“Ha ha! Cũng cháng trách. Hai người có biết món này ở đại lục gọi lả gì, giá bao nhiêu không?” Tiêu Chấn Long hỏi.
Hai người đều khẽ lẳc đầu.
“Món này ở đại lục gọi là cơm hộp, nhưng mà có biết bởi vì cơm hộp này ở Đài Loan đối thành tiện lợi thl giá trị đã tăng lên bao nhiêu lần không?” Tièu Chấn Long hỏi.
‘ở Đài Loan một phần cơm này phải khoảng sáu mươi tệ.”
Hoàng Chu Ý đáp.
“ở Đài Loan một phần cơm này có giá sáu mươi tệ, nhưng mã một phần cơm tương tự như vậy ở đại lục thỉ lại chưa tới hai mươi tệ, dù có đât mấy thi cũng chí bốn mươi tệ là cùng. Cách nhau biết bao nhiêu tiền lận!” Tiêu Chấn Long cám thán mà nói.
“Điều nãy rất đơn giản, cuộc sống vả trình độ ớ Đãi Loan đáu có giống với đại lục đàu? Chí có Hong Kong là giống với đại lục thôi.” Lưu Minh Nghĩa nói.
“Không sai! Nhưng mã tôi muốn nói chỉnh là một phan cơm nho nhỏ như vậy lại chỉ vì khoảng cách địa lý mã giã trị đã tăng lẻn biết bao nhiêu, đó chính là 200%, 300% lợi nhuận đấy! Nếu như là mặt hàng khác thì sao sao? Hai người đều chưa từng nghĩ tới.” Tiêu Chấn Long nói.
“Chú tịch Tiêu, ý của anh không lẽ lã muốn nhập hảng từ đại lục sau đó tiêu thụ ớ Đài Loan sao, đây vốn là chuyện không thế. Anh nghĩtới chuyện này thì rất nhiều tập đoàn tài chinh cũng nghĩ tới, nhân lực và nguyên vật liệu ré tiền của đại lục là thế giới nối tiếng, nhưng mà tình hình trước mât ớ hai bờ eo biến, loại thông thương mà anh nghĩ tới này hoàn toàn không có khả năng thực hiện. Bây giờ hình thức hợp tác của đài thương và đại lục hợp gần như toàn là hùn vốn ngay ở đại lục sau đó tiêu thụ ở trong đại lục, hần là rất ít khi thấy được thứ gì ờ đại lục chuyển tới Đài Loan nhỉ?” Hoàng Chu Ý có chút không quá xác định mà hỏi Lưu Minh Nghĩa ở bên cạnh.
“Lời của sếp có lẽ là có khả năng về mặt lý thuyết, cho dù tương lai hai bờ eo biển thật sự thông thương, nhưng mà phí tốn thông quan đi về về này cũng sẽ cực cao, cộng thêm phí dụng các loại nữa thì tôi nghĩ chác cũng sẽ chẳng còn lợi nhuận gì đâu.” Lưu Minh Nghĩa có chút giống như dội nước
lạnh, sau khi nói xong còn nhìn Tiêu Chấn Long ở phía đối diện.
“Ai nói là đường thông qua bình thường chứ, thực hiện ‘ba thông’ cũng phải nói mấy thập niên, tôi đợi nối sao? Tôi là đang nói đến con dùng đường bay bình thường vận chuyển đến Đài Loan, sau đó lại dùng con đường bình thường Đài Loan tiêu thụ, cậu nghĩ lợi nhuận này đã đủ lớn chưa?” Tiêu Chấn Long vô cùng đâc ý mà nói.
“Chủ tịch Tiêu, anh đây là đi…! Ưm!…” Hoàng Chu Ý vừa mới nói được nửa câu đã lập tức bị Minh Nghĩa bịt kín miệng.
“Cô nói nhỏ chút, sợ người khác không biết hay sao!” Lưu Minh Nghĩa nói, sau đó anh ta buông tay che miệng Chu Ý ra.
Hoàng Chu Ý còn muốn hỏi, lại bị Tiêu Chấn Long ngăn lại.
“Được rồi, hôm nay chi ăn cơm thôi, chúng ta không nói chuyện công việc.” Tiêu Chấn Long nói.
“Ai khơi mào trước chứ, còn không phái là anh sao!” Lưu Minh Nghĩa nhó giọng nói thầm.
“Nói cái gi đấy? Minh Nghĩa!” Tiêu Chấn Long châng buồn ngấng đầu chi lo ăn phầm cơm của mình.
“Không có gỉ!” Lưu Minh Nghĩa vội vàng ném câu chuyện đi.
Tiêu Chấn Long không ngờ tới lời nói bất chợt này của minh vậy mã lại trở thành đường tât cho tập đoàn Nam Thiên nhanh chóng mở rộng quy mô chỉnh thế, Tiêu Chấn Long lợi dụng không bỏ sót quan hệ với chỉnh phú cúa Tran Thủy Biến, hợp
lý hợp pháp mà nhập khấu thương phấm từ đại lục rồi hơi gia công một chút ớ Đài Loan sau đó tiẻu thụ khâp nơi ớ Đài Loan, chỉ cần dùng một năm thôi mà sau này anh ở ớ Đài Loan đã từ hạng nhất này mà giành được lợi nhuận kếch xù ngoài sức tưởng tượng. Vì sau đó tập đoàn Nam Thiên phát triển cung cấp lưu hành tiền mặt vô cùng sung túc, thế nên phần lợi nhuận này không thể đưa ra ánh sáng.
Nhưng mà tiền lấy ra đều giống nhau, ai mà phân biệt được tiền nào được đưa ra ánh sáng, tiền nào không chứ?
“À! Minh Nghĩa, đúng rồi! Cậu còn có người thân nào không?” Tiêu Chấn Long hỏi.
Nghe thấy câu hói cúa Tiêu Chấn Long, ánh mắt Lưu Minh Nghĩa lập tức buồn bã, nói: “Từ sau chuyện lần đó, ớ Hong Kong đã không còn người thân nào. Cho dù có thì cũng không định liên lạc, nhưng mà ở đại lục thì còn có một người chú, cũng không biết có còn cơ hội được gặp chú ấy không nữa.”
“Cậu cũng đừng đau khố, có gì thì đế sau nay tôi trớ về đại lục sẽ thăm chú ấy giúp cậu. Phải rồi, tên chú ấy là gì, ở đâu?” Tiêu Chấn Long tiếp tục hỏi.
“Cụ thế làm việc ớ đâu, trước kia ba có nói với tôi, nhưng vì hồi đó còn nhỏ nên cũng không nhớ rõ. Chí biết chú ấy làm việc ò trong tù, tên là Lưu Á Danh!”
Lưu Minh Nghĩa vừa mới nói tỏi ba chữ Lưu Á Danh này, Tiêu Chấn Long “Phụt” một tiếng phun hết cơm trong miệng lẽn trẽn đầu Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ỷ ờ đối diện.
“Cậu nói lại lần nữa! ỏng ta tèn gì cơ?” Tlèu Chấn Long cũng mặc kệ hai người đối diện có bao nhlẽu chật vật mà vẫn lớn
tiếng hỏi Lưu Minh Nghĩa như cũ.