Ngón tay cái của tay phải Tiêu chấn Long hơi dùng sức, xoẹt một tiếng rút thanh chiến đao ra khỏi vỏ hơn ba xen-ti-mét, một luồng sáng lạnh lẽo bần thắng lên nóc nhà đá. Lúc này Tiêu Chấn Long loáng thoáng nghe thấy toàn bộ nhà đá phát ra tiếng vang “vù vù”. Anh nhìn xuống phía dưới, phát hiện tiếng vang vù vù này lại là đến từ sự cộng hưởng của những thanh chiến đao khác trên đài vuông. Tiếng cộng hưởng dạo chơi bên trong nhà đá, vang vọng mãi bên tai một hồi lâu vẫn không dứt.
“Đúng là một thanh đao tốt trăm năm khó gặp!” Sau khi Tiêu Chấn Long nhảy xuống từ trên đài vuông, anh không nhịn được cảm thán. Trải qua một thời gian dài như vậy, lại nằm trong tầng hầm ấm thấp, thanh đao này qua năm tháng vản không có một chút rỉ sét, thân đao vần sáng ngời.
Đột nhiên Tiêu Chấn Long có một loại cảm giác như có thứ gì đang thôi thúc anh rút đao, đặc biệt là khi Tiêu Chấn Long nắm lấy chuôi của chiến đao, loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt.
“Mọi người tránh ra xa một chút!” Tiêu Chấn Long nghiêm túc nói.
Mọi người biết rõ Tiêu Chấn Long muốn thử chiến đao, Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng và mấy người Thiết Vệ đều biết điều nhường ra một khoảng không gian cho Tiêu Chấn Long.
Chiến đao đặt ngang trước ngực, tay Tiêu Chấn Long nẳm chặt chuôi của chiến đao màu đỏ. Tay phải anh chậm rẫi cử động, chiến đao màu đỏ từ từ ra khỏi vỏ đao, cùng lúc đó tất
cả mọi người trong phòng đều cảm giác được độ ấm trong phòng chợt giảm xuống. Nếu có người chú ý tới vách tường của nhà đá thì sẽ phát hiện ra, vậy mà trẽn vách tường lại chậm rãi ngưng tụ từng giọt nước, chứng tỏ độ ấm trong căn nhà đá đang giảm xuống nhanh như chớp. Khi chiến đao màu đỏ ra khỏi vỏ, những thanh chiến đao trên đài vuông lại phát ra tiếng cộng hưởng vang vọng khâp nhà đá, hơn nữa càng lúc càng lởn.
Chuyện này thật sự quá quỷ dị, đám Thiết Vệ nói thầm ở trong lòng. Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng nhìn Tiêu Chấn Long đang rút chiến đao không chớp mát, vẻ mặt hai người lại tràn đầy hăng hái.
Tiêu Chấn Long ném vỏ của thanh đao sang một bên, cấn thận quan sát thanh đao đang tản ra ánh sáng kim loại. Toàn bộ chiến đao dài hơn ba thước, sống dao dày nặng, lưỡi dao sáng như tuyết. Đâu ngón tay của Tiêu Chấn Long cách chiến đao một khoảng cách chừng ba xen-ti-mét nhưng anh vẫn cảm nhận được cơn lạnh lẽo truyền tới từ chiến đao nơi đầu ngón tay rất rõ rệt. Hai rãnh máu hai bên thân đao sâu khoảng nửa xen-ti-mét. Xuyên qua rãnh máu, dường như Tiêu Chấn Long có thế cảm nhận được cơn sảng khoái lúc máu tươi chảy ra giàn giụa khi thanh chiến đao đâm vào trong cơ thê’ con người.
Đôi tay cúa Tiêu Chấn Long cầm đao, nâng qua đinh đầu, quát lớn lẽn một tiếng. Lúc này khí thế khi nắm đao của Tiêu Chấn Long chợt tăng mạnh, chém ngang chém dọc vào không khí vài cái. Vậy mà anh lại sinh ra một loại cám giác không ai đừng hòng ngăn cán, kẻ cản châc chân sẽ chết. Máu tươi khâp người anh không ngừng mà khuếch trương theo chiến đao lạnh như băng, sát khi lan tràn ra xung quanh theo hình nứa vòng tròn hết đợt này đến đợt khác. Tiêu Chấn Long còn cám thấy được cho dù bây giờ trước mặt minh có hơn trăm người,
anh cũng có thế dùng thanh chiến đao này giết bọn họ đến mức không còn mánh giáp.
Đám người Lý Thế Vinh bị khí thế mà Tiêu Chấn Long phát ra ép lùi vài bước, dựa vào trẽn vách tường nhà đá, chỉ còn lại Tiêu Chấn Long đứng bên cạnh đài vuông giữa nhà đá.
Tiêu Chấn Long giương đao cưỡi ngựa, giống như tướng quân cô’ đại xung phong chiến trường. Dường như trước mẳt đang có vô số kẻ thù lao tới, chỉ thấy Tiêu Chấn Long hét lớn một tiếng, múa may chiến đao, lập tức vọt tới. Bốn phía trong nhà đá ngay lập tức bân ra ánh sáng lạnh lẽo, khí thế tỏa ra từ thanh chiến đao tỏa không ngừng ép các Thiết Vệ lùi về phía sau. Ngay lúc này, dường như Tiêu Chấn Long đang giao chiến với không khí, gạt ngang chém dọc, vô số kẻ thù gục xuống dưới chân dưới lưỡi đao của anh. Thế nhưng Tiêu Chấn Long ớ trong nhà lại cười khố, luồng khí cuồng bạo trong cơ thế đang ngo ngoe rục rịch, dường như ý chí của anh đã bị chiến đao cướp đoạt hoàn toàn.
Vách tường trong nhà đá bị chiến đao chém lẻn từng vết. Hỏa Phượng biết rõ loại đá xanh này vô cùng kièn cố chịu được mài mòn, không nghĩtới nó lại mềm như đậu hú dưới uy thế cúa thanh chiến đao, có thế thấy rõ sự sắc bén cúa chiến đao.
“Anh Long, dường như có gì không thích hợp!” Hỏa Phượng lo láng nhìn Tiêu Chấn Long rồi nói. Cô ấy phát hiện lúc này Tiêu Chấn Long múa chiến đao không có quy luật, dường như thanh chiến đao này là ngựa hoang tuột cương mà Tiêu Chấn Long chính là người huấn luyện đang cô’ gắng khống chê’ ngựa chiến.
Lúc này phía trên đài vuông bằng đá cấm thạch, tiếng cộng hướng của những thanh chiến đao khác không ngừng thay đối theo sự di chuyến của chiến đao màu đỏ hơn nữa âm thanh
đang dần cao lên.
Tiêu Chấn Long đang múa đao lúc này hoàn toàn chìm đắm trong ý chí của chiến đao, trải nghiệm khoái cảm giết chóc, đồng thời từ từ đánh mất lý trí. Hai mát nổi đầy tơ máu của anh bát đầu trợn to, từ từ trờ nên đỏ bừng.
Ý chí mạnh mẽ ít ai sánh nối khi còn ngồi tù ở Thành Bâc của Tiêu Chấn Long cũng có chút bó tay chịu trói dưới sát khí đang xoáy lên điên cuồng của chiến đao màu đỏ. Đối lại thành người khác, chỉ sợ bây giờ đâ sớm điên mất rồi. Sát khí tích lũy vài chục năm trên chiến đao đang chậm rãi ăn mòn ý chỉ của Tiêu Chấn Long, thân đao lạnh lẽo dần dần dao động suy nghĩ trong lòng anh.
Quả thật thanh chiến đao màu đỏ thuộc về Toujou Hideki, cựu Thủ tướng Nhật Bản, người đứng ngang hàng cùng với Hitler, Mussolini,.. Nghe nói toàn bộ nguyên liệu của thanh đao này là một loại vật chất đặc biệt lấy từ chỗ sâu trong dung nham ở núi Phú Sĩ, sau đó được thêm vào trong quá trình tinh luyện rồi tiến hành rèn đi rèn lại. Đây là thanh chiến đao duy nhất có thể dung hợp thép tinh và vật chất đó sau khi rèn thất bại hàng vạn thanh đao khác. Chiến đao sác bén ngoài sức tưởng tượng, đập sât cát kim loại, độ cứng này chỉ có hơn chứ không hề thua kém kim cương. Nó được quán đội Nhật Bản công nhận là vua của chiến đao, mang tên Hồng Nhật, tượng trưng cho Nhật Bản vĩnh viễn không suy yếu giống như mặt trời.
Để lấy lòng Tống tham mưu trưởng đương nhiệm vùng Đông Bắc Toujou Hideki, quân đội Nhật Bản đã tặng thanh chiến đao Hồng Nhật này cho ông ta. Sau biến cố “Bảy – bảy”, Toujou Hideki dần đầu quân đội Nhật lao thẳng tới Sát Tuy và Tấn Bắc, xâm chiếm Trương Gia Khẩu, Đại Đồng, Tập Ninh, Tuy Viễn, Bao Đầu, đồng thời thành lập “Chính phủ tự trị Sát Nam”. Thanh chiến đao Hồng Nhật này cũng di theo gót chân sẳt
xâm lược của Toujou Hideki giết hại vô số sinh mạng. Sau đó Toujou Hideki đã tặng thanh chiến đao Hồng Nhật này cho Matsui Ivvane, cố vũ ông ta phải cắm quốc kỳ của Nhật Bản lên tòa nhà chính phủ của nhân dân Trung Quốc.
Khi mà Matsui lwane nhận đao, ông ta đả cam đoan sẽ không phụ sự phó thác của Toujou Hideki. Quá nhiên sau khi phát động chiến tranh xảm lược Trung Quốc, Matsui lwane chính là kẻ dẫn đầu quân đội vọt vào chính phủ quốc dân Nam Kinh, cũng trong năm đó, ông ta đã tự tay gây nên cuộc tàn sát gảy khiếp sợ trong ngoài nước ở Nam Kinh. Sau khi Matsui Ivvane xâm lược Nam Kinh, ông ta ra lệnh cho bộ đội “Chia khu vực tiến hành càn quét bên trong tỉnh”. Trong sáu tuần tiếp theo, Matsui lwane dẫn dât quản xâm lược của mình tạo ra một vụ thảm sát hàng loạt người dân Nam Kinh vô cùng thảm thiết và khủng khiếp. Mấy trăm nghìn người dân tay không tấc sât đẫ bị giết hại dưởi lưỡi dao của quân xâm lược Nhật Bản.
Nghe nói để mài bén chiến đao Hồng Nhật, Matsui Ivvane đã dùng người sống để khai đao, khiến nó trỗi dậy sát tính.