Tiêu Chấn Long gật gật đầu, nhìn sang Lý Thế Vinh có biếu cảm nặng nề bên kia, anh biết Lý Thế Vinh cũng cảm nhận được sát khí đến từ những thanh chiến đao kia.
ở trên đài vuông, ánh đèn dịu dàng của đèn tròn chiếu xuống, mỗi thanh chiến đao đều tản ra ánh sáng âm u, trong ánh sáng này còn chứa vài phần khiêu khích. Đặc biệt là thanh chiến đao màu đỏ dài hơn ba thước ở trên cùng kia, vỏ đao và chuôi đao được khảm đá quý màu đỏ tím, toàn bộ thân đao đẹp đẽ một cách khác thường. Hình như thanh chiến đao màu đỏ này là lãnh tụ của tất cả chiến đao, ngồi tít trên cao, tỏa ra khí thế quân lâm thiên hạ, sát khí của nó cũng nặng nhất trong tất cả những thanh chiến đao ở đây.
‘Anh Long, anh có chú ý thấy trên mỗi thanh chiến đao đêu có
nhãn hiệu không?” Hỏa Phượng nhâc nhở.
Tiêu Chấn Long nhìn qua, quá nhiên trên mỗi thanh chiến đao đều có một cái nhãn to bâng ngón tay cái, đúng là không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Trong lòng Tiêu Chấn Long âm thầm bội phục sự quan sát tinh tế của Hỏa Phượng.
Tiêu Chấn Long đi đến bậc thấp nhất của đài vuông trước mặt, duổi tay muốn rút ra một thanh chiến đao trong đó.
“Anh Long!” Hỏa Phượng không yên tâm kêu lên.
Tiêu Chấn Long biết Hòa Phượng lo láng sẽ xảy ra dị biến nên mới lèn tiếng nhác nhở.
“Không sao!” Tiêu Chấn Long vừa nói vừa dùng tay nám lấy thân đao của một thanh chiến đao trong đó.
Vừa nâm lấy thân đao, một cảm giác lạnh lẽo lập tức chạy dọc theo tay phải của Tiêu Chấn Long. Sẳc mặt anh trở nên u ám, thầm hỏi đây là vật liệu sắt thép gì, thế mà lại rét lạnh đến mức này. Tay phải của Tiêu Chấn Long dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng ma sát dữ dội giữa đáy của chiến đao và đả cấm thạch truyền đến, toàn bộ thanh đao từ từ rời khỏi đài vuông, được Tiêu Chấn Long nắm trong tay. Anh thở phào nhẹ nhỏm, nói thầm may mà không có chuyện gì xảy ra.
Tay trái của Tiêu Chấn Long nám lấy thân đao, tay phải nám lấy chuôi đao, tự mình xem xét thanh chiến đao này. Toàn thán của thanh chiến đao màu đen, trên vò đao khác những đường vân đậm màu, giữa vỏ đao nạm một khối đá quý màu xanh lá sầm. Chuôi đao rất dài, cầm bầng hai tay cũng không có vấn đề. Tiêu Chấn Long biết đây là hình thức thiết kế thông thường của chiến đao Nhật Bản, cầm bằng cá hai tay có thế gia tăng
lực tấn công.
Tay phải của Tiêu Chấn Long nám lấy chuối đao, chậm rãi rút chiến đao ra. Chiến đao mới thoát một nửa khỏi vò, thân đao đã phản xạ ra ánh sáng lóa mắt. Khi luồng ánh sáng lạnh lẽo này bán vào trong mát Tiêu Chấn Long, vậy mà anh lại cảm thấy choáng váng, dường như trước mắt đang chiếu một bộ phim điện ảnh. Có máy bay oanh tạc, pháo lớn nổ vang, binh lính Nhật Bản đang xung phong, còn có cả hình ảnh thanh chiến đao này múa may chém người. Khiến trái tim Tiêu Chấn Long cảm thấy lạnh lẽo chính là người bị chiến đao này chém đều là người trói gà không chặt, hơn nữa anh có thể nhìn ra được những người này đều là người Trung Quốc.
Từng hình ảnh hiện lên trước mắt Tiêu Chấn Long một cách rõ ràng, giống như người đang vung đao kia chính là bản thân anh, sát ý điên cuông xuất hiện trên người Tiêu Chấn Long.
“Anh Long, anh làm sao vậy?” Hỏa Phượng bén cạnh chú ý trên đầu Tiêu Chấn Long toát đầy mồ hôi, lông mày nhíu chặt như đang cố gắng khống chế cái gì đó, hơn nữa hình như đã sắp mất khống chế. Lý Thế Vinh và đám Thiết Vệ cấn thận nhìn châm châm Tiêu Chấn Long, không biết rốt cuộc đại ca đã gặp phái chuyện gì.
Hỏa Phượng sợ hãi dùng sức đẩy Tiêu Chấn Long, tay phải nấm chặt chuôi đao, thân đao trờ lại bên trong vỏ đao. Trong nháy mát thân đao trờ lại trong vỏ đao kia. Tiêu Chấn Long lập tức tỉnh lại.
Anh nhìn mọi người bằng ánh mầt không thê’ tin được, chậm rãi nói: “Hình như tôi đã biết những thanh đao này thuộc về ai rồi.”
Tiêu Chấn Long cúi đầu nhìn nhãn trên vỏ đao, ở trẽn viết hai chữ “Yoshijirõ Umezu” bâng thế chữ Kanji. Nhìn hai chữ này, Tiêu Chấn Long không nhịn được đọc thành tiếng.
“Đại ca, rốt cuộc Yoshijirõ Umezu này là ai vậy?” Đội trưởng Hẳc Long hỏi.
Tiêu Chấn Long cười khấy một tiếng, nói: “Yoshijirõ Umezu, ông ta chính là tội phạm chiến tranh Nhật Bản tiếng tăm lừng lẫy khâp thế giới, từng là đao phủ tàn sát trên mười nghìn quân dân ở vùng Đông Bâc Trung Quốc!”
Yoshijirõ Umezu, nguyên thượng tướng bộ binh cúa Nhật Bản, tốt nghiệp đại học vào năm 1911, nhiều lần đảm nhận các chức vụ như Sĩ quan đại sứ quán Nhật Bán thường trú ờ Đức và Đan Mạch và Bộ trướng Bộ tham mưu Tổng cục hành chính tổng hợp. Từ tháng 3 năm 1934 đến tháng 8 năm 1935, ông ta được bố nhiệm làm Tư lệnh quản đội Nhật Bản đóng ớ Thiên Tán. ông ta yèu cầu chính phủ của Quốc Dân đảng ký kết “Hiệp định Hà Mai” gảy tốn hại đến chú quyền Trung Quốc, cướp đoạt chú quyền cúa phần lớn khu vực Hà Bắc và Bình Tân.
Từ năm 1939 đến tháng 6 năm 1944, Yoshijirõ Umezu đảm nhiệm chức Tư lệnh Nhật Bản đóng quân ờ Quan Đông, thực thi chính sách thống trị thực dân tàn khốc ở vùng Đông Bác Trung Quốc, tăng cường khống chế và cướp đoạt kinh tế. ông ta áp dụng chính sách “Đại thảo phạt” đối với liên quân Đông Bắc kháng Nhật, từng thực thi cuộc tàn sát cực kỳ tàn ác, bị lịch sử ghi lại là đao phủ tàn sát quân Đông Bắc.
“Mọi người xem thử tên trên những thanh chiến đao khác là gì, hắn có thê’ xem hiếu.” Tiêu chấn Long biết rất nhiều tên người Nhật Bản đều được viết bằng thế chữ Kanji.
Chỉ chốc lát, các Thiết Vệ lần lượt gọi từng cái tên.