“Chuyện này… Mặc dù… Không có gì không được. Nhưng mà…” Một người bình thường giỏi ăn nói như Lưu Minh Nghĩa lúc này cũng không có ý kiến gì, nhưng khi nghe Tiêu Chấn Long nói anh sẽ đi Nhặt Bản, phản ứng đầu tiên của Lưu Minh Nghĩa lại là không ốn lắm, nhưng rốt cuộc không ốn ở đâu thì cậu ta lại không nói ra được, cho nên trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời.
“Cậu yên tâm đi, tôi chỉ cùng Tiêu Lệ Ngọc đi chơi mấy ngày thôi, sau đó sẽ trở về.” Tiêu Chấn Long nói, trong lòng anh thầm nghĩ chỉ là đi Nhật Bản một chuyến thôi mà, có gì phải lo lắng.
“Thôi được rồi, nhưng mấy ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh rồi, đợi khi tiệc Giáng Sinh kết thúc rồi hãy đi.” “Được, vậy đặt vé máy bay vào đêm Giáng sinh đi. Sau khỉ bữa tiệc kết thúc chúng tôi sẽ đi.” Tiêu Chấn Long nói.
“Đại ca, anh chuẩn bị đưa ai đi cùng thế, chẳng lẽ anh muốn một mình anh đưa Tiêu Lệ Ngọc đến Nhật Bản sao?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“Dẩn theo Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng là được rồi, nhiều người phiền phức lắm!” “Không được, đế mười tám thiết vệ đi cùng anh. Hiện tại anh chính là người đứng đầu của toàn bộ tập đoàn Nam Thiên, nếu có chuyện gì xảy ra với anh, tập đoàn không chỉ sụp đố một nửa đâu.” Lưu Minh Nghĩa nói.
“Được rồi.” Tiêu Chấn Long không muốn so đo chút việc nhỏ này với Lưu Minh Nghĩa.
“Phải họp rồi, chúng ta đi thôi! À phải rồi, đại ca!” Lưu Minh Nghĩa vừa thu dọn tài liệu vừa hỏi: “Mùa này ở Nhật có hoa anh đào sao?” “À! Chuyện này…” Tiêu Chấn Long thực sự
không biết mùa này ở Nhật còn có thế nhìn thấy hoa anh đào hay không, trước giờ anh cũng chưa từng nghĩ đến, vì vậy khi nghe Lưu Minh Nghĩa nói câu này anh lập tức ngấn người.
“Ha ha…” Lưu Minh Nghĩa cười phá lẽn, nói: “Đi thôi, chủ tịch Tiêu của tập đoàn Nam Thiên! Phải họp rồi.” Nói xong, cậu ta kéo Tiêu Chấn Long vào thang máy dẫn đến phòng họp trên tầng cao nhất của tập đoàn Nam Thiên.
Tâng cao nhất của tập đoàn Nam Thiên, phòng họp.
Giữa phòng họp là một chiếc bàn dài bằng gổ đặc màu đỏ có thể chứa ba mươi, bốn mươi người cùng một lúc, từ trong ra ngoài của chiếc bàn lộ ra một loại quý phái. Toàn bộ phòng họp được trang trí rất trang nhã, thỏa đáng, nhưng cũng rất cao quý, không hề thô thiến, khiến cho mọi người trong phòng họp đều cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc, không thể xem nhẹ. Lúc này trong phòng họp có hơn tám mươi người đang ngồi, ngồi tại bàn hội nghị ở giữa là ông chủ của ba mươi bốn công ty con thuộc tập đoàn Nam Thiên, ngồi ở phía sau các ỏng chủ là quản lí cấp cao của ba mươi bốn công ty này, những quản lí cấp cao này có liên quan đến tất cả các cấp của toàn bộ tập đoàn và các cõng ty trực thuộc, và họ đều là giám đốc bộ phận của các công ty.
Quản lí cấp cao của tập đoàn Nam Thiên và các công ty trực thuộc đều là đội ngũ quản lý còn rất trẻ, người trẻ nhất mới hai mươi lăm tuối, người lớn nhất cũng không quá bốn mươi lăm tuổi, vì vậy sự nhiệt tình và sức sáng tạo của toàn thể đội ngũ quản lý vô cùng cao. Đặc biệt là sau khi trải qua kế hoạch Bác Tiến, tập đoàn Nam Thiên đã thay đối rất nhiều quản lí cấp cao, để mọi người đều thấy được sự quyết tâm dám nghĩ dám làm của ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nam Thiên, vì vậy mọi người đều nồ lực đế thực hiện lý tưởng và hoài bão của bản thân tại tập đoàn Nam Thiên. Do sức ảnh hưởng ngày càng lớn của tập đoàn Nam Thiên, đặc biệt là với tương lai mờ
mịt của tình hình chính trị Đài Loan, càng khiến từng người tham gia vào giới kinh doanh không dám khinh thường nhân tài mới xuất hiện là tập đoàn Nam Thiên này.
Giống như Lưu Minh Nghĩa đã nói, sau khi trải qua kế hoạch Bắc Tiến, quy mô kinh doanh của tập đoàn Nam Thiên đã mở rộng gấp mấy lần, do quy mô kinh doanh không ngừng mở rộng, tập đoàn Nam Thiên cũng thu hút được một lượng lớn nhân tài cao cấp cùng ngành và khác ngành gia nhập. Khác với những công ty mới thành lập khác, tập đoàn Nam Thiên đặc biệt chú trọng đến việc đào tạo những nhân viên trẻ mới, đồng thời dựa vào năng lực cao thấp khác nhau của nhân viên đế giao cho họ những vị trí khác nhau. Không vì họ có nàng lực giỏi nhưng thâm niên không đủ mà bỏ không, Lưu Minh Nghĩa đã quyết đoán thực hiện một loạt kế hoạch Bằng Sính đê* chiêu mộ nhân tài từ mọi tầng lớp trong xã hội. Nhờ có tầm nhìn xa của Lưu Minh Nghĩa, sự tăng trưởng hàng năm của tập đoàn Nam Thiên đều vượt xa quy mô bình thường, với sự phát triến của tập đoàn, trong cõng ty cũng chưa từng xuất hiện hiện tượng thiếu nhân tài quản lý cấp cao, tất cả đều hài lòng về quyết định sáng suốt lúc đầu của Lưu Minh Nghĩa, giữ lại một nhóm lớn nhân tài có tố chất cao vì tập đoàn Nam Thiên, đặt nền móng nhân tài vững chắc cho đế chế tài chính Nam Thiên được thành lập trong tương lai.
Lúc này, mặc dù Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa còn chưa đến phòng họp, bình thường trong phòng họp có thế sẽ rất yên tĩnh, nhưng hôm nay lại vô cùng đặc biệt, chủ tịch của tập đoàn Nam Thiên sẽ đích thân đến cuộc họp đế đưa ra những chỉ dẫn quan trọng. Mọi người đều tràn đầy tò mò về nhân vật bí ẩn có vai trò quan trọng ở tập đoàn Nam Thiên, và cả đời sống chính trị của Đài Loan. Vì vậy lúc này mọi người trong phòng họp đều đang châu đầu ghé tai nhau, trong lòng mổi người đều tràn đầy mong đợi và một loại cảm xúc hoảng sợ nào đó, sợ nếu bản thản biếu hiện không đủ tốt thì sẽ hủy hoại tương lai tốt đẹp của họ.
“Chủ tịch, đây là thư ký điều hành của hội đồng quản trị, tên là Mã Viễn Thuyên.” Khi nói chuyện riêng, Lưu Minh Nghĩa có thế gọi Tiêu Chấn Long là đại ca, nhưng khi ở trước mặt nhân viên của công ty, Lưu Minh Nghĩa sẽ nghiêm túc tuân thủ theo những lễ nghi cơ bản của công ty, gọi Tiêu Chấn Long là chủ tịch.
“Xin chào!” Tiêu Chấn Long hào phóng đưa tay ra bắt tay với cô nhân viên đeo kính gọng vàng trông có vẻ nho nhã yếu ớt, và cũng là nhân viên nữ đâu tiên mà Tiêu Chấn Long làm quen trong công ty.
“Chào chủ tịch!” Mã Viễn Thuyên hào phóng đáp lại, tuy rằng thân hình nho nhã yếu ớt, nhưng lại tràn đầy sức sống, cả người toát ra một sự già dặn khi đối nhân xử thế.
“Chủ tịch, đừng thấy Viền Thuyên yếu ớt, nhưng lúc làm việc lại không hề thua kém nhân viên nam nào đâu. Báo cáo tài vụ hàng tháng của tập đoàn trước khỉ trình lẽn ban giám đốc đều là do cô ấy tự mình xem xét, chưa từng xuất hiện một sai sót nào. Bất cứ ai muốn ở trên bảng báo cáo tài vụ lừa gạt cô ấy cũng không dễ dàng đâu.” Lưu Minh Nghĩa thật lòng khen ngợi cô ta.
Tiêu Chấn Long biết Lưu Minh Nghĩa rất ít khi khen ngợi người khác, nếu cô nhân viên trước mặt anh có thể được Lưu Minh Nghĩa khen ngợi như vậy, vậy thì cô ta chắc chắn phải có điều gì đó đặc biệt hơn người khác.
“Minh Nghĩa, nếu là như vậy, đế cô ấy làm thư ký cũng ủy khuất người ta quá, dứt khoát để cô ấy làm giám đốc tàỉ vụ đi. Ha ha.” Tiêu Chấn Long vừa cười vừa nói.