“Việc này đại ca yên tâm, chúng ta chỉ là ở tạm thời. Sau này đế thuận tiện làm việc, chúng ta sẽ mua luôn khách sạn này trở thành căn cứ tạm thời của chúng ta. Hiện tại trong khách sạn đều là người của chúng ta, nên đại ca không cần lo lắng về vấn đề an toàn.” Trương Bá Chính nói.
“Chú ý quan sát tình hình bên ngoài, nhất là xung quanh khách sạn cần phải tăng cường giám sát, để đề phòng kẻ thù tập kích. Bây giờ chúng ta đang trên địa bàn của người khác, tục ngữ có câu Vông mạnh không kìm được con rân ở địa bàn của nó”, chúng ta phải cẩn thận một chút, đợi vết thương của anh em tốt hơn một chút chúng ta lập tức rời khỏi Nhật Bản.” Tiêu Chấn Long nói.
“Rõ/
“À đúng rồi, vết thương của Lệ Ngọc sao rồi?” Tiêu Chấn Long quan tâm hỏi.
“Đại ca, anh yên tâm, Lệ Ngọc chỉ là mất máu quá nhiều. Sau khi băng bó vết thương đã nằm nghỉ được mấy ngày nay, đợi cô ấy tỉnh tôi bảo cô ấy đến thăm anh.” Hỏa Phượng nói.
“Không cần đâu, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt. Thật là làm phiền Lệ Ngọc rồi, vốn dĩ muốn đưa cô bé đến Nhật Bản chơi, không ngờ lại cùng lúc gặp hai băng đảng xã hội đen lớn suýt chút nữa thì mất mạng.” Tiêu Chấn Long tự trách nói.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã một tháng trôi qua. Vết thương của mười tám thiết vệ và Tiêu Chấn Long cũng đã gần khỏi, mỗi người đều khỏe mạnh như rồng như hổ. Những ngày này mọi người đều buồn chán, hơn năm trăm người ở trong khách sạn không được ra ngoài, ai cũng cảm thấy cơ thế cứng đờ. Mỏi ngày ở trong phòng tập Judo của khách sạn thi đấu, cho dù thắng hay thua đều đế giết thời gian.
Điều không ai ngờ tới chính là qua một tháng thi đấu vậy mà có thế nâng thế chất của mọi người lên một tầm cao mới. Trong khoảng thời gian này, Lý Thế Vinh thường xuyên huấn luyện quân Cờ Đen, Hỏa Phượng bình thường đi đâu cũng chỉ có một mình lúc này cũng có thời gian cùng quân Cờ Đen khiêu chiến, khiến mỗi người trong quân Cờ Đen thấy được một Hỏa Phượng không giống ngày thường.
Một tháng nay Tiêu Chấn Long ngồi im không động, hai băng đảng xã hội đen lớn Yamaguchi-gumi và Inagavva ờ Nhật Bản cuối cùng cũng từ bỏ hận thù, hoàn toàn trở thành một thế, mười năm nay đây là lần đầu tiẻn hác đạo liên thủ với nhau vì một mục tiêu, đó chính là tiêu diệt Tiêu Chấn Long.
Hành lang váng lặng không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào, chỉ nghe tiếng giày da bước nhẹ trên thảm đỏ ngoài hành lang, nhịp điệu nhẹ nhàng bình tĩnh.
Tiêu Chấn Long vì đề phòng cuộc tấn công của Yamaguchi-gumi và Inagavva, mỗi đêm đều sắp xếp người dẫn theo quân CỜĐen bảo vệ khách sạn, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của khách sạn vào ban đêm. Đêm nay là chiến thần Lý Thế Vinh trực ban, Lý Thế Vinh thát chiến đao “Chiến Lang” vào sau lưng, cả người mặc một bộ đồ cường tráng, tuy rằng mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía trước nhưng giác quan của bản thân anh ấy đã bao phủ mọi ngóc ngách của hàng lang, bất kỳ xó xỉnh nào phát ra âm thanh thì đừng mong thoát khỏi tai của anh ấy.
“Chiến Lang” sau lưng Lý Thế Vinh có nguồn gốc từ hầm mộ của đền Yasukuni, vì để phân biệt với các chiến đao khác, Lý Thế Vinh đặt tên cho chuôi của chiến đao là “Chiến Lang”, có nghĩa là con sói đơn độc ở phương Bâc, đánh đâu thắng đó. Tiêu Chấn Long nghe cái tên này cho rằng hàm ý của nó quá thê thảm, nhưng Lý Thế Vinh cho rằng cái tên này rất phù hợp với tính cách của mình, nhất quyết không đối. Sau đó, chiến đao của mười tám thiết vệ bao gồm cả Hỏa Phượng đều đặt tên cho chiến đao của mình, mỗi chiến đao đều có ý nghĩa sâu sác.
Hỏa Phượng đặt tên cho chiến đao của mình là “Liệt Diệm”, Liệt Diệm dài khoảng hai thước rưỡi, thân đao tinh xảo, là chiến đao ngắn nhất trong các loại đao của Nhật Bản, phù hợp cho phụ nữ dùng. Bởi vì thân đao tương đối ngắn, cho nên khi tấn công sẽ càng linh hoạt hơn, thường có thể tấn công khi kẻ thù không phòng bị, khiến đối phương rơi vào chỗ chết.
Chiến đao của mười tám thiết vệ một phần đều là chiến đao của tội phạm chiến tranh hạng A đã dùng, vô cùng sắc bén.
Phần còn lại của chiến đao tuy rằng không nằm trong sô’ đó, nhưng bất kỳ ai có được chiến đao bây giờ cũng coi là chiến đao quý báu. Mười tám thiết vệ cũng dựa vào tính cách của bản thân mà đặt tên của cho chiến đao theo sở thích của mình, chầng hạn như Bôn Lõi, Vụ Huyết, Luyện Ngục, vân vân.
Sau này, mười tám chiến đao của mười tám thiết vệ trở thành vũ khí phòng vệ của mười tám thiết vệ Nam Thiên, là dấu mốc quan trọng của mười tám thiết vệ Nam Thiên. Những ngày sau này của Tiêu Chấn Long tranh giành trong giới hầc đạo, mặc dù người trong mười tám thiết vệ có chút thay đổi, nhưng mười tám chiến đao chưa từng thay đổi, cái gọi là đối người nhưng đao không thay, đối đao thì người chết trước. Mỗi người trong binh đoàn của Tiêu Chấn Long đều tự vào vì có thế vào mười tám thiết vệ Nam Thiên, tự hào vì có được mười tám chiến đao khát máu này.
Chiến đao “Chiến Lang” của Lý Thế Vinh chỉ đứng sau chiến đao “Hồng Nhật” của Tiêu Chấn Long, cả thân đao dài ba thước ba phân, chuôi chiến đao dài năm mươi centimet, vỏ đao màu tím, hai mặt đều dát hai viên đá quý mât mèo đen, bao quanh là sợi vàng. Nếu như chiến đao Hồng Nhật của Tiêu Chấn Long mang tính cách thô bạo, hoang dã và tàn ác thì “Chiến Lang” của Lý Thế Vinh lại mang một hương vị buồn phiền u uất, bí ấn nhưng chững chạc. Thân đao “Chiến Lang” vừa dày vừa nặng, điềm tĩnh, ám sát hay chém giết, cho dù là đao tấn công hay đao sát thương thì nó là loại đao tốt nhất trong các loại đao, phù hợp với phong cách làm việc của Lý Thế Vinh.
Trời đã gần khuya, toàn bộ khách sạn yên tĩnh, Lý Thế Vinh đi xuống từ lầu năm cao nhất của khách sạn, lúc xuống lầu không ngừng gặp Cờ Đen tuần tra, Lý Thế Vinh khẽ gật đầu
tỏ ý đi qua. Mặc dù tất cả Cờ Đen đều kính phục Lý Thế Vinh nhưng hiếu rõ Lý Thế Vinh không chú ý chuyện chuyện vặt vãnh, phong cách hào hùng cứng rắn. Gặp Lý Thế Vinh tuần tra cũng không nói một lời, chỉ gật đầu ra hiệu đi qua.
Tất cả Cờ Đen đều tập trung làm nhiệm vụ, mọi góc chết của khách sạn đều có đôi mát của Cờ Đen tuần tra, điều này khiến Lý Thế Vinh rất hài lòng. Khi đến sảnh lớn ớ lầu một, Lý Thế Vinh nhìn thấy bốn người thiết vệ đứng canh cửa số hai bên cống lớn của khách sạn, cảnh giác quan sát tất cả xe cộ và nhân viên bên ngoài cống khách sạn.
Sau khi chào hỏi bốn người bọn họ, Lý Thế Vinh đi về phía sau sảnh lớn khách sạn, anh em Tiêu Chấn Long mua khách sạn nhưng không lớn, chỉ có năm lầu, lầu hai đến lầu bốn đều là phòng nghỉ, lầu một có một phòng khách và phòng bếp, còn có phòng tập Judo và bế bơi cỡ nhỏ, trò chơi giải trí khác như chơi Bowling. Tuy khách sạn ở Nhật Bản không lớn, nhưng có đủ tất cả mọi thứ. Bình thường các anh em thi đấu thử tài võ nghệ trong phòng tập Judo ờ tầng một.
Mặc dù lúc này đèn trong khách sạn rat mờ, trừ đèn trên tường ở hành lang không còn gì khác nhưng mắt và tai hố của Lý Thế Vinh lại lan ra khắp không gian mờ ảo này. Lúc này Lý Thế Vinh đột nhiên nghe thấy ở cuối hành lang có tiếng bước chân nhỏ nhẹ, vốn dĩ Lý Thế Vinh tường đó là tiếng gió ở bên ngoài khách sạn, đợi đến khi anh ấy bình tĩnh lại thì âm thanh đấy đã biến mất.
Lý Thế Vinh bí mật cảnh giác, chỉ một chút sơ ý có thế sẽ khiến tất cả mọi người trong khách sạn gặp nguy hiểm. Lý Thế Vinh chậm rãi bước đi đến phía cuối hành lang, bước chân của Lý Thế Vinh rất nhẹ, cố gắng không phát ra tiếng động nào.
Lúc này tiếng bước chân nhỏ ấy lại xuất hiện, nghe âm thanh dường như không chỉ một người. Lý Thế Vinh biết Cờ Đen tuần tra trong khách sạn sẽ không đi như vậy, cho nên dường như
Lý Thế Vinh đoán rằng có thể khách sạn có người ngoài xâm nhập, mà không phải chỉ một người.