Người này lã ai vậy, sao mả lại đi xe chuyên dụng dành cho tống thống? Người gác cống lấm bấm trong lỏng.
Người kế tiếp xuống xe là phổ tống thống Lữ Ngọc Đan và Tống Thanh Tùng, các vệ sĩ ngôi trẽn chiếc Mercedes-Benz theo sau Rolls-Royce đã sớm nhanh chân đứng trước mỗi người, nhin khâp bốn phía ấẽ cao cánh giác. Chí có mười tám Thiết vệ đi theo bẽn cạnh Tiêu Chấn Long, trách nhiệm của họ chí phái báo vệ sự an toàn của Tiêu Chấn Long, đối cách nói khác là nếu như Tiêu Chấn Long và Lữ Ngọc Đan cùng lúc đi ngang qua tòa nhà này, từ trên lầu rơi xuống một chậu hoa thì cho dù các Thiết vệ có thế tính toán được chậu hoa này nhất định sẽ rơi vào đầu Lữ Ngọc Đan thì bọn họ cũng sẽ không nhác nhở một câu nào.
Tất cả lấy Tiêu Chấn Long làm trung tâm, đây là trách nhiệm của mười tám Thiết vệ!
Tiêu Chấn Long mím CƯỜI sái bước vào trường Thánh Tám, sau lưng là Tống Thanh Tùng và Lữ Ngọc Đan miễn cưỡng theo sau. Vốn dĩ Lữ Ngọc Đan không định đi ra đâu nhưng do bản thân ngồi xe chuyên dụng của dinh tống thống, nếu như bản thân không xuất hiện đại diện cho chính phủ thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chính phủ Đài Bác.
Bời vì có khúc mác nên Lữ Ngọc Đan buộc phải xuống xe cùng Tống Thanh Tùng. Tiêu Chấn Long một mình sải bước về phía trước, không hề để ý tới bà ta khiến cho bà ta không thể xuống nước, hại Lữ Ngọc Đan chỉ có thể nhanh chân bước theo. Đường đường là phó tổng thống lại trở thành tùy tùng cho Tiêu Chấn Long, làm sao mà không khiến Lữ Ngọc Đan không phần nộ chứ?
Ngay vào lúc Tiêu Chấn Long dần đâu một nhóm quan chức hiển hách của đáng Dân chủ Tiến bộ này sải bước vào Thánh Tâm thì Lý Đạt Hào dần thành viên nòng cốt của mình đã sắp đến trước cửa trường học, đúng lúc đón được đội ngũ của Tiêu Chấn Long. Khuôn viên trường Thánh Tâm rất lớn, từtoà nhà chính đến cống trường phải đi một đoạn rất dài, đây đối với người đã ngoài năm mươi như Lý Đạt Hào mà nói thì là một việc rất mất sức. Cho dù đẫ đến trước mặt Tièu Chấn Long nhưng Lý Đạt Hào vẩn thở hốn hến lấy khán tay lau mồ hôi trên trán không ngừng.
Tiêu Chấn Long dừng bước, nhìn bộ dạng đáng thương của Lý Đạt Hào cười khì khi, tuy ràng không biết người trước mặt đây lã hiệu trưởng của Thánh Tâm nhưng có thế đoán người này chác là hiệu trưởng của Thánh Tãm qua cách ăn mặc và biếu cám của đoàn giáo SƯ theo sau.
Lý Đạt Hão ngẩng đâu nhìn người trưởc mặt, không ngờ lại lã một thanh niên trẻ. Sau đó nhìn ra phía sau lưng thi bị dọa chết khiếp, õng ta vừa nhin thi thấy phó tống thống Lữ Ngọc Đan đứng sau lưng người thanh niên này. Lý Đạt Hào không biết phái chào hỏi ai trước, luận địa vị thi nèn chào hói phó tống thống trước nhưng từ vị trí có thế nhìn thấy được phó tống thống lại đứng sau người thanh niên này, vậy thì tầm quan trọng của người này chầc là phải cao hơn cả phó tống thống Lữ Ngọc Đan. Nhưng chức quan cao hơn Lữ Ngọc Đan cũng chỉ có XX thỏi, mà Lý Đạt Hào lại thấy XX trên tivi rồi!
Dáng vẻ không phải là như này, chằng lẽ là con trai của XX? Lý Đạt Hào bât đâu suy nghĩ lung tung trong đầu.
Chỉ trong một lúc mà trên mặt của Lý Đạt Hào đan xen quá nhiều biểu cảm phức tạp, Tiêu Chấn Long nhìn mà không nhịn được cười.
“Ồng lè hiệu trường của Thánh Tâm phải không? Xin chào! Tôi lè Tiêu Chấn Long!” Tiêu Chấn Long phóng khoáng giơ tay ra.
Lý Đạt Hào thần thờ bầt lấy tay của Tiêu Chấn Long, nói: “Xin … xin chào! Xin chào phó tống thống Lữ!”
Việc đến nước này, Lý Đạt Hào cũng chỉ có thể mượn cơ hội này mà chào hỏi Lữ Ngọc Đan. Lữ Ngọc Đan nhịn đến đỏ mặt gật đầu với Lý Đạt Hào coi như lè đã chào hỏi rồi, thái độ của Lữ Ngọc Đan khiến cho Lý Đạt Hào khó hiểu nhưng vì lịch sự vẫn là mời Tiêu Chấn Long và mọi người vào phòng họp của trường.
“Chúng tôi không vào trường đâu, hôm nay đến Thánh Tâm là hoàn toàn vì ngài Tiêu đây muốn gặp em gái của anh ấy một chút, vẫn mong hiệu trưởng Lý tìm giúp một lát.” Tống Thanh Tùng sau lưng Tiêu Chấn Long tiếp lời Lý Đạt Hào, nói rõ mục đích đến đây.
“Việc này …việc này không thành vấn đê!” Lý Đạt Hào bối rối trong chốc lát, rốt cuộc Tiêu Thiên Long này là ai đây, tìm có một người thôi mà lại đi xe tổng thống đến, lại khiến phó tống thống dần đầu quan chức cấp cao trong đảng cùng đến càng khiến người khác không thể tin được.
Lý Đạt Hào không dám chậm trề, nói: “Không biết người ngài
Tiêu muốn tìm tên gì?’
“Cô bé tên Tiêu Lệ Ngọc!” Tiêu Chấn Long nói.
“Ai? Tiêu Lệ Ngọc, là cô bé ấy à!” Lý Đạt Hào ngạc nhiên nói.
Lần này đến lượt Tiêu Chấn Long ngạc nhiên rồi, không lẽ Lệ Ngọc rất nổi tiếng ở Thánh Tâm sao? Tiêu Chấn Long ngạc nhiên hỏi: “Hiệu trường, ông biết cô bé?”
“Không chỉ là biết đâu, bà cô nhỏ này sáp dỡ trường luôn rồi! Lý Đạt Hào bất lực nói, ông ta vội vàng gọi một giáo viên tới dặn dò vài câu, giáo viên đó vội vàng chạy vào trong trường. Tiêu Chấn Long đoán chừng chầc là ông ấy đi tìm Lệ Ngọc rồi.
“Hiệu trưởng, Tiêu Lệ Ngọc không gây họa gì ờ trường chứ?” Tiêu Chấn Long nghe giọng điệu của Lý Đạt Hào thì đoán chừng lè Lệ Ngọc đã gây ra họa gì, nếu không thì sao mà đến hiệu trường cũng biết đến tên của Lệ Ngọc chứ? Cho nên Tiêu Chấn Long lo láng hỏi.
“Cô bé không có gây họa gì nhưng có rất nhiều họa đều là từ cô bé mà ra.” Lý Đạt Hào lác đầu cười khổ.
“Đúng lè anh nào em đó!” Lữ Ngọc Đan nhỏ tiếng lẩm bẩm sau lưng Tiêu Chấn Long, âm thanh vừa đủ để Tiêu Chấn Long nghe thấy, mà người khác lại nghe không rõ bà ta nói gì.
“Phó tống thống Lữ, bà đang nói gì vậy? Có thế nói lớn một chút không?” Tiêu Chấn Long nhìn Lữ Ngọc Đan bầng ánh mát thù địch.
Lữ Ngọc Đan trợn mât nhìn Tièu Chấn Long, hừ lạnh một tiếng, nói: “Chúc mừng ngài Tiêu có một đứa em gái tốt!” “ồ! Vậy sao? Vậy thi phái cám ơn lời chúc mừng cúa phó tống thống Lữ rồi!” Nói xong, Tiêu Chấn Long cũng không thèm đế ý tới Lữ Ngọc Đan.
Tống Thanh Tùng bất lực lác đầu nhìn Tiêu Chấn Long và Lữ Ngọc Đan mía mai nhau, nâng lực của ông ta không đú đế ngản chặn đấu đá ngầm của hai người, chl có thế mong hal người không cãi nhau ớ nơi công cộng như này, nếu không thì đúng lả trớ thành trò cười cúa chính phú rồi.
Tiêu Chấn Long không hề biết Lệ Ngọc mới vào Thánh Tâm gần một năm mà lại là nhân vật thời sự của trường, chi đứng sau minh tinh điện ánh, những sự kiện lớn của Thánh Tám gần một năm nay đều vảy xung quanh Lệ Ngọc. Lệ Ngọc là một học sinh lớp sáu ưu tú xuất sâc ở Thánh Tâm, nhưng do trời sinh có khuôn mặt dế thương như thiên sứ nên từ ngày đầu bước vào trường đã trở thành đối tượng theo đuối của nam sinh toàn trường. Do học sinh của Thánh Tâm vừa giàu có lại vừa phú quý, mối một công tử bột giàu có ở trường đều là một nhân vật như một ông vua nhỏ. Có người vì tranh giành Lệ Ngọc mà không màng ra tay đánh người khác, mấy vụ máu me của Thánh Tâm sau khi điều tra được đều lè có liên quan đến Lệ Ngọc. Thậm chí còn có một nhóm công tử bột không có thê’ lực tự động lập thành đội bảo vệ cho Lệ Ngọc, chuyên phụ trách bảo vệ Lệ Ngọc khỏi sự làm phiền của các nam sinh khác. Xung đột lúc này lại càng nhiều hơn, nhất thời náo loạn cả Thánh Tâm khiến cho gà bay chó chạy, vừa hay một trong những vấn đề mà Lý Đạt Hào mở cuộc họp hôm nay chính là vấn đề của Lệ Ngọc.