“Sinh viên đại học không thể giết người? Hừ! Không thể giết người? Sinh viên đại học mà em biết không thế giết người? Nhưng em có biết có bao nhiêu sinh viên đại học bây giờ đang hút chích ma tuý không? Lại có bao nhiêu sinh viên đại học làm gái điếm ở vũ trường không? Hơn nữa trong các em còn có bao nhiêu sinh viên nữ của học viện sư phạm được đại gia bao nuôi? Hừ! Không có? Xưng hô mờ mịt hư vô kia làm cho em trở nên dổt nát như thế sao?” Tiêu Chấn Long cười lạnh hỏi ngược lại.
Cô nữ sinh đặt câu hỏi nghe xong câu trả lời của Tiêu Chấn Long thì trên mặt lúc trắng lúc đỏ, không chỉ bởi vì lời của Tiêu Chấn Long nói ra chính là sự thật, hơn nữa bởi vì chính cô ta bảy giờ cũng là một người được đại gia bao nuôi.
Bên dưới sân khấu nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, chắng ai liệu được sẽ có biến cố như thế. Sinh viên của học viện sư phạm có rất nhiều nữ sinh được đại gia bao nuôi, đến thứ bảy chủ nhật trước cống trường có rất nhiều xe thế thao hàng hiệu, Mercedes Benz đậu lại, đều là đến đón một số sinh viên nữ rất xinh đẹp đi chơi.
Tiêu Chấn Long nhìn người bên dưới đều bị lời nói của mình chấn động đến mức không nói nên lời, chậm rãi lên tiếng:
“Sinh viên đại học vốn nên là quằn thế được người người ngưỡng mộ, thế nhưng bây giờ càng ngày có càng nhiều cám dổ làm ô nhiễm sự trong sáng của sân trường. Nhiều lúc chúng ta phát hiện mặc dù người bên cạnh càng ngày càng
nhiều, nhưng bạn bè tri kỷ lại càng ngày càng ít. Toà nhà của chúng ta càng xây càng cao, nhưng quan hệ cuộc đời của chúng ta lại càng ngày càng xa, thậm chí có người có người học đại học xong còn lười đến mức gọi điện thoại về nhà, ngay cả dũng cảm hỏi thăm ba mẹ cũng không có. Có đôl khi chúng ta nẳm lấy tay người mình yêu, lại phát hiện không nói những lời ngọt ngào như lúc trước, vì sao? Là xã hội thay đối, hay là chúng ta đã đổi thay? Tôi nghĩằt hẳn sinh viẽn đại học bây giờ đã đến lúc ngẫm lại, đừng đợi đến lúc không còn kịp nữa mới đi ngẳm lại tất cả, bởi vì khi đó thật sự đã không còn kịp nữa. Được rồi, tôi nói đến đây thỏi, tạm biệt!”
Tiêu Chấn Long nói xong thì đi xuống dưới sân khấu không thèm quay đầu lại, hoàn toàn mặc kệ đám sinh viên đang mê mang bên dưới sân khấu, ngồi lên xe chạy nhanh như bay về nhà giam.
Tiêu Chấn Long rời khỏi học viện sư phạm đã từ chối thuyết giảng cho hai trường học khác, anh về thẳng nhà giam Thành Bắc. Không thế nói rõ được là cảm xúc gì đã khiến cho Tiêu Chấn Long có đỏi chút cảm giác thất vọng về sinh viên trong hội trường, có lẽ là vì thoát khỏi thân phận sinh viên rồi đối sang một tâm trạng hoàn toàn khác để nhìn nhặn vấn đề một cách thông suốt hơn. Tiêu Chấn Long ngồi trong xe ngây người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cành liễu đã đâm chồi, hoa dại bên đường cũng đang hé nở, lúc đó tràn ngập hơi thở ngày xuân. Gạt những chuyện vụn vặt nhàm chán đi, buông bỏ những cảm xúc khó lòng buông bỏ, dù sao thì những thứ đó không còn thuộc về mình nữa. Nghĩ đến đây, lòng Tiêu Chấn Long không khỏi thoải mái, anh từ từ nhắm mắt lại rồi thiếp đi.
Hơn ba tiếng trôi qua, tám giờ hơn mới về đến nhà giam Thành Bắc, sắc trời đã tối. Làm thủ tục vào cửa xong, Tiêu Chấn Long đi về phía phòng giam của mình ở Nam Viện. Vừa vào cống lớn Nam Viện, chỉ thấy một người đang vội chạy về phía Tiêu Chấn Long sau khi thấy anh vào. Tiêu Chấn Long đưa mắt nhìn, thì ra là Hoàng Tây.
Hoàng Tây trầm giọng nói với Tiêu Chấn Long: “Anh Long, mấy người nhóm anh Vinh xảy ra chuyện rồi!”
Lúc nghe thấy tin này, Tiêu Chấn Long bổng cảm thấy lòng chùng xuống, trực giác nói cho anh biết, sau khi anh đi thì Nam Viện đã xảy ra chuyện.
“Anh Long, đừng về phòng giam nữa, đến phòng y tế với em đi.” Hoàng Tây cũng không đợi Tiêu Chấn Long đáp mà đi thẳng về phía phòng y tế, Tiêu Chấn Long cũng đi theo cậu ấy.
Cách phòng y tế ngày càng gần, dự cảm không lành trong
lòng Tiêu Chấn Long cũng ngày càng mãnh liệt. Nếu nhà giam Bắc Thành có thế đánh cho mấy người nhóm Lý Thế Vinh bị thương đến mức phải vào phòng y tế đế điều trị, vậy thì chắc chắn nhóm Lý Thế Vinh bị thương rất nặng. Vào phòng y tế, nhìn mấy bác sĩ đang bận rộn sau tấm màn tráng, sọt giấy bên bàn phía ngoài tấm màn trắng đều là băng gạc nhuốm đằy máu tươi, hơn nữa còn không ngừng có băng gạc dính máu từ sau tấm màng trắng được vứt ra. Tiêu Chấn Long nhìn cảnh này, máu nóng trong lòng cuộn trào, vươn tay kéo tấm màng ra.
Hoàng Tây kéo Tiêu Chấn Long lại, nghẹn ngào nói: “Anh Long, nhìn thấy rồi anh phải bình tĩnh đấy.”
“Tránh ra!” Tiêu Chấn Long nạt, anh thật sự sợ dự cảm trong lòng mình sẽ thành sự thật.
Hoàng Tây rút hai tay về, Tiêu Chấn Long đưa tay chầm chậm vén tấm màn trắng, đập vào mắt anh là cảnh tượng mà cả đời anh không thế quên được.
Ba người Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải nằm trên ba chiếc giường, phần đầu và tay chân cả ba đều băng bó, có thể lờ mờ nhìn thấy máu vẫn không ngừng tuôn ra băng gạc, khuôn mặt cắt khỏng còn chút máu của ba người đều đang có vẻ đau đớn. Mấy bác sĩ đang ở trước giường Trương Anh Tú, bận rộn báng bó tay phải cho anh ấy. Vương Quang Khải nhìn thấy Tiêu Chấn Long đẫu tiên, chật vật muốn dậy nhưng cuối cùng vần khỏng dậy được, yếu ớt lèn tiếng: “Anh… Long…” Tiêu Chấn Long rơm rớm nước mắt gật đầu với anh ấy, nhìn anh em của mình đều bị thương nặng nằm ở đây chỉ trong thời gian chưa đầy một ngày.
“Hoàng Tây, cậu ra đây!” Tiêu Chấn Long kìm nén đau đớn trong lòng và cơn giận không thế nào trút được, nhưng anh biết bây giờ không phải lúc đế xả giận, trước tiên anh phải làm rõ thương tích của mấy người nhóm Lý Thế Vinh và rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau khi anh đi.
“Hoàng Tây, gọi bác sĩ ra đây.” Lưu Hoàng Tây lập tức đưa một bác sĩ từ sau tấm màn trầng ra, Tiêu Chấn Long đưa mẳt nhìn, là bác sĩ đã khám sức khỏe cho họ hôm đầu tiên vào nhà giam.
“Bây giờ thương tích mấy người bạn này của tôi thế nào?” Tiêu Chấn Long lạnh lùng hỏi, Hoàng Tây đã lờ mờ cảm nhận được cơn giận Tiêu Chấn Long đang kiềm trong lòng.
“À, tay chân của ba người họ đều gãy ở các mức độ khác nhau, phần đầu tụ máu, có chấn động não nhẹ, nội tạng bị xuất huyết ở mức nhẩt định, là bị ngoại lực tác động vào sau khi bị thương, vết thương của ba người về cơ bản là giống nhau, nhưng dây chằng tay phải của Trương Anh Tú bị thương nghiêm trọng, gần như đứt. Năm ngón tay phải gãy nhẹ, có lẽ là bị thương do lực tác động, nếu không mất tám hay mười năm thì dây chằng tay phải của cậu ta cũng không thế hồi phục được, cho dù vết thương có lành thì dây chằng bị đứt cũng sẽ ảnh hưởng đến tay phải của cậu ta. Trước khi dây chằng hồi phục, tay phải không được cũng không thể cầm hay nhấc vật nặng. Gần một phần ba đầu lưỡi của Lý Thế Vinh bị vật bén cắt đứt, sau khi vết thương lành cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng nói chuyện của cậu ta…”
Lúc nghe thấy tay phải của Trương Anh Tú bị gãy và lưỡi của Lý Thế Vinh bị cắt một phần ba, Tiêu Chấn Long cảm thấy trước mắt tối sẫm lại, gần như đứng không vững, may mà có
Hoàng Tây đỡ anh, những lời bác sĩ nói sau đó anh hoàn toàn không nghe vào. Tiêu Chấn Long hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm cơn giận sẳp không thể kiềm được trong lòng, nói với bác sĩ: “Cho dù thế nào, xin bác sĩ cố hết sức đế chữa trị cho họ, tôi nói là cổ gắng hết sức. Nếu họ còn xảy ra chuyện gì nữa, tôi sẽ cho ông chết!” Lúc Tiêu Chấn Long nói xong câu này, bác sĩ cảm thấy rùng mình từ đầu đến chân, giọng điệu lạnh lùng đó khiến ỏng ta gần như cảm nhận được bây giờ không phải đầu xuân mà giổng như ngày đông lại quay về.
“Chuyện này… chuyện này… cậu yên tâm. Nhưng việc chúng tôi có thế làm lúc này là ốn định vết thương của họ, còn chữa trị thì phải đến bệnh viện trong thành phố mới được, phòng y tế trong nhà giam không có điều kiện này.” Bác sĩ run rấy nói, vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên đầu chảy xuống, như thế chỉ cần một cảu nói không vừa ý của Tiêu Chấn Long thôi là anh sẽ lập tức giết ông ta.
Tiêu Chấn Long bình tĩnh nhìn điều kiện của phòng y tế, biết bác sĩ nói không sai, anh nói với bác sĩ: “Vậy còn đợi gì nữa, mau đưa đến bệnh viện trong phòng phố thôi.”
‘Tinh huống như họ thì phải xin ân xá đế đi điều trị y tế, nhưng không có nhà giam trưởng Lưu phê chuấn thì không ai dám cả!”
Lúc này Hoàng Tây chen lời: “Anh Long, ông ta nói không sai.
Vì chuyện này, sau khi xảy ra chuyện thì anh Nam lập tức đi tìm Lưu Á Danh, nhưng đã lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy tin tức gì.”