“, sẽ là ai đây, Lưu Á Danh bỗng tĩnh lại từ trong suy nghĩ. Bây giờ Lưu Á Danh cảm thấy tâm trạng của mình giống như cầm tờ vé số trong tay đợi đối thưởng. Vừa hy vọng là đáp án trong lòng mình, vừa hy vọng không phải. Lưu Á Danh đúng là có dã tâm, điếm này trước giờ gã chưa từng phủ nhận, nhưng lại chưa từng thế hiện ở trước mặt Lê Chí Nam. Không phải gã ta không dám, là vì gã ta còn chưa có vốn liếng đó. Từ khi Tiêu Chấn Long vào nhà giam, một đường chém giết thắng đến bây giờ, Lưu Á Danh cảm thấy Tiêu Chấn Long tuyệt không giống loại đầu óc ngu si tứ chi phát triến như đám tội phạm khác, mà là một kẻ cực kỳ giàu tâm cơ, hiếu được cách điều khiến đàn em để chúng cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh. Người như thế tuyệt đối là nhân tài, nhưng quan trọng là nhân tài này có hữu dụng với gã ta hay không. Mặc dù cấp cao trong thành phố muốn Lê Chí Nam mấy năm gần đây lui về chuyến đến tỉnh, nhưng theo Lưu Á Danh quan sát mà nói giống như chuyện không phải như vậy.
Sự chờ đợi dài đằng đẵng đã dần dần khiến Lưu Á Danh mất đi lòng nhẩn nại, chênh lệch trong lòng khiến gã ta cực kỳ muốn tìm người giúp gã ta, hoặc là nói giúp gã ta một tay. Nếu như người sau cửa là Tiêu Chấn Long, vậy thế hiện đám hòa thượng đã triệt đế ngỏm rồi, từ nay về sau biến mất theo Bắc Viện. Vậy có nghĩa là thế lực đen ở Nam Viện và Bắc Viện của nhà giam Thành Bắc lần đầu tiên rơi vào trong tay một người, suy cho cùng thế lực đen trong nhà giam đặc biệt là nhà giam Thành Bắc có đôi khi còn dễ sai khiến hơn là quản lý của nhà
nước. Quan trọng là Tiêu Chấn Long có thể sao, anh có thể sống sót trở về từ Tử Lôi sao? Lưu Á Danh không có lòng tin quá lớn đối với chuyện này. Nhưng nếu như người sau cửa là hoà thượng, vậy chính là nói nhà giam Thành Bắc vần duy trì cục diện vốn có, đối với gã ta mà nói không nhất định là một chuyện tốt.
“Cốc cốc… côc cốc…” Tiếng gõ cửa vần có nhịp điệu như cũ, không ngừng làm chấn động thần kinh của Tiêu Chấn Long.
“Vào đi!” Lưu Á Danh trừng mắt nhìn vào cửa phòng làm việc sắp sửa mở ra, nhìn xem cuối cùng người đứng sau cửa là ai.
Cái nhìn này thiếu chút nữa đã hù gã ta, người là Tiêu Chấn Long không sai, nhưng toàn thân Tiêu Chấn Long từ trên xuống dưới toàn là vết máu. Trong đêm tối đột nhiên xuất hiện một người như vậy, có là ai thì cũng bị hù nhảy dựng thôi. Nhưng sắc mặt của Lưu Á Danh lập tức trờ lại bình thường, thấy sự xuất hiện của Tiêu Chấn Long ít nhất đế gã ta biết được người chiến thắng ở Tử Lôi tối nay chính là Tiêu Chấn Long, cho nên vươn tay làm ra tưthế mời Tiêu Chấn Long vào phòng làm việc.
Hai tiếng qua đi, Tiêu Chấn Long bước ra khỏi phòng làm việc của Lưu Á Danh, trời đã hửng sáng, mặt trời chạm rãi nhô lên từ đường chân trời, xem ra hôm nay sẽ là một ngày trời trong, Tiêu Chấn Long thầm nghĩ.
Vê phằn trong hai tiếng này, rốt cuộc Tiêu Chấn Long với Lưu Á Danh bàn chuyện gì, Tiêu Chấn Long không nói, Lưu Á Danh thì càng không thế nói. Anh em trong phòng giam biết rõ có những chuyện bọn họ không nên hỏi, cho nên cũng không ai
nói nhiều. Chuyện này nhiều năm về sau, anh em bẽn cạnh Tiêu Chấn Long mới vô tình hay cố ý dò hỏi trong hai tiếng tối hôm đó rốt cuộc anh đã nói gì với Lưu Á Danh, Tiêu Chấn Long mỉm cười nhìn bọn họ nói: “Trong lòng mọi người đều có một bí mặt, mà hai tiếng này chính là bí mật của tôi.”
Trong mấy ngày tiếp theo, trong nhà giam Thành Bắc truyền ra một tin tức. Ngày hai mươi ba tháng tư, trong nhà kho tầng hai ở nhà giam Thành Bắc xảy ra sự cố sụp xuống, đè chết hai mươi mấy tội phạm đang sửa chữa thiết bị liên quan trong nhà kho ngay tại chồ, mấy người bị thương nặng.
Ngày mốt chuyện này truyền đến bộ phận chủ quản trong thành phổ, lãnh đạo của chủ quản thấy chuyện này là ngoài ý muốn, người bị đè chết đều là một vài tội phạm trọng hình tội ác tày trời, trong lòng đang sầu chưa có cơ hội chỉnh chết đám bại hoại, cặn bã xã hội này. Nhưng ngoài miệng vần làm ra vẻ trang trọng, cảnh bảo nhà giam Thành Bắc phải tăng cường sửa chữa thiết bị hằng ngày, từ tỉnh trực tiếp gửi đến một khoản chuyên dùng đế sửa chữa cải thiện thiết bị của nhà giam.
Chuyện đêm đó thật sự giống như một trang sách đã xem xong lật qua, nhưng đối với Tiêu Chấn Long mà nói, chương mới chỉ vừa bắt đầu!
Hơn một tháng kế tiếp ngục giam Thành Bắc thật yên bình, Tiêu Chấn Long và các anh em hiếm khi trải qua khoảng thời gian tương đổi yên tĩnh. Mổi ngày Tiêu Chấn Long và mọi người tham gia các loại lao động bình thường dưới sự sắp xếp của nhà giam, trải qua cuộc sống mà Tiêu Chấn Long cho rằng một tên tội phạm ở nhà giam Thành Bắc nên có. Mặc dù sự bình yên, thanh thản này chỉ ở trong không gian nhỏ hẹp, nhưng Tiêu Chấn Long lại rất quý trọng, bởi vì anh biết những ngày tháng như vậy sẽ không còn dài, sau này có thế cũng sẽ không có cơ hội đế lĩnh hội nữa. Tam đại hộ pháp truyền lời nói của Tiêu Chấn Long ở Tử Lôi đến Bắc Viện, những thế lực còn lại của Bầc Viện đều khiếp sợ thủ đoạn tàn độc của Tiêu Chấn Long đều phục tùng anh, đều cho rằng Tiêu Chấn Long có thế sẽ có động tác lớn ở Bẳc Viện. Ai biết được sau khi Tiêu Chấn Long đế tam đại hộ pháp truyền lời xong thì cũng không làm gì nữa, chỉ truyền lời cho bọn họ rằng không được hành hạ tội phạm bao gồm cả tội phạm mới đến.
Điều bây giờ Tiêu Chấn Long hy vọng nhất chính là mong đám người Lý Thế Vinh mau chóng chữa lành vết thương trên người, nhanh chóng trở về. Trong khoảng thời gian này còn có một chuyện khiến Tiêu Chấn Long phải bận tâm chính là anh Nam mắc phải bệnh nặng, được bác sĩ chấn đoán là ung thư gan thời kỳ cuối, có lẽ chỉ còn sống được mấy tháng nữa. Nam mặt sẹo cứ không chịu rời khỏi Nam Viện tiếp nhận trị liệu sâu của bệnh viện, theo anh ta, mắc bệnh ung thư chẳng khác nào tuyên bố cái chết với anh ta. Các anh em ở Nam Viện vẩn luỏn nhận được sự chăm sóc của Nam mặt sẹo nên dòng người trước giường bệnh vẫn luôn không dứt.
Mùa xuân tháng năm, xuân ấm hoa nở, từng cơn gió vi vu trong đêm thổi qua làm Tiêu Chấn Long thật thoải mái. Tiêu Chấn Long ngồi trong bãi tập ngước nhìn bầu trời đầy sao, cấn thận nhớ lại tất cả đã xảy ra từ khi vào nhà gia Thành Bắc. Trải qua thời gian một tháng, bây giờ tóc của Tiêu Chấn Long đã
dần dần từ trắng biến thành đen, khôi phục màu sắc vốn có. Bây giờ hai viện Nam Bắc đều nằm trong tay Tiêu Chấn Long, bước tiếp theo nên đi thế nào, Tiêu Chấn Long đã suy xét rõ ràng cho các anh em của mình. Bây giờ thứ mà anh còn thiếu chỉ là một cơ hội, Tiêu Chấn Long đang đợi, đợi một cơ hội có thế trốn ra tìm đường sống.
Ngay lúc Tiêu Chấn Long đang suy nghĩ, Hoàng Tây hoảng hốt luống cuống chạy về phía anh, khóc nức nở nói: “Anh Long, anh Nam không ốn rồi! Anh ấy muốn gặp anh.” Nói rồi, Hoàng Tây bẳt đầu khóc lèn. Tiêu Chấn Long nghe xong, đứng phắt dậy, nhanh thế, Tiêu Chấn Long thầm nghĩ. Nhớ đến lúc mình vào nhà giam đã nhận được sự chăm sóc của Nam mặt sẹo, mấy lần nguy hiếm đều phải dựa vào năng lực của anh ta mới có thế hoá giải, Tiêu Chấn Long cảm nhận sâu sắc được sự coi trọng của vị đại ca này dành cho mình. Mặc dù Tiêu Chấn Long đã chuấn bị lý đối với cái chết của Nam mặt sẹo từ lâu, nhưng trước sau vẫn không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Đến phòng giam, nhìn thấy rất nhiều anh em trong Nam Viện đều vây quanh trước giường bệnh của Nam mặt sẹo. Tiêu Chấn Long lập tức đấy đám người đang quỳ trước giường bệnh của Nam mặt sẹo ra, nắm lấy tay anh ta, xúc động nói: “Anh Nam!” Lúc này Nam mặt sẹo đã giảm từ một trăm tám mươi mấy cân xuống còn một trăm lẻ mấy cân, thân hình ốm yếu của Nam mặt sẹo nằm trên giường bệnh làm cho Tiêu Chấn Long nhìn thấy mà lòng đau như bị dao cât, lần đầu tiên nước mắt không chịu thua kém mà chảy xuống.
Nhìn Tiêu Chấn Long chạy đến, Nam mặt sẹo nở nụ cười khó khăn nói: “Cậu đến rồi!”
“Đến rồi, anh Nam! Anh còn chuyện gì muốn dặn dò không?”
Nam mặt sẹo cũng là người lăn lộn trong hắc đạo bước ra, năm đó cũng là nhân vật xưng bá một phương, năm đó anh ta nghe ra được ý trong lời nói của Tiêu Chấn Long, Nam mặt sẹo đã có thế đối mặt một cách bình tĩnh đối với cái chết, hít sâu một hơi nói: “Sau này những anh em của Nam Viện phiền cậu nhiều hơn. Mọi người nghe đây, sau khi tồi đi, Tiêu Chấn Long chính là người làm chủ ở Nam Viện.” Anh em trong phòng giam đã khâm phục cách làm người của Tiêu Chấn Long từ lâu, cho nên cũng không có dị nghị gì với quyết định này, đều trăm miệng một lời gọi Tiêu Chấn Long một tiếng đại ca.
Tiêu Chấn Long gật nhẹ đầu với bọn họ, xem như đồng ý. Tiêu Chấn Long biết VỚI thực lực hiện nay của anh đảm đương nối tiếng đại ca này, nên cũng không khước từ giả dối.
Thấy Tiêu Chấn Long bằng lòng, Nam mặt sẹo nở nụ cười biết ơn với Tiêu Chấn Long. Nhấc tay phải lên khó khăn vẫy một cái nói: “Hoàng Tây ở lại, những người khác đều ra ngoài hết đi.” Nghe thấy dặn dò của Nam mặt sẹo, mọi người nổi đuôi nhau ra khỏi phòng giam. Bây giờ trong phòng giam chỉ còn sót lại Tiêu Chấn Long và Hoàng Tây, còn có Nam mặt sẹo nằm trên giường bệnh.
Nam mặt sẹo dùng giọng nói yếu ớt mà chỉ có hai người Hoàng Tây và Tiêu Chấn Long nghe được: “Chấn Long, Hoàng Tây có duyên với tỏi, tỏi xem nó như em ruột của mình mà đối đãi, sau này đành giao cho cậu, xin hãy chăm sóc nó thay tôi.” Tiêu Chấn Long quay đầu nhìn Hoàng Tây khóc đến đau lòng ở bên cạnh, gật đầu với Nam mặt sẹo, xem như đã đồng ý.
“Còn có tôi có một khoản tiền lớn ở Thâm Quyến, là lúc tôi phạm tội vào nhà giam… đế lại… Bây giờ tôi cho cậu, cách… cách lấy tiền… Hoàng Tây biết. Một nhà giam nhỏ nhoi này… không nhốt nối cậu, cuối cùng cậu phải thành rồng lẽn trời,
thành… rồng… lên… trời!” Nói xong câu cuối cùng, Nam mặt sẹo chậm rãi nhắm mắt lại, anh ta đi rồi.
Nhìn Nam mặt sẹo nhắm mắt, Hoàng Tây oa một tiếng nhào đến trên xác Nam mặt sẹo khóc rống lên. Tièu Chấn Long vỗ vai của Hoàng Tây, đứng một bên. Bây giờ Tiêu Chấn Long đã không có quá nhiều tình cảm đổi với cái chết của một người, nói cho cùng xã hội bây giờ sẽ không tin vào nước mắt, cái gọi là nước mắt chỉ là một cách thức mà người ta chọn đế trốn tránh hiện thực mà thôi. Bảy giờ Nam mặt sẹo đã đi, giao lại trọng trách của Nam Viện cho Tiêu Chấn Long.
Thấy Hoàng Tây nín khóc, Tiêu Chấn Long đi đến trước giường bệnh của Nam mặt sẹo ôm lấy xác chết, bước ra ngoài. Tiêu Chấn Long vừa đi vừa nói với Hoàng Tây: “Truyền lời của tôi, bảo người ở hai viện Nam Bắc đến bãi tập tập hợp.”
“Dạ! Anh Long,” Hoàng Tây vượt lên trước một bước chạy khỏi phòng giam, đi thông báo.
Một phút sau, Lưu Á Danh nhận được tin Nam mặt sẹo chết, biết được Tiêu Chấn Long ỏm xác của anh ta đi đến bãi tập. Lập tức dặn dò tất cả cảnh sát vũ trang bảo vệ xung quanh bãi tập, đợi mệnh lệnh của gã ta.
Hai phút sau, tất cả anh em ở Nam Viện tập hợp tại bãi tập ở trung tâm nhà giam Thành Bắc, chờ đợi mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long.
Ba phút sau, tam đại hộ pháp truyền lời, tất cả anh em ở Bắc Viện cũng đều đến bãi tập tập hợp, đợi lệnh của Tiêu Chấn Long.
Nếu như là người ở Bẳc Viện trước đây thì bất kế thế nào cũng không thế có tính kỷ luật như vậy, dù có là Lưu Á Danh hô hào tập hợp cũng chưa từng, nhưng lằn này khồng giống, là Tiêu Chấn Long ở Nam Viện, đại ca mới của Bắc Viện triệu tập, ai cũng biết thủ đoạn tàn độc vô tình của Tiêu Chấn Long, cho nẽn ai cũng sợ đến muộn sẽ chọc Tiêu Chấn Long tức giận.
Trời đêm tháng năm, trong lành mơ hồ, ánh trăng sáng trong trải dài trên bãi tập ở trung tảm nhà giam Thành Bắc, dù cho có năm sáu trăm người đứng trên bãi tập nhưng vẫn yên tĩnh không tiếng động như cũ, tất cả tội phạm đều đứng rất nghiêm túc, mọi người đều biết đại ca Nam mặt sẹo của Nam Viện đã chết rồi. Hơn ba mươi cảnh sát vũ trang vác ak47 khấn trương bảo vệ xung quanh, đây là chuyện chưa từng xảy ra ở nhà giam Thành Bắc từ khi mới thành lập đến nay.
Tiêu Chấn Long đứng trước tất cả tội phạm, đặt xác của Nam mặt sẹo ở trước mặt.