Các thiết vệ không nói lời nào, càng không có chút dấu vết của sự hốt hoảng, bọn họ thể hiện ra tố chất chiến đấu cực kỳ tốt, xứng đáng là vệ đội át chủ bài của quân CỜĐen. Các thiết vệ tự động dàn hàng vây quanh Tiêu Chấn Long, vừa đề phòng, vừa chờ đợi Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Các anh em, đừng giơ cao đánh khẽ với bọn chúng, người ta không xem chúng ta là khách đâu!” Tiêu Chấn Long cười lạnh nói.
Chợt nghe thấy bên trong hàng ngũ trăm người kia đột nhiên hô: “Xông lên cho tôi!” Mặc dù đám người Tiêu Chấn Long không hiểu câu tiếng Nhật này có nghĩa là gì, nhưng nhìn tư thế của cả hai nhóm cũng biết rằng ai đó đã ra lệnh tấn công.
Hơn một trăm người chạy từ hai hướng đường phố về phía
Tiêu Chấn Long và đội thiết vệ, vì phải qua cửa kiếm tra an ninh nên đám người Tiêu Chấn Long không hề mang theo bất kỳ vũ khí có tính công kích nào, vừa rồi trong quán bar cũng không có ai thuận tay nhặt dao hay cái gì đó lên để phòng thân. Hiện tại bọn họ phải vật lộn bằng tay không với hơn một trăm thành viên của Yamaguchi-gumi, có thế hình dung được cảnh tượng đó nguy hiểm đến mức nào.
Nhưng điều khiến Tiêu Chấn Long thầm khen ngợi trong lòng chính là trên mặt tất cả mọi người đều không hề lộ ra vẻ hoảng sợ dù chỉ là một chút, theo chân hơn trăm người từ từ ép tới gần là hơi thở giết chóc dành cho đám người Tiêu Chấn Long cũng tràn tới. Đám người Nhật chạy trước cầm cây gậy trong tay vung về phía đầu của đội trưởng Hắc Long, khóe miệng Hác Long nhếch lên thành nụ cười, ánh mát lộ ra vẻ khát máu, nhầm ngay hướng cây gậy bóng chày đập tới, đứng trên đường ra đòn của cây gậy nhưng lại không tránh không nhường. Bàn tay phải mang găng tay màu đen giơ lên, đỡ lấy gậy bóng chày chỉ bằng một tay.
Ai cũng đã từng xem qua loại võ thuật dùng tay không đỡ gậy, nhưng chưa từng thấy người như Hắc Long nắm lấy gậy bằng tay khống. Tên Nhật Bản nhìn gậy bóng chày của mình bị sững lại trên không trung như thước phim tua chậm, lòng không khỏi hoảng hốt, không chỉ có gã ta sợ, ngay cả những người phía sau khi thấy cảnh này cũng khựng lại một chút, trợn tròn mắt choáng váng nhìn tay phải đang giơ trên không trung của Hác Long. Hác Long mỉm cười, từ từ rút cây gậy bóng chày ra khỏi tay của người Nhật Bản, mà tên người Nhật Bản đó giống như bị dọa cho ngu người, cử thế mặc cho Hắc Long dễ dàng lấy vũ khí của mình đi.
Kế đến Hẳc Long dùng hai tay nắm chặt lấy cây gậy bóng chày, gầm thét huơ múa, vung gậy về phía đầu của tên người Nhật. Đừng nói đến phản ứng, ngay cả nói một tiếng tên đó cũng không làm được. Chỉ kịp thấy máu loang ra ngay khoảnh
khắc gậy đập vào đầu, cơ thể tên người Nhật Bản như một quả bóng chày bị đánh văng ra. Máu tươi như màn sương rải rác tung bay trên bầu trời dính lên mặt cúa những người phía sau, tỏa ra mùi tanh nồng.
“Homerun!” Hắc Long nắm chặt tay phải làm động tác chiến tháng, khóe miệng tràn đầy niềm vui tháng lợi.
Với cú homerun mở màn của Hắc Long, đám người Tiêu Chấn Long cũng bát đầu tấn công, hơn mười bóng người chia ra bốn phương tám hướng lao vào đám đông. Đôi khi dường như những cây gậy không cách nào ngăn cản được bước chân tấn công của các thiết vệ, các thiết vệ được Tiêu Chấn Long ra lệnh thực hiện giết chết người trong một đòn đến mức cực hạn. Mồi lần ra tay không khiến những người của Yamaguchi-gumi gãy xương cố thì chính là phun máu rồi ngã ra đất mà chết. Một vài người trong số hơn một trăm thành viên của Yamaguchi-gumi Nhật Bản lè học sinh, kẻ lang thang không nghề nghiệp, là những phần tử đi đến đường cùng gây bất ốn cho xã hội, tóm lại là phức tạp hơn rất nhiều so với quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long. Quan trọng hơn chính là việc huấn luyện quản Cờ Đen cúa Tiêu Chấn Long hoàn toàn dựa theo cách thứ huấn luyện của quân đội, tư chất của mồi cá nhân những người này không thế nào sánh bằng. Đó là chưa kế đến việc lấy một đánh nhiều, dùng một chọi mười chính là ưu thế khỏi phải bàn cãi của mười tám thiết vệ được chọn từ những thành viên tinh nhuệ của quân CỜĐen.
Hắc Vũ là người anh em cuối cùng gia nhập vào quân Cờ Đen, hơn nữa còn được Tiêu Chấn Long thăng cấp lên làm thiết vệ thứ mười tám của Nam Thiên. Vốn dĩ Tiêu Chấn Long còn nghĩ rằng là cần thêm thời gian đê’ kiếm tra cậu nhóc từng lái xe cho mình này, nhưng sự việc đêm nay đã khiến Tiêu Chấn Long hoàn toàn thay đổi ý định, lúc Hắc Vũ đánh nhau cả người tỏa ra hơi thở chết chóc, chắng thấy cậu thanh niên
ngây ngô trước kia đâu nữa mà thay vào đó là khí chất của một quân nhân tiêu chuẩn. Với bạn bè thì nhiệt tình như lửa, với kẻ địch thì tàn nhẫn như cơn giỏ giá lạnh từ Bắc Cực. Dùng quyền cước làm mưa làm gió, một tên người Nhật Bản tay phải cầm dao phay xông về phía cậu ta lập tức bị cậu ta thuận thế xoay dao phay đế trước ngực đối phương, trực tiếp dùng con dao kia dùng sức rạch trên cổ, tên người Nhật Bản hoàn toàn tiêu tùng. Toàn bộ động tác đều được thực hiện dứt khoát liền mạch, cực kỳ phóng khoáng.
Tièu Chấn Long nhìn thấy cảnh này, không khỏi bật thốt một câu khen ngợi: “Làm tốt lắm!”
Hác Vũ khẻ mỉm cười, giơ ngón tay cái lên với Tiêu Chấn Long, lộ ra vẻ đắc thắng.
Bản thân Tiêu Chấn Long cũng đã lâu không trải qua một trận chiến lớn như vậy, nhìn thấy kẻ địch tối nay là người Nhật, cơn khát máu không thể giải thích được đột nhiên dâng lên trong lòng. Nhìn thấy hướng tấn công của một tên người Nhật Bản, Tiêu Chấn Long dùng tay trái ấn vào tay phải của đối phương, đồng thời dùng ngón giữa tay phải khóa họng lại. Trong tiếng gầm thét của Tiêu Chấn Long, anh đã nẳm lấy cố tay của tên người Nhật Bản bầng tay trái, tay phải đè vào cố họng của đối phương. Không chịu nối sức mạnh của Tiêu Chấn Long, tên người Nhật Bản bị Tiêu Chấn Long đấy ngã xuống dưới ánh đèn đường, Tiêu Chấn Long cười nham hiếm, giữa hai đầu lông mày lộ ra ý định giết người, khiến cho tên người Nhật nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía. Tiêu Chấn Long vừa dùng sức một chút đã nghe thấy tiếng xương cổ gãy vang lên giòn giã, đầu lưỡi của tên Nhật Bản không tự chủ đưa ra ngoài, trợn to mắt té xuống đất. Máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra, vấy bấn nền tuyết trắng trên đường phố.
Mặc dù nám giữ thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng nhưng
thành viên của Yamaguchi-gumi vần lần lượt ngã xuống vũng máu như tuyết rơi.
“Không đế một ai sống sót!” Đây là mệnh lệnh, lại giống như một lá bùa đòi mạng khác sâu trên khuôn mặt của các thành viên Yamaguchi-gumi đã ngã xuống.
Hơn mười người Tiêu Chấn Long đứng trên con phố hoang váng, nhìn cảnh tượng xác chết chất đống, ai nấy đêu có cảm giác như đang ở trên chiến trường. Nếu như nói sự ganh đua của thế giới ngầm ở Đài Loan trước kia chỉ là vì tranh giành quyền lợi thì vụ thảm sát các phần tử hắc đạo Nhật Bản ngay trên đất Nhật ngày hôm nay ở một khía cạnh nào đó càng mang theo khí thế dân tộc hơn. Tiêu Chấn Long cảm thấy ngay cả khi giết hại gấp đôi số người này thì trong lòng anh cũng không cảm thấy hối tiếc cho sự chóng tàn của những sinh mệnh đáng thương đó.
So với việc giết hại những đồng bào ở Nam Kinh, cái chết của những người này khiến bọn họ vui vẻ hơn rất nhiều, Tiêu Chấn Long thầm nói trong lòng. Mặc dù đã hơn sáu mươi năm trôi qua kể từ cuộc kháng chiến chống Nhật xâm lược, nhưng những tội ác tày trời kia vần còn quanh quấn trong trái tim của người Trung Quốc, mãi mãi không mất đi.
Tấy chay hàng Nhật, tự tay tàn sát người Nhật thì làm sao mà sướng được! Tiêu Chấn Long chợt nhớ tới cuộc tấy chay hàng Nhật do hội học sinh của trường tổ chức khi còn học đại học, trong lòng bỗng nhiên dâng lên chút cảm giác xúc động.
Sau khi suy nghĩ xong, Tiêu Chấn Long phất tay, tất cả thiết vệ vứt bỏ vũ khí, theo chân Tiêu Chấn Long biến mất khỏi đường phố Nhật Bản, mang theo niềm kiẻu ngạo hãnh diện, bỏ lại xác chết chất đầy đường. Trong gió lạnh, tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, dần chôn vùi hơn trăm xác chết xuống đất…