Lời nói của Tiêu Chấn Long vào tai Hứa Thế Hành làm ánh mắt ông ta toát ra vẻ tham lam. Tiêu Chấn Long cong môi nói tiếp: “Chuyện đêm nay chỉ là hiếu lầm, đàn em của tôi cũng chỉ nghe thấy bên đây kêu hô giết người mới chạy đến. Nếu cục trưởng Hứa chịu đế tôi và anh em cùng tôi về nhà ăn bữa khuya, thì Tiêu Thiên Long tôi sẽ không quên ơn ông.”
Tiêu Chấn Long rút tay, Tiểu Long lập tức đi lên rút một chi phiếu hai mươi triệu ra. Còn chưa được Hứa Thế Hành cho phép mà Tiêu Chấn Long đâ nhanh tay nhét tấm chi phiếu vào trong túi áo của ông ta, mỉm cười nhìn Hứa Thế Hành.
Hứa Thế Hành biết Tiêu Chấn Long nhét chi phiếu vào trong túi mình, số tiền nhất định là không ít. Nếu có cơ hội bán cho Tiêu Chấn Long một ơn tình, sau này còn có thế mở rộng con đường làm quan của mình, lại còn nhận được số tiền này, cớ gì ông ta không làm chứ? Hứa Thế Hành lập tức tính toán cấn thận.
Cả con đường im lặng như tờ, cho dù trên đoạn đường đó có đội ngũ gần một ngàn người đứng.
“Mấy người đi đi!” Hứa Thế Hành chầm chậm nói.
Tiêu Chấn Long hơi mỉm cười, nói: “Cảm ơn cục trưởng Hứa! Chúng ta đi!” Tiêu Chấn Long vung tay lên, năm sáu trăm người mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài.
“Từ từ, anh Tiêu!” Hứa Thế Hành lên tiếng gọi Tiêu Chấn Long
lại.
Tiêu Chấn Long nghe vậy thì nhíu mày, quay đầu nhìn Hứa Thế Hành, hỏi “Anh Hứa, còn có chuyện gì sao?” Lúc này, Tiêu Chấn Long lại thay đối cách xưng hô, đế kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
“Buối tối ngày mai! ông cụ bang Hoa Thanh sẽ đưa nhân lực từ nước Mỹ đến Đài Bắc bằng máy bay tư nhân, anh phải cấn thận!” Hứa Thế Hành nhắc nhở.
Tiêu Chấn Long cười ha hả, nói: “Yên tâm! Ai muốn lấy mạng tôi, tôi đều sẽ bẳt người đó trả giá nặng! Cho dù người đó có là ai!” Những lời này là nói cho bang Hoa Thanh nghe, đương nhiên cũng là nói cho Hứa Thể Hành nghe.
Cho dù Tiêu Chấn Long vừa nói vừa cười, nhưng Hứa Thế Hành vẩn có thể cảm nhận được một khí khái kiêu ngạo hào hùng toát ra từ trên người Tiêu Chấn Long. Nhìn thấy đoàn người Tiêu Chấn Long dần dần đi xa, Hứa Thế Hành thở phào một hơi, đám cảnh sát chống bạo động phía sau ông ta cũng thở phào một hơi.
“Cục trưởng! Đống xác chết trẽn mặt đất phải làm sao bảy giờ?”
Hứa Thế Hành không kiên nhẫn, nói: “Liệt vào dân cư mất tích đi!”
“Còn cậu Chu đã ngất xỉu ở bên kia thì sao?”
“Tôi nói đều liệt vào dân cư mất tích, chầng lẽ cậu còn muốn
tôi dạy cậu phải làm sao nữa ư?” Hứa Thế Hành trừng mắt lườm tên cảnh sát kia, nói.
Hứa Thế Hành không muốn giữ lại hậu họa, cho nên đương nhiên sẽ liệt cả Chu Lang sở vào trong danh sách tử vong, đố hết toàn bộ trách nhiệm lên người Tiêu Chấn Long. Nếu không một khi ông cụ bang Hoa Thanh điều tra vì sao đèm đó không bắt Tiêu Chấn Long, không cứu mạng con trai ông ta, thì Hứa Thế Hành không cách nào trả lời được.
Bởi vì Hứa Thế Hành rất sợ hãi thế lực Hoa Thanh, nhất là bang Hoa Thanh ở nước ngoài, ông ta không hiếu tại sao Tiêu Chấn Long lại có vẻ không hề hấn gì, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng mình là chúa cứu thế của băng xã hội đen sao? Hứa Thế Hành nhìn cấp dưới của mình đang dọn dẹp đường phố, trong đầu không ngừng tự hỏi, nghĩ ngợi ngày mai nên đối phó với ông cụ của bang Hoa Thanh thế nào, và cả làm sao đế tiêu số tiền trong túi, nghĩ đến món tiền Tiêu Chấn Long đưa. Hứa Thế Hành vội vàng móc tờ chi phiếu ra xem, ước chừng hai mươi triệu…
Trên thế giới này, người tham quyền rất nhiều, người tham tài cũng không ít, nhưng sổ người dám giành quyền ôm tài từ cõi chết ra thì lại rất ít.
Mà bất hạnh thay, Hứa Thế Hành chính là người như vậy.
Nhìn con số và dãy số không phía sau nỏ trên chi phiếu, Hứa Thế Hành cười đềy đắc ý…
Kế hoạch Bắc tiến, một ngày cuối cùng, buối trưa, quán cà phê Cao Hùng.
Tiếng nhạc du dương, khăn trải bàn sạch sẽ, trên tường ốp đầy những bức tranh tình yêu của nước ngoài, sự cố kính này làm cho khỏng khí trong quán cà phê rất nhẹ nhàng hài hòa. ở một góc của quán cà phê, một người đàn ông có vẻ ngoài lãng tử đang tập trung tỉnh thần đọc tờ báo trên tay, trên bàn là tách cà phê Ireland và bình hoa LiLy màu xanh biếc tỏa ra mùi hương thanh mát nhẹ nhàng rất hợp với hoàn cảnh. Trên khóe môi người đàn ông đọc báo thỉnh thoảng sẽ lộ ra nụ cười nhạt, tuy rằng chỉ là nụ cười chợt lóe lên nhưng lại làm người đàn ông này ngập tràn nam tính và sức quyến rũ, thỉnh thoảng sẽ tỏa ra vẻ ngập tràn khí phách. Chỉ là mọi người ở trong quán cà phê ưu nhã này đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có ai chú ý đến.
“Anh Long, còn hơn hai mươi phút nữa, năm người đã đến đủ rồi.” Một người đàn ông tuối trẻ mặc áo sơ mi màu trắng âu phục màu đen, trên mặt đeo kính râm bước nhanh đến trước bàn cà phê người đàn ông đang ngồi, rồi cung kính cúi đầu, nói.
Tiêu Chấn Long khép tờ báo đặt trên mặt bàn, bưng ly cà phê vẫn đang tỏa hơi nóng hầm hập như trước lên nhấp một ngụm, rồi nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận hương vị. Trong mùi thơm nồng đậm của cà phê Ireland, anh đang cấn thận suy nghĩ hướng đi tiếp theo của công ty. Lúc này, kế hoạch tìm kiến năm người nhiệt huyết trong phạm vi Đài Loan đã tiến hành đến ngày cuối cùng, đã tìm được năm người có nhóm máu RH. Sau khi tìm được năm người này, Tiêu Chấn Long lập tức phái những trợ thủ đắc lực nhất trong công ty bảo vệ họ giống như chính khách quốc gia. Hội tụ năm người này từ bốn phương tám hướng đến bệnh viện Cao Hùng, cần phải bảo vệ
họ thật kỹ càng. Tuy rằng bang Hoa Thanh ở Đài Loan đã bị Tiẽu Chấn Long làm tan rã, nhưng khó đảm bảo không có con cá nào lọt lưới phá rối hành động lần này, cho nên Tiêu Chấn Long để tất cả mọi người giữ vững tinh thần bảo đảm ngày cuối cùng của kế hoạch Bắc Tiến kết thúc thuận lợi.
Kế hoạch Bắc Tiến, Tiêu Chấn Long và các đàn em đã tìm được năm vị HR có huyết nguyên, cuối cùng cũng không uống công số vốn đầu tư thật lớn trong hành động lần này, bỏ vào rất nhiều nguồn nhân lực. Nhưng mà người thắng lớn nhất trong kế hoạch Bắc Tiến lần này lại không phải Tiêu Chân Long, mà là đảng Dân chủ Tiến bộ đã thắng được dân tâm dân ý của dân chúng Đài Loan. Kế hoạch Bẳc Tiến đã đề cao và nâng cao độ nối tiếng của đảng Dân chủ Tiến bộ ở Đài Loan, cương lĩnh nắm quyền được ủng hộ trong kế hoạch cũng đã được một số cử tri chấp nhận, đặt nền tảng vững chắc cho cuộc tống tuyển cử vào năm tới.
Nhưng Tiêu Chấn Long lại không quan tâm đến những chuyện này, với anh mà nói thì anh không quá đế ý đến kế hoạch Bắc Tiến và những thành tựu chính trị của đảng Dân chủ Tiến bộ. Bởi vì dù sao kế hoạch này không được đảng Dân chủ Tiến bộ ủng hộ thì bước đi sẽ rất gian nan. Kế hoạch Bẳc Tiến tiến hành được ba ngày mà có thế đạt được hiệu quả như vậy, Tiêu Chấn Long đã cảm thấy mỹ mãn. Dù sao thì mạng của Lão Băng quan trọng và quý giá hơn mưu đồ chính trị của đảng Dân chủ Tiến bộ nhiều.
Tiêu Chấn Long suy nghĩ hồi lảu rồi đột nhiên mở hai mắt, tia sáng đột nhiên tỏa ra bốn phía, anh ra lệnh: “Đại Xa, cho Quý Tân lái xe đến đây, đi bệnh viện.”
“Dạ!” Đại Xa xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Chấn Long đứng dậy, hơi ưỡn người, tiện tay nhận lấy áo gió do nhân viên phục vụ đưa tới khoác lên người. Anh nhìn thoáng qua tờ báo gập đôi trên bàn cà phê, cười lắc đầu, bước chân ra khỏi quán cà phê.
Nhân viên phục vụ thu dọn đồ vật trên bàn cà phê, trong lúc vô tình đã mở tờ báo Tiêu Chấn Long đã đọc ra, tiêu đề tờ báo viết “Tập đoàn Nam Thiên hăng hái giúp đời, đảng Dân chủ Tiến bộ đạt thành tựu vẻ vang… Theo đưa tin, kế hoạch hăng hái giúp đời của tập đoàn Nam Thiên đã giúp cho đảng Dân chủ Tiến bộ tăng được sáu điểm trong lòng người dân, đạt gần ba mươi lăm phần trăm. Theo sức mạnh mới xuất hiện của đảng Dân chủ Tiến bộ, sang năm Quốc Dân Đảng tranh cử sẽ gặp phải áp lực cực lớn…”
Ánh sáng giữa trưa quá chói mắt, Tiêu Chấn Long đeo kính rảm màu đen do Tiếu Xa đưa, chỉnh sửa lại trang phục rồi ngồi vào trong chiếc xe hơi Lincoln màu đen đã mở sẵn cửa. Tiếu Xa vung tay lên, hơn hai mươi chiếc xe hơi màu đen tự động chạy theo sau chiếc Lincoln, có hai chiếc xe chạy nhanh hơn trước chiếc Lincoln đế dọn đường. Tiêu Chấn Long quay đầu lại nhìn thoáng qua đội ngũ bảo vệ giống như một con rồng dài, nói với Đại Xa ở trong xe: “Sau này đừng cho nhiêu người đi theo như thế, cũng chỉ là uống ly cà phê, không cần rắc rối vậy đảu, quá hấp dẫn ánh mẳt người khác.”
“Nhưng mà, thưa đại ca tình hình hiện tại…”