Những lời này đã được kiếm chứng sâu sắc ở trên người những thiết vệ, mỗi một thiết vệ đều trỏng như mãnh hố xuống núi, vung vấy dao găm thỉnh thoảng vạch nên những đường cong hoàn mỹ, sau đó lại đâm vào ngực kẻ thù. Máu thỉnh thoảng văng tung tóe lên người những vệ binh sát, trông giống như một trận chiến đẫm máu vậy. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa dao găm và những vũ khí khác, Sự tanh máu của nó còn hấp dần hơn những vũ khí khác gấp mười, gấp hàng trăm lằn, thế nhưng có thể kích thích mặt tối của bản thản con người lên mức cao nhất. Nhất là lúc dao găm đi thật nhanh vào lồng ngực của kẻ thù, phát ra tiếng vì, sau đó một luồng máu tươi nóng hối chảy ra nhuộm đỏ bàn tay phải đang cầm lấy con dao găm, đôi mắt kẻ thù dần trở nên u ám, sau đó té xuống đất.
Cảm giác sung sướng như thế khiến người khác không thấy uế oải, đủ để chống đỡ mỗi người đi đến thẳng lợi.
Anh em Long Hố đường cũng không hề yếu thế, mặc dù không kiêu dũng như Thiết Vệ môn, nhưng ai cũng hừng hực tinh thần chiến đấu. Dưới tình huống địch nhiều ta ít như ở nơi này, trong thời khắc sinh tử như thế, có thể cầm được dao găm chính là một người đàn ỏng thực thụ. Tia sáng lạnh vần khồng ngừng trên sân thượng, tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng truyền tới từ đám người trong chỗ sâu. Ngoại trừ chủ lực là quân Cờ Đen ra, có thế nói sức chiến đấu của mấy anh em Cờ Đen chỉ ở mức trung bình, không sâu bằng anh em Đường Khấu. Đảy cũng là nguyên nhân vì sao Tiêu Chiến lại đế cho Long Hố đường trở thành tình báo của toàn bộ tập đoàn Nam Thiên, nhưng vào giây phút đặc biệt như hôm nay, biểu hiện của mỗi một anh em Long Hồ đường đều dũng mãnh lạ thường, cho dù mấy vị anh em chú bác của Long Hố đứng gần cửa sân thượng bị bang Hoa Thanh đánh chết, nhưng trước
khỉ chết cũng ghim con dao găm ba cạnh vào ngực kẻ thù, cảnh tượng này khiến Lưu Hoàng Tây nghiến răng, nhiều tiếng kêu la dữ dội, dường như chỉ có gào thét mới có thế phát tiết hết sự tức giận trong lòng mình. Lưu Hoàng Tây biết những người anh em này hoàn toàn không thế hổ trợ được tới đội ngũ chủ lực của mình, cho nên lúc này tâm trạng Lưu Hoàng Tây vô cùng tức giận, cậu ấy rải hết toàn bộ sự tức giận của mình trẽn người anh em bang Hoa Thanh.
Bây giờ chỉ có thế thảm thiết đế hình dung cuộc chiến sân thượng này, máu tươi liên tục chảy xuống cuồn cuộn không ngừng từ chỗ vũng nước mưa trẽn quảng trường, trên lằu làm việc tự nhiên hình thành mấy con dấu to lớn màu đỏ, toàn bộ tầng làm việc tựa như nhà tù lớn, chặt chẽ vây chặt mỗi một người trong nhà tù. Người của bang Hoa Thanh trông như đập nước được thả ra, từng người một đang lao về phía sân thượng, binh đoàn của Tiêu Chấn Long trẽn sân thượng lại giông như một chiếc thuyền lá cô độc, có thế bị lật đố bất cứ lúc nào.
Cùng với việc thiết vệ, chủ lực của bang Hoa Thanh đánh nhau kịch liệt, cũng không biết trên người dính máu của kẻ thù hay của minh, đến bây giờ số người ủng hộ chỉ còn lại mười sáu tên thiết vệ và cả Lưu Hoàng Tây ở giữa vòng chiến. Toàn bộ an hem của Long Hố đường đều được chôn cất trên sân thượng nhuộm máu này. Ngoài ra hai tên thiết vệ bị thương ở bẽn tường sân thượng đã không còn lực chiến đấu nữa, lão Băng đang đứng bên cạnh Tiêu Chấn Long, đề phòng. Bởi vì bây giờ môi đe dọa lớn nhất đổi với Tiêu Chấn Long không phải là mấy người còn lại của bang Hoa Thanh mà chính là Tử Thần, một trong tứ đại hộ pháp đang đứng nối bật trong đám người bang Hoa Thanh.
Nhìn thấy hết đệ tử này tới đệ tử khác của bang Hoa Thanh ngã xuống, Tử Thần vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ lạnh lùng không thèm đế ý đến sinh mạng. Đối với gã ta mà nói, biệt hiệu
Tử Thần chính là danh xứng VỚI thực, Tiêu Chấn Long tự hỏi không thế làm được điều này giống gã ta. Nhìn anh em bên phe mình không ngừng ngã xuống, trong lòng Tiêu Chấn Long tựa như đang rỉ máu, Nếu không phải kiêng dè sự uy hiếp của Tử Thần, Tiêu Chấn Long đã một mình một ngựa xông lên từ lâu.
Lúc này, mười sáu tên thiết vệ kề sát vào nhau thành một vòng tròn, liều chết ngăn cản sự tiến công không ngừng của mấy người bang Hoa Thanh ở bốn phía, Mãnh hố khó chống lại bầy sói, bang Hoa Thanh thay nhau chiếm giết như thế tiêu hao rất nhiều sức lực của con người, cho dù thân thể cứng như thép như thiết vệ cũng không chống đỡ nối. Từng vết thương thỉnh thoảng xuất hiện trên người, từng chiếc gậy gổ thỉnh thoảng nện vào người, giống như chuông báo tử của tử thần đòi mạng người không ngừng gõ vào thân kinh của mấy người thiết vệ.
Cùng lúc đó, trên lầu làm việc xôn xao một trận, tiếng gọi ầm ỉ không ngừng thông qua không khí truyền vào tai mấy người Tiêu Chấn Long. Lưu Hoàng Tây cũng bị thương, vô cùng mệt mỏi lại hưng phấn la lớn: “Người của chúng ta tới, các anh em kiẽn trì một chút.”
Nghe được những lời này của Lưu Tử Long, mấy người thiết vệ giống như được rót vào một liều thuốc hưng phấn, vẻ mặt mỗi người lại hiện lên vẻ kiên cường, nhìn những đệ tử bang Hoa Thanh bao vây tấn công, trong lòng đột nhiên run lên.
Nghe thấy lời của Lưu Hoàng Tây, khoé miệng Tiêu Chấn Long hiện lên nụ cười, nhưng mà điều khiến Tiêu Chấn Long cảm thấy kỳ lạ chính là tại sao Tử Thần vẫn chưa hành động, Tiêu Chấn Long đã có thể cảm nhận được mấy anh em mình bắt đầu lao vào sân thượng, đoán chừng khoảng mấy phút nữa là có thế xông tới.
Nhưng Tử Thần lại đứng yên, yên lặng tới mức khiến người khác cảm thấy đáng sợ. Mặc dù hai bên đang la hét rung trời, nhưng Tiêu Chấn Long lại cảm nhận được bốn phía yên tĩnh, ở trong mắt anh chỉ có Tử Thần hờ hững, bất động cách đó không xa, bởi vì hơi thở của Tử Thần đã vững vàng bao vây anh khiến anh không thế động đậy.
Trong lúc bất chợt, dường như trăng sáng không muốn nhìn thấy tình cảnh máu tanh như thế, lặng lẽ nấp vào trong, mảy đen trên bầu trời đen từ từ che khuất ánh trăng sáng, bằu trời đêm đột nhiên tối sầm lại. Ánh mắt Tiêu Chấn Long không nhịn được nhấp nháy, Tiêu Chấn Long vừa chớp mắt một cái đã bất ngờ phát hiện Tử Thần đã không còn đứng tại chỗ.
Tử Thần phát động tấn công, hơn nữa còn tấn công nhanh như chớp, mục tiêu của gã ta chính là Tiêu Chấn Long. Cho dù hỏm nay tất cả anh em bang Hoa Thanh bỏ mạng ở trên sân thượng này, nhưng chỉ cần có thế giết được Tiêu Chấn Long, đối với bang Hoa Thanh mà nói chính là một chiến thằng. Cho nên Tử Thần cũng không nóng nảy, gã ta phải đợi, gã ta phải đợi một lúc, bởi vì Tử Thần tin chắc mình có thế giết chết Tiêu Chấn Long bằng một kích.
Bốp! Tia sáng lạnh trên bầu trời đêm chợt lóe lên.
Tiêu Chấn Long cảm nhận được mục tiêu của tia sáng lạnh này chính là mình, thanh kiếm của Tử Thần bị khúc xạ ánh sáng bởi ánh trăng sáng đằng sau đám mảy đen, lao thẳng vào mắt Tiêu Chấn Long. Tiêu Chấn Long đang tập trung toàn bộ tinh thần vào Tử Thần, đột nhiên bị tia sáng lạnh bắn vào mắt khiến cặp mât anh đau nhói, hai mắt theo phản xạ có điều kiện khép hờ lại. Lúc này Tiêu Chấn Long mới biết Tử Thần mượn ánh trăng sáng tấn công mình, anh lui về sau hai bước làm ra động tác phòng vệ, chờ Tử Thần tấn cồng.
Tia sáng lạnh chợt lóe lẻn, lão Băng đã biết Tử Thần hành động. Thật ra thì tia sáng lạnh kia cũng bán tới mắt lão Băng, chỉ vì trước đây lão Băng là tay súng bắn tỉa trong đoàn lính đánh thuê thế nên cặp mắt của anh ta gần như có thế ngăn cản được hầu hết mọi kích thích của ánh sáng mạnh. Cho nên lão Băng rõ ràng thế được Tử Thần rút đao tấn công, điều khiến lão Băng kinh ngạc chính là đao của Tử Thần được lấy ra từ bắp đùi, tựa như bắp đùi của gã ta chính là vỏ đao vậy.
Ngay khi lão Băng đang kinh ngạc với công phu này, đao của Tử Thần đã cách cố họng Tiêu Chấn Long chưa tới ba tấc, ngay cả Tièu Chấn Long cũng cảm nhận được khí thế kinh khủng và rùng mình phát ra từ thanh đao kia. Lão Băng bắn ba phát súng về phía thanh đao của Tử Thần, ba đường súng này đã đánh trật quỹ tích thanh đao của Tử Thần. Cùng lúc đó, cặp mắt Tiêu Chấn Long cũng chậm lại, anh mở hai mắt, Tiêu Chấn Long tận mẳt nhìn thấy thanh kiếm này của Tử Thần vươn tới cuống họng mình, lưỡi đau mang theo khí thế vạch ra một vết máu trên cố Tiêu Chấn Long, người của Tử Thần như một cái bống, thối qua bên người Tiêu Chấn Long.
“Đại ca, không sao chứ?” Lão Băng đứng chắn trước người Tiêu Chấn Long, giơ súng chĩa vào Tử Thần, nói.
Tiêu Chấn Long sờ vết máu trẽn cổ một cái, trong lúc bất chợt anh nhớ tới Cao Liên Khởi của Thanh Bang ở Thượng Hải, nhớ Hỏa Phượng cũng từng đế lại một vết máu trên cố anh, nói: “Tôi không sao.”
Lão băng dùng súng chỉ vào Tử Thần, thấp giọng nói: “Muốn giết anh ấy, bước qua xác của tỏi trước.”
“Tay súng thiện xạ!” Tử Thần nói: “Thứ không biết sống chết, đừng tưởng mày chĩa súng vào tao thì tao sẽ sợ mày. Trước
hết mày nên xem thử sau lưng tao là ai?” Nói xong, Tử Thần tránh sang một bên, đập vào mắt Tiêu Chấn Long và lão Băng chính là mười sáu thiết vêh đang liều chết chiến đấu, mặc dù lão Băng rất có lòng tin với kỹ thuật bắn súng của mình, nhưng nếu lỡ như thật sự lỡ tay khiến anh em mình bị thương, cả đời này lão Băng cũng không thế tha thứ cho mình.
Nghĩ tới đây lão Băng thu hồi súng, rút con dao găm ba cạnh ra, nói: “Tôi cũng không thích dùng súng, tới đi.”
Cùng lúc đó, Tiêu Chấn Long nhìn thấy người của bang Hoa Thanh ở chỗ cửa không ngừng lùi về phía sau, anh biết anh em Long Hố đường đã tấn công tới, khiến áp lực của mười sáu thiết vệ chợt giảm, không ít thiết vệ thả lỏng tinh thần, mệt mỏi ngồi trên đất, há to miệng thở dốc.
Dường như Tử Thần cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, cho nên gã ta từ từ đi về phía lão Băng, đi vỏ cùng chậm nhưng cũng rất có tiết tấu. Bước chân đột nhiên tăng nhanh, thanh đao sắc bén nơi tay, một đao bố thẳng vào đầu lão Băng, Con dao găm ba cạnh của lão Băng chống đỡ, thân hình mạnh mẽ trâm xuống, thầm khen bắp thịt của Tử Thần săn chắc, hai tia sáng lạnh nhảy múa ngay trong không gian thu hẹp trên sân thượng, tiếng va chạm trong trẻo vang lên không dứt. Bên trong vòng chiến của hai cá nhân nổi lên một trận gió lốc màu đen, đao pháp của Tử Thần đứng đầu, nhất là trong lúc đánh cận chiến lại càng lộ rõ vẻ uy lực, con dao găm của lão Băng hoàn toàn không chiếm được chút lợi thế nào. Sau mười mấy hiệp, đao của Tử Thằn lưu lại mấy vết máu trên người lão Băng. Nhưng mà con dao găm của lão Băng lại không hề tốn thương được tới Tử Thần chút nào, không phải lão Băng tấn công không đủ ác liệt, mà do cơ thế của Tử Thần không ngừng chuyến động, cả người trông như một cái bóng vậy, khiến lão Băng hoàn toàn không tìm được đối tượng tấn công.
Tử Thần cũng xem như một trong tứ đại hộ pháp của ông cụ bang Hoa Thanh, bản lĩnh tuyệt cao, nhất là thanh đao xuất quỷ nhập thần, là thị vệ thân cận thay mặt cho ông cụ bang Hoa Thanh. Bởi vì đầu gã ta quanh năm đều quấn một miếng vải đen, ngoại từ nhiều lần giúp sức cho ông cụ, chưa từng có người bên ngoài nào nhìn thấy mặt mũi thật sự của Tử Thần. Địa vị của tử đại hộ pháp ở bang Hoa Thanh chỉ đứng sau ông cụ, chỉ nghe theo một mình ông cụ. Bởi vì địa vị tách rời, gã ta luôn cô độc trong băng nhóm. Tứ đại hộ pháp cũng không có tên thật, chỉ có tước hiệu. Trong bốn người, bởi vì Tử Thần từng bảo vệ qua hai đời người đứng đầu, suy tính theo thời gian ít nhất cũng hơn năm mươi tuổi, cho nên đương nhiên trở thành anh cả trong bốn người. Lần này, Tử Thần từ Mỹ trở về Đài Loan cũng chính vì để bảo vệ người con trai độc nhất của ông cụ, Chu Lang Tử có biệt danh thái tử ở bang Hoa Thanh, một mặt có thể thấy sự yêu thương của ông cụ đổi với người con trai độc nhất này, mặc khác cũng thấy sự tin tưởng đổi với Tử Thần, không chỉ có thế, bởi vì ông cụ tin tưởng vào thanh đao của Tử Thần.
Đao kiếm của Tử Thần thật sự rất nhanh, cho nên vào lúc này, quanh thân lão Băng nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nguy cơ thay nhau nối lên.
Bây glờ đội ngũ của bang Hoa Thanh trên sân thượng đã hoàn toàn bị mấy anh em Long Hố do Lưu Hoàng Bắc dẫn đầu tiêu diệt từng người một, mấy người còn lại của bang Hoa Thanh bỏ chạy, chạy trốn. Lưu Hoàng Bẳc đỡ Lưu Hoàng Tây đứng dậy, ra lệnh cho những anh em khác đưa mười tám thiết vệ bị thương nặng đi xuống. Dưới sự hướng dẫn của Tiêu Chấn Long, trên một trăm anh em đều tự động đứng thành một vòng tròn bao vây lão Băng và Tử Thần ờ sân thượng, ngừng thở nhìn hai người đánh nhau.
Trong vòng chiến đấu, hai người cứ anh tới tôi đi, đánh nhau
vỏ cùng kịch liệt. Bởi vì lúc trước lão Băng đã từng đại chiến một trận với Hỏa Phượng, thế nên vẫn có một vài phương pháp đổi với lối đánh qua loa của Tử Thần. Nhưng Tử Thần không giống Hỏa Phượng, khi đối chiến với Hỏa Phượng, Hỏa Phượng không chiến đấu vì mạng sống. Nhưng Tử Thần lại khác, từng trận đao có thế giết chết người. Đột nhiên một người trong chiến đoàn bị đá ra ngoài, té xuống đất. Mấy người Tiêu Chấn Long định thần nhìn lại, hoá ra là lão Băng. Chỉ thấy máu tươi chảy ròng ròng trên cánh tay phải của lão Băng, không cần nổi con dao găm ba cạnh đế nó rơi xuống đất.
“Đế xem mày còn cầm súng thế nào?” Tử Thần lại cười vô cùng hả hê, dường như gã ta không muốn cho lão Băng cơ hội đứng dậy. Còn chưa chờ lão Băng đứng vững, thanh đao lao nhanh về phía lão Băng.
“Lão Băng, cấn thận!” Tiêu Chấn Long và các anh em bị dọa sợ, hô thất thanh.