“Đại ca, anh không đem thêm vài người sao?” Lưu Minh Nghĩa lo lâng nói. Nên biết là Tiêu Chấn Long có thể một tay che trời ở Đài Nam nhưng ở Đài Bâc các băng nhóm mọc lên như nấm, gần đây tình thế của Tiêu Chấn Long mạnh mẽ như vậy không khỏi trở thành mục tiêu tấn công của các băng nhóm khác. Một năm trước trận lửa lởn của Nhật Bản đã khiến cho lòng Lưu Minh Nghĩa vẫn còn một nỗi sợ kéo dãi.
Tiêu Chấn Long cười ha ha, vỗ vai của Lưu Minh Nghĩa nói: “Yên tâm đi, đến chồ của anh Thủy thì gã ta còn có thế khiến tỏi chịu thiệt sao. Hơn nữa vần còn mười tám Thiết vệ mà. đúng rồi! Không phải Hỏa Phượng và láo Băng đều ở Đài Bấc sao? Có bọn họ ở đãy thi cậu cứ yên tâm đi. Lần này còn có thế đi thăm Lệ Ngọc, cũng không biết Lệ Ngọc bây giờ sao rồi?”
Ngoại trừ mười tám Thiết vệ đi chung với Tiêu Chấn Long đến Đãi Bẳc lần nãy thì còn có Trương Anh Tú vã Trương Bá Chỉnh. Chiên thần Lý Thế Vinh và anh em Xa, cũng với Hoàng Tây và Hoàng Bắc ở lại Đài Nam. Hỏa Phượng và lão Băng bảo vệ Lệ Ngọc đang đi học ớ Đài Bâc, hiện giờ Lệ Ngọc đang học ớ một trường quý tộc ớ Đài Bâc.
Lưu Minh Nghĩa cấn thận suy nghĩ lời của Tiêu Chấn Long nói cũng có đạo lý, có những người này đi theo ít nhất việc báo vệ Tiêu Chấn Long cũng không có vấn đề gì. Huống hồ lại là ớ Đài Bâc, nếu như thật sự có chuyện thì từ Đài Nam đến Đài Bâc cũng không quá hai ba tiếng đồng hồ, nghĩ đến đây thì Lưu Minh Nghĩ cũng thoải mái hơn rồi.
‘Vậy được rồi, đến bên đó nhớ liên lạc với em.” Lưu Minh
Nghĩa nói.
“Được, giữ nhà đàng hoàng cho tôi đó! Ha ha.” Nói xong, Tiêu Chấn Long mang theo mười tám Thiết vệ và hai người Trương Anh Tú, Trương Bá Chính quay lưng bước lên máy bay.
Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý, anh em Xa và các anh em dưới máy bay vẫy tay nhìn về phía máy bay càng lúc càng xa, cho đến khi máy bay cất cánh.
Tuy rằng vị trí địa lý từ Đài Nam đến Đài Bắc là trời Nam đất Bác nhưng do diện tích đào Đài Loan vốn đĩ không không đến nỗi, nên thời gian cả hành trình rất ngán. Tiêu Chấn Long đang ngủ gật trên máy bay cảm thấy mình vừa mới chợp mắt thì mở mắt ra đã đến sân bay Đào Viên của Đài Bâc rồi.
Tiêu Chấn Long vừa mới ra khỏi cổng của khoang máy bay nhìn xuống sân đồ dưới máy bay, hay thật! Dưới sân đổ chứa ít nhất cũng mười mấy chiếc xe, gân như toàn là Mercedes-Benz kéo dài, dần đầu là chiếc Rolls-Royce hào hoa khí phái được làm thủ công hoàn toàn với số lượng giới hạn hai mươi chiếc trên thế giới và chỉ có một chiếc duy nhất ở Đài Loan. Trong phạm vi gân một km dưới máy bay gần như bị phong tỏa, các vệ sĩ chính phủ lúc nào cũng giữ liên lạc bằng bộ đàm mặc áu phục rái rác khâp nơi, an ninh vô cùng chặt chẽ.
“Xem ra anh Thủy đối với đại ca tốt vô cùng!” Trương Anh Tú ở bên cạnh Tiêu Chấn Long xúc động nói. Chỉ là những chiếc xe này đáng hơn ngàn vạn Đài tệ, nhìn thế trận này cũng biết là Tiêu Chấn Long được XX xem trọng đến mức não.
Nghe lời Trương Anh Tú nói, khóe môi của Tiêu Chấn Long mỉm cười, nhìn không ra Tiêu Chấn Long vừa ý hay là có ý khác đối với sự sâp xếp của XX nữa. Tiêu Chấn Long đi ở phía trước,
Trương Anh Tú và Trương Bá Chính theo sau, cuối cùng là mười tám Thiết vệ. Toàn mười tám Thiết vệ đều mặc âu phục màu đen, thân hình chiều cao của các Thiết vệ đều vô cùng xuất chúng, phối với âu phục như mây đen khiến cho người khác có cảm nhận dược một loại khí thê’ áp bức.
Vừa đi xuống thang cuổn, Tống Thanh Tùng đã dẫn đâu các quan chức cấp cao của đảng Dân chủ Tiến bộ nghênh đón.
“Nhiệt liệt hoan nghênh ngài Tiêu! XX đặt biệt dặn dò chúng tôi đến đón ngài Tiêu.” Tống Thanh Tùng thân thiết nám chặt tay của Tiêu Chấn Long nói.
“Trận thế nghênh đón của ông lớn như vậy thật sự khiến tôi vừa mừng vừa lo! Hơn nữa, XX lên tiếng triệu tập, tôi còn dám không đến sao?” Tiêu Chấn Long ẩn ý đáp.
“Đâu có! Đâu có! Ngài Tiêu nặng lời rồi, lần này XX mời ngài đến Đài Bác chỉ đơn thuần là ôn lại chuyện cũ, ôn lại chuyện cũ thôi.” Tống Thanh Tùng kinh nghiệm đáp lời.
Tiêu Chấn Long nghe thấy lời giả dối của Tống Thanh Tùng cũng không vạch trần, chỉ nhìn Tống Thanh Tùng và mỉm cười sâu xa.
“Ngài Tiêu, hôm nay tôi còn muốn giới thiệu cho ngài một nhân vật vô cùng có máu mặt của chính phủ Đài Bác chúng tôi.” Tống Thanh Tùng nói.
“Ồ?” Đôi mày sắc nhọn của Tiêu Chấn Long nháy một cái, thấy đoàn người sau lưng Tống Thanh Tùng tách ra, từ giữa xuất hiện một người phụ nữ khoảng năm mươi tuối, thân mặc một bộ đồ công sò màu xám bạc, vô cùng gọn gàng. Đôi mắt ẩn
dưới cặp kính không ngừng đánh giá trước mặt Tiêu Chấn Long, vô hình chung lộ ra một dáng vẻ vênh váo.
“Ngài Tiêu, đây là phó tống thống Lữ của chúng tôi.” Tống Thanh Tùng nghĩ rằng như vậy đâ xem như là cho Tiêu Chấn Long đủ mặt mũi rồi, ông ta im lặng nhìn phản ứng của Tiêu Chấn Long.
“Xin chào, ngài Tiêu! Tên tuổi của ngài thật cỏ tiếng tăm!” Giọng điệu lạnh lùng của Lữ Ngọc Đan bao hàm sự khinh thường trong đó.
Đâu biết được tính cao ngạo lạnh lùng của Tiêu Chấn Long đối với người phụ nữ trông có vẻ yếu đuối nhưng lại mang vẻ kinh thường người khác này không hề hấn gì. nhưng Tiêu Chấn Long vẫn lịch sự cười hề hề, gio tay ra nói “Sởm nghe nói chính phủ Đài Bâc có một nữ cường nhàn hành động độc lập số một, nhưng phó tống thống Lữ cần phải tàng thèm dinh dưỡng, nếu không thì sẽ không gánh vác nối mấy chữ “có máu mặt” của ngài Thanh Tùng đây.”
Tiêu Chấn Long nói xong, đến Tống Thanh Tùng và cả đội ngũ trong đáng Dân chủ Tiến bộ không ngừng cười được, cũng chỉ có Tiêu Chấn Long mõi dám khiến cho người phụ nữ có danh hay trút giận lên người khác trong nội bộ chính phú Đài Bâc phái nhịn như vậy, thế nhưng mỗi một người đứng trước Lữ Ngọc Đan đều không dám cười thành tiếng.
Lữ Ngọc Đan nghe thấy lời của Tiêu Chấn Long, trên mặt trâng bệch từng trận, Lữ Ngọc Đan ghét nhất là người khác mang vóc dáng cúa mình ra nói đùa, nhưng do đang ớ nơi công cộng và công sức tu dưỡng chính trị biết bao năm nay khiến cho bà ta khôi phục trạng thái bình thường trong phút chốc, Lữ Ngọc
Đan nhìn Tiêu Chấn Long châm châm, nói “Mồi người đều biết ngài Tiêu là người đứng đầu trong giới kinh doanh của Đài Loan gần hai năm nay, đều biết đạo lý trong kinh doanh, không ngờ lời lẽ lại sâc bén như vậy!”
“Đâu có! Đáu cỏ! Sớm đã nghe nói phó tống thống Lữ cầu học từ sớm rồi, nhâc đến lởi lẽ sâc bén thì tỏi có thúc ngựa cũng không theo kịp những lời đánh giá chấn động hai bẽn eo biến cúa cúa phó tống thống Lữ đảy.” Tiêu Chấn Long học ớ trường sớm đã nghe nói đến Lữ Ngọc Đan, biết bà ta vẫn luôn là một người mòi gọi XX theo chủ nghĩa ly khai, vì vậy Tiêu Chấn Long không có mấy hảo cảm với người phụ nữ này. Tuy rầng bản thân thoát ra từ nhà giam đại lục nhưng dưới tiền đề không có khái niệm dân tộc như vậy, Tiêu Chấn Long vẫn cảm thấy người có ý đồ chia rẽ quốc gia là không biết xấu hồ, nên đương nhiên sẽ không khách sáo với Lữ Ngọc Đan, từng lời lẽ đều nói bóng nói gió ám chỉ Lữ Ngọc Đan.
Tự khoe có tu dưỡng cực tổt là Lữ Ngọc Đan đây lại vì những lời châm chọc của Tiêu Chấn Long mà mất hết mặt mũi, khuôn mặt của Lữ Ngọc Đan sáp biến thành màu gan lợn mất rồi.