vầng trăng ngoài cửa số lúc ấn lúc hiện giữa tầng mây, tựa như ánh đèn thỉnh thoảng lập lòe trong đêm tối. Bẻn ngoài khoang máy bay tĩnh mịch u ám, nhưng ánh đèn bên trong vẫn lập loè, lãng mạn ấm áp. Âm nhạc trong khoang máy bay quanh quấn trên không, rỉ rả bên tai mồi người, chậm rãi tiêu hao khoảng thời gian nhàm chán dài dằng dặc trên chuyến bay.
Tiêu Chấn Long nhìn Tiêu Lệ Ngọc đang tựa vào bờ vai mình ngủ say như một thiên sứ, lúc này, trên khoé môi của Tièu Lệ Ngọc thỉnh thoảng lại thoáng hiện lên một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, tựa như trong mộng đã nhìn thấy núi Phú Sĩtuyệt đẹp cùng hoa anh đào tung bay kháp trời. Tiêu Chấn Long nâng cái đầu nhỏ đang tựa vào vai mình của Tiêu Lệ Ngọc lên rồi ngả người dựa vào ghế máy bay, Tiêu Chấn Long xoa xoa huyệt thái dương của mình, thầm nói uống nhiều rượu quá rồi, mẹ nó thật không ngờ đám chính khách kia uống giỏi như vậy, Tiêu Chấn Long thầm rủa trong lòng. Đồng thời cũng thầm hận luôn Lưu Minh Nghĩa, cái người cứ đấy anh ra trước này, rõ ràng trước buổi tiệc đã bàn với nhau là anh chỉ kính một ly rồi đi, chẳng ngờ lại bị rót hết ly này đến ly khác, mém chút nữa là khỏi lên máy bay luôn.
Tiêu Chấn Long gọi nhân viên phục vụ của máy bay cho một ly nước cam, Tiêu Chấn Long tận tình thưởng thức sự thỏa mãn khi nước cam rót vào cổ họng, chìm vào suy nghĩ của bản thân.
Hôm nay là lẻ Giáng Sinh, đây đã là lễ Giáng Sinh thứ hai mà bản thân trải qua sau khi rời, lần thứ nhất là trải qua ở nhà giam Thành Bắc, còn lần thứ hai lại trải qua ở Đài Loan, phía bên kia của Trung Quốc, hơn nữa người dự lễ đều là những nhân vật lớn không giàu cũng quý. Sự đối lập của một trước một sau này thực sự đã phản ánh quỹ đạo của cuộc đời anh trong hơn một năm này, những thăng trầm của cuộc đời đã khiến Tiêu Chấn Long phải trải qua quá nhiều gian khố của đời người.
Tiêu Chấn Long chợt nhớ rằng hình như đã lâu rồi mình không bình tâm suy ngẫm chuyện đời như vậy, thời gian an nhàn hiếm hoi nha. Tiêu Chấn Long thầm vui vẻ trong lòng.
“Ngài Tiêu, cuộc tống tuyến cử sắp bắt đầu rồi, chủ tịch Tạ mong rầng việc hợp tác của đôi bên chúng ta có thể tiến thêm một bước!”
Vào lúc này bổng nhiên nhớ đến cảnh tượng Tống Thanh Tùng kính rượu anh trong buổi tiệc, Tiêu Chấn Long cười nhẹ, nói: “Việc này là đương nhiên, tôi cũng mong việc hợp tác của chúng ta có thế kéo dài mãi mãi!”
Đương nhiên Tống Thanh Tùng hiếu được ý trong lời của Tiêu Chấn Long, nếu như Đảng Dân chủ Tiến bộ nắm quyền giới chính trị Đài Loan thì đó sẽ là một chuyện có lợi với cả Đảng Dân chủ Tiến bộ lẫn tạp đoàn Nam Thiên. Trẽn ý nghĩa nào đó, đối với Tống Thanh Tùng, đại diện cho lợi ích của Đảng Dân chủ Tiến bộ mà nói, quả thực ngay từ khi bắt đầu đã có suy nghĩ để tập đoàn Nam Thiên trờ thành thế thân của xã đoàn Tam Liên, nếu cuộc tống tuyến cử thành công là có thế thắng chân đá văng tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long. Thế nhưng, có vẻ như ngay từ đầu Tiêu Chấn Long đã biết rõ ý đồ của Tống Thanh Tùng, trong quá trình hợp tác của đôi bên vẫn luôn giành quyền chủ động, điếm này khiến Tống Thanh Tùng phải nhìn Tiêu Chấn Long bằng con mắt khác, bất kế là tuổi trẻ hay tác phong xử sự thành thạo lại cay độc.
Thực ra điều mấy chốt chính là dưới trướng của Tiêu Chấn Long có quá nhiều nhân tài, văn có Lưu Minh Nghĩa, võ tướng thì nhiều như lông trâu, đội ngũ dưới tay là một lực lượng mãi mãi không thế xem nhẹ. Thế nên Tống Thanh Tùng đã dần dần từ bỏ chủ trương ban đầu, xem tập đoàn Nam Thiên là lực lượng hậu bị và nguồn động lực của Đảng Dân chủ Tiến bộ, có thể hộ tống Đảng Dân chủ Tiến bộ nám quyền chính trị Đài Loan mãi mãi.
Đối với Tiêu Chấn Long, người đại diện của tập đoàn Nam Thiên mà nói từng phút từng giây đều phải đề phòng ý đồ qua cầu rút ván của Đảng Dân chủ Tiến bộ, tuy rang dùng từ này đế diễn tả thì có hơi không thoả đáng, nhưng về ý nghĩa cũng phản ánh được phần nào ưu phiền của Tiêu Chấn Long. Cho nên mổi khi Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa bàn chuyện hợp tác của đôi bên, từ đầu đến cuối vẫn luôn tự nhắc nhở chính mình không được đặt toàn bộ hy vọng lên Đảng Dân chủ Tiến bộ, bởi nói cho cùng mình vẫn là một xí nghiệp. Tôn chỉ của một xí nghiệp chính là tất cả đều phải lấy lợi ích của công ty làm mục tiêu lớn nhất. Vì thế nẻn tập đoàn Nam Thiên luôn đi theo tuyến đường mượn thế lực của Đảng Dân chủ Tiến bộ để phát triển sự nghiệp của tập đoàn mình, mới khiến cho tập đoàn Nam Thiên phát triển vượt xa vượt xa mức bình thường dưới sự che chở cúa Đảng Dân chủ Tiến bộ và sự tài trợ của chính phủ Mỹ, bang không thì ai có thể tưởng tượng được một công ty lúc mới thành lập chỉ có mấy triệu làm vốn, vậy mà chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, tài sản đã tăng vọt lên đến năm trăm triệu, việc này có lẽ chỉ xảy ra dưới tình huống quan thương cấu kết mà thôi. Mà cũng có lẽ loại tình huống này chỉ có thể phát huy dưới thể chế kiểu “vàng đen” này ở Đài Loan, chứ ở những đất nước và vùng đất khác thì quả thật là chuyện không tường.
Tập đoàn Nam Thiên mà Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa đại diện chính là muốn nhân cơ hội này giúp công ty vơ vét lợi ích lớn nhất, bằng không một khi cơ hội đẽ qua đi rồi thì sẽ không thê’ tìm lại được nữa.
Tiêu Chấn Long thậm chí còn cảm thấy có đôi khi mình giống như một kẻ âm mưu chơi đùa với quyền lực và tiền bạc, suy xét về lòng tham và tâm lý của con người, tìm kiếm điếm cân bằng của chính mình giữa tiền bạc và chính trị. Nhìn Tiêu Lệ Ngọc bên cạnh mình, Tiêu Chấn Long cảm thấy chỉ có lúc này mới có thế tìm về được đôi chút hình bóng của bản thân trước đây.
Đêm đã khuya, Tiêu Chấn Long lại không buồn ngú chút nào. Nghe tiếng Tiêu Lệ Ngọc thỉnh thoảng nói mơ bên cạnh mình, Tiêu Chấn Long bỗng cảm nhận được bản thân vào thời khắc này hạnh phúc biết bao nhiêu, dù cho không à bẽn ba mẹ mình, thậm chí phải rời xa quê hương và bạn bè của mình. Nhưng sự an tĩnh của giây phút này cũng đú khiến cho Tiêu Chấn Long trân trọng và khác sâu, nghĩ rồi lại nghĩ, mí mát của Tiêu Chấn Long bắt đầu trở nên nặng nề rồi ngủ mất lúc nào không hay…
Nhật Bản, nằm ớ bờ biến phía Tây của Thái Bình Dương, là một quốc đảo hình vòng cung kéo dài từ đông bầc đến tây nam.