“Tôi là thần, tôi có thế gieo phước cho chúng sanh. Còn nếu tôi là trời, tôi có thể ban ơn cho muôn đời. Đáng tiếc thay, tôi không phải là thần, cũng chẳng phải là trời. Nhưng tôi là người thống trị xã hội, vì vậy tôi có thế chỉ huy thế giới, bởi vì tôi là người tạo ra trật tự ngầm.”
“Quý Tân! Đánh xe đến đầu đường Tam Đạo đợi tôi!” Tiêu Chấn Long cúp điện thoại và đi về phía đầu đường Tam Đạo.
Quý Tản hiện là tài xế riêng của Tiêu Chấn Long, vì Vương Quang Khải vẫn đang điều trị trong bệnh viện nên Quý Tân sẽ tạm thời thay thế vị trí của Vương Quang Khải. Quý Tản được tuyển dụng ngắn hạn bởi Lưu Minh Nghĩa, cậu ta năm nay hai mươi ba tuổi, là một người trung hậu hiền lành và rất tuân thủ phép tắc. Quý Tân không biết lai lịch thực sự của tập đoàn Nam Thiên và Tiêu Chấn Long, nên cứ nghĩ rằng tập đoàn Nam Thiên là một công ty lớn, còn Tiêu Chấn Long là một nhân tài trẻ tuối đầy triển vọng. Tóm lại trong mắt của Quý Tân, tất cả những điều này đều không dính dáng tới hắc đạo.
Tiêu Chấn Long cũng không muốn Quý Tân biết quá nhiều về tập đoàn, khi Vương Quang Khải bình phục, anh sẽ để anh ấy thay Quý Tản và chuyến Quý Tân đến làm việc tại trung tâm điêu khiến phương tiện vận tải của căn cứ logistics Nam Thiên. Quý Tân chưa lấn chân sâu vào cuộc đời, hiếu biết về đạo lý đối nhân xử thế còn hạn hẹp. Tốt hơn hết là đế cho cậu ta biết càng ít càng tốt về những điều tiêu cực liên quan đến tập đoàn và thế giới ngầm. Tiêu Chấn Long không muốn một thanh niên lương thiện như vậy lại đi vào con đường phạm pháp như mình, bởi vì con đường này một khi đã đặt chân lên thì không thế quay đầu được. Dù sao con đường này khồng phải ai cũng muốn đi và cũng không phải ai cũng có thế đi được.
Đám đông vẳn không làm gián đoạn những bước đi mang nặng nỗi suy tư của Tiêu Chấn Long, sau khi rẽ vào một con phố thì anh đã đến đường Tam Đạo. Trước khi đến Tiêu Chấn Long có nghe thấy một tiếng động lớn từ đường Tam Đạo. Thanh niên là chúa tò mò, vì thế Tiêu Chấn Long không khỏi rảo bước nhanh hơn đế xem thử rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra. Vừa nhìn thì cảm thấy không có gì đáng lo cả, Tiêu Chấn Long gượng gạo cười khố và khe khẽ nhíu mày.
Hóa ra Quý Tân đang cãi nhau với ba, bốn người, trong bốn người có ba nam một nữ, người cầm đâu là một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ôm một cô gái phấn son lòe loẹt, bên cạnh có hai tên thanh niên chừng hai mươi mấy tuối bộ dạng du côn đang la hét ầm ĩ. Rõ ràng Quý Tân không khéo ăn nói đang bị lấn lướt, ngoài ra dường như Quý Tản đang rất sợ hãi bởi vẻ ngoài ác ôn dữ tợn của bọn người kia.
“Đây hẳn là xã hội đen trong truyền thuyết rồi.” Quý Tản thầm nghĩ.
Tiêu Chấn Long lắc đầu, nghĩ thầm: “Mấy người khôn hồn thì tránh xa tôi ra một chút, hỏm nay tôi đang cực kỳ không vui”
“Tại sao hở ra một chút là muốn giết người? Không phải là nên tìm chỗ khoan dung độ lượng hay sao?” Lúc này Tiêu Chấn Long mới nhớ tới lời lão hòa thượng nói. Nhìn thấy sự hung hăng càn quấy của đám người đó, Tiêu Chấn Long bước tới đứng giữa Quý Tân và bốn người kia.
“Anh Tiêu, bọn họ…”
Tiêu Chấn Long vươn tay cắt ngang lời của Quý Tản, rồi sau đó quay sang nở nụ cười lễ độ VỚI gã đàn ông cầm đều, hỏi: “Không biết tài xế của tôi đã có chỗ nào mạo phạm đến các anh trai?”