Sáng ngày hôm sau, trên các tiêu đề của các tờ báo Nhật Bản đua nhau đưa tin:”… Băng đảng lớn nhất Nhật Bản Yamaguchi-gumi và hội Inagavva đã sống mái với nhau trong cuộc chiến quy mô lớn nhất từ trước đến nay ờ gần đền Yasukuni, song phương có hơn một nghìn người tham gia, trước mắt cảnh sát Tokyo đang tiến hành điều tra sự kiện này
Ngày thứ ba sau năm hai nghìn, khách sạn ở vùng ngoại ô Nhật Bản.
“A!” Tiêu Chấn Long ngáp dài, mở to đôi mắt ngái ngủ vừa từ trong mộng tỉnh dậy. Tiêu Chấn Long cảm thấy những ngày vừa rồi ngủ rất ngon, ngủ ngon đến mức không muốn tỉnh dậy nữa. Tiêu Chấn Long vừa muốn ngồi dậy trên giường, nhưng vừa đứng lên đã cảm thấy đau đớn từ nhiều vết thương trên người, khiến anh tạm thời từ bỏ ý định dậy khỏi giường.
Đây là phòng tốt nhất trong khách sạn này, vừa rộng rãi lại còn thoải mái, sàn nhà được lát bằng gạch gỗ màu tím mận, nội thất trong phòng được trang trí tao nhã, nhưng không làm mất đi nghi thức cổ xưa của người Nhật Bản. Lúc này, ánh nắng ấm áp bên ngoài giường chiếu qua cửa kính đến đầu giường Tiêu Chấn Long, cảm giác ấm áp khiến Tiêu Chấn Long quên luôn đây là một chiếc giường sofa của nước ngoài.
Tiêu Chấn Long đưa một tay ra sau đầu, khóe miệng nở nụ cười tận hưởng cảm giác yên tĩnh và bình yên hiếm có. Chí ít bây giờ không còn chết chóc, không còn máu chảy. Trong lòng Tiêu Chấn Long luôn thấy biết ơn vì có thể tiếp tục nhìn thấy mặt trời lên cao mỗi ngày là may mắn lớn nhất đối với người như anh.
Có lẽ đây là đạo lý, người biết thỏa mãn sẽ hạnh phúc, người không biết đủ luôn buồn rầu lo âu.
“Đại ca, cậu tỉnh rồi!” Trương Anh Tú tay cầm bữa sáng đấy cửa vào, nhìn thấy Tièu Chấn Long vần đang trên giường nhìn ngắm cảnh bên ngoài đã hỏi thăm tình hình.
Tiêu Chấn Long nhìn thấy dáng vẻ Trương Anh Tú tay cầm bữa sáng, bật cười nói: ‘Tôi nói này, tay trái của Trương Anh Tú anh đáng lẽ phải mang súng mới đúng, sao hỏm nay lại mang cái
mâm đến thế kia? Ha ha!’
Ai ngờ con người Trương Anh Tú thành thật nói: “Chỉ cần đại ca không sao, Trương Anh Tú tôi phục vụ cậu cả đời thì thế nào?”
Tiêu Chấn Long nghe vậy thì ngạc nhiên, vốn dĩ Tiêu Chấn Long chỉ muốn nói đùa Trương Anh Tú một chút, không ngờ chỉ một cảu nói vô tình lại được đối thành câu chân tình của Trương Anh Tú, khiến cho Tiêu Chấn Long người đầy vết thương cảm động không thôi.
Trương Anh Tú là một trong số ít những người anh em cùng Tiêu Chấn Long đi từ nhà giam Thành Bắc đến Đài Loan, kể cả sự nghiệp tranh quyền đoạt bá trong giới hắc đạo, Tiêu Chấn Long và Trương Anh Tú cũng không có nói gì nhiều. Ngay cả khi có lệnh truy sát, Trương Anh Tú lập tức lên đường mà chưa từng phản đối.
Trương Anh Tú cũng giống như Lý Thế Vinh, đều là người sống tình cảm, nhưng không giống Lý Thế Vinh, nội tâm Trương Anh Tú điềm tĩnh, có lẽ có liên quan đến dấu ấn trong sự nghiệp làm sát thủ trước đây của anh ấy. Trương Anh Tú xử lý mọi việc một cách tỉnh táo, tình cảm tinh tế, suy nghĩ già dặn, hoàn cảnh càng thay đối phức tạp càng khiến anh ấy có thế duy trì sự tính táo sáng suốt. Người cộng tác với Trương Anh Tú là Trương Bá Chính là hình ảnh điển hình của chàng trai rán rỏi miền Bắc, tính tình nóng nảy, tình cảm ngay thẳng. Hai người này lần lượt kết hợp là tố hợp hai sát thủ phối hợp không thế chê vào đâu được.
Tiêu Chấn Long nghĩ đây có thế ý định ban đầu của Lưu Minh Nghĩa khi không đề cử người khác mà đế hai người họ đến Nhật Bản giúp đỡ cậu ta.
“Đế bữa sáng xuống, anh em chúng ta nói chuyện với nhau.” Trong ấn tượng của Tiêu Chấn Long rất hiếm khi nói chuyện bình tĩnh với Trương Anh Tú. Đa số đều là Tiêu Chấn Long ra lệnh, còn hai người Trương Anh Tú và Trương Bá Chính thì trung thành đi thực hiện.
Trương Anh Tú đặt bữa sáng lên bàn đầu giường bên cạnh Tièu Chấn Long, chậm rãi đỡ Tiêu Chấn Long dựa vào đầu giường đế hai người nói chuyện, sau đó anh ấy ngồi vào sofa bên tay trái giường của Tiêu Chấn Long. Trương Anh Tú ngồi xuống sofa, mười ngón tay đan vào nhau chờ Tiêu Chấn Long nói.
Tièu Chấn Long được nâng lên, sau đó đặt một chiếc đệm phía sau đế anh thoải mái dựa vào đầu giường. Mặc dù chỉ là một loạt các hành động chăm sóc bình thường nhưng hoàn toàn có thế nhìn ra sự tỉ mỉ của Trương Anh Tú, đổi lại là người anh em khác có lẽ ai cũng sẽ làm như thế, không nhất thiết phải tỉ mỉ như Trương Anh Tú. Đặc biệt là đối với người từng làm sát thủ như Trương Anh Tú mà nói là điều đáng quý hiếm có.
Tiêu Chấn Long đang dựa vào đầu giường, đỡ cánh tay trái chịu nhiều vết thương, nói chuyên giống như người nhà lải nhải chuyện gia đình: “Anh em chúng ta bên nhau bao lâu rồi?”
“Nếu tính từ năm 1998 bị bỏ tù đến bây giờ vừa tròn một năm ba tháng.” Trương Anh Tú nhớ lại trả lời.
“Đúng vậy! Chớp mắt đã hơn một năm rồi, một năm nay chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện.” Nói đến đây đôi mắt Tiêu Chấn Long không khỏi mơ màng, câu nói chất chứa nhiều nhiều điều buồn phiền: “Nói thật, anh em chúng ta đi đến ngày hôm nay, tôi đã làm một đại ca đủ tư cách chưa?”
Nghe Tiêu Chấn Long nói như vậy, Trương Anh Tú suy tư một lúc, sau đó vô cùng chắc chán trả lời: “Chưa đủ!”
Tiêu Chấn Long mỉm cười quay đầu nhìn Trương Anh Tú đáp: “Chổ nào chưa đủ?”
Trương Anh Tú trầm giọng nói: “Làm anh em với nhau cậu tuyệt đối đủ tư cách, nhưng làm một đại ca của tập đoàn Nam Thiên, cậu vì anh em làm rất nhiều chuyện, cũng gánh vác quá nhiều rồi. Nhiều lần chúng tôi muốn chia sẻ giúp cậu nhưng lại không có cách nào cả.”
ãý anh là tòi quá độc đoán sao?” Tiêu Chấn Long cười hỏi.
Nghe Tiêu Chấn Long nói, Trương Anh Tú chỉ lâc đầu, không trả lời câu hòi của Tiêu Chấn Long.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ có hơi thớ của hai người và mặt trời lên cao ở bên ngoài giường.
“Máu của chúng ta đố từ đại lục đến Đài Loan, đối với cái chết đã không còn lạ lẫm hay sợ hãi, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi càng sợ một ngày nào đó tôi sẽ mất đi những người anh em tốt của mình. Tiền có nhiều đi chăng nữa cũng chỉ là con số, đối với tôi mà nói không quan trọng, nhưng tình cảm anh em thì không thế đo đếm bằng tiền được, anh hiếu ý tôi chứ?” Tiêu Chấn Long hỏi ngược lại.
Nghe câu nói này của Tiêu Chấn Long, mầt Trương Anh Tú đỏ lên, nặng nề gật đầu.
Tiêu Chấn Long cũng ngậm ngùi thở dài, đột nhiên có người gõ cửa.
“Vào đi!” Tiêu Chấn Long nói.