“Nếu nhưtôi đoán không sai, chiếc xe Rolls-Royce màu xám bạc là của ngài đúng không. Cách đây năm mươi mét, có ít nhất mười người đi theo ngài, nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ bọn họ là vệ sĩ cúa ngài. À đúng rồi, tỏi còn thấy được vài người!” Tiêu Chấn Long vỗ cái ót, nhìn qua những người ngồi bên bàn lớn bên cạnh trâm giọng nói: “Có lẽ bọn họ cũng là
người của ngài chăng! Ngài đi ăn chén đậu hũ cũng dần theo nhiều người như vậy, sao tôi có thế đế ngải làm hướng dần viên cho tôi được?”
Nói xong, hai mát Tiêu Chấn Long không né tránh nhìn chằm châm õng cụ, những người ngồi bẽn bản lởn nghe thấy Tiêu Chấn Long nói vậy đều lập tức đứng dậy, cấn thận chăm chú nhìn Tiêu Chấn Long, đồng thời đưa bàn tay vào trong ngực.
Ông cụ mỉm cưỡi, phất nhẹ tay. những người kia lập tức ngồi lại chổ cũ, chí là tay vẳn đế trong ngực như cũ.
“Xem ra chưa bao giờ cậu ra ngoài mà mang theo vệ sĩ nhỉ?” Ông cụ nhàn nhạt hỏi.
Tiêu Chấn Long cười ha ha, nói: Tôi, một nhân vật nhỏ ở Đài Nam, chỉ ăn một chén đậu hũ thì có gì phải đem theo vệ sì?” Nói xong, Tièu Chấn Long ấn ỹ nhìn ỏng cụ, sau đó cao giọng hét một tiếng: “ồng chủ, thêm một chén nữa!”
“Thật sự là một nhân vật nhỏ à?” ồng cụ nhấn mạnh từng chữ: “Có thế khiến cho hai giới hẳc bạch đạo ở Nhặt Bản long trời lờ đất, làm hoàng đế dưới mặt đất một tay che trời ở Đài Nam, một người có thế xưng anh gọi em vói tổng thống, kiểu người như cậu sao cổ thể là một nhân vật nhỏ?”
Tiêu Chấn Long cười ha ha một tiếng, nói: “Xem ra ông cụ còn hiểu tôi hơn cả tôi, sao tôi lại không biết mình nổi tiếng vậy nhỉ?”
‘Thanh niên có thế bình tĩnh đứng trước mặt tôi như vậy, cậu là người đầu tiên!” vẻ mặt ông cụ nghiêm túc nói.
Thế thì sao? Hôm nay ngài chuấn bị dạy dỗ tỏi ư?” Tièu Chân
Long cười lạnh nói.
Ồng cụ ngồi đối diện không nói gì, nhưng ánh mât vần không rời khỏi khuôn mặt bình tĩnh kỳ lạ của Tiêu Chấn Long.
Ngay lúc này từ phía xa một đám người bước tới, một người cao lớn cầm đầu, mặt dài như ngựa, người đàn ông vẻ mặt hung dữ, đi theo phía sau là năm sáu người nước ngoài màu da khác nhau, những người này đi về phía Tiêu Chấn Long.
Tẻn cầm đầu đi đến bèn cạnh ông cụ hơi cúi đầu, nói: “ông cụ, tôi đến rồi!” Nói xong, người đàn ông nhìn Tiêu Chấn Long một cái, vừa quan sát một lát, tên cãm đầu run rấy, sau đó hai mặt hiện lén vẻ thù hận. Lúc nảy Tiêu chấn Long cũng chủ ý đến người đàn ông này, Tiêu Chấn Long cảm thấy đã gặp qua người đàn ông này ở chỗ nào rồi, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng anh cũng nhở được đẫ gặp được người này ờ đâu.
Một năm trước, người bao vây anh ở sần bay Cao Hùng chính là anh, khuôn mặt dài như ngựa đã để lại ấn tượng sâu sắc với Tiêu Chấn Long, bảy giờ Tiêu Chấn Long rốt cuộc cũng biết được người trước mặt là ai rồi, chính là lãnh đạo tinh thần cúa liên minh Thiên Đạo, Trần Việt Trạch, biệt danh Viên Tử Hoa, mà người có khuôn mặt dài như ngựa đây chính là người của liên minh Thiên Đạo, hội trướng hội Mỹ ưng Vưu Lệ Khánh, biệt danh trên giang hồ là Sát Tinh Mặt Ngựa.
Từ khi Vệ Lệ Khánh bị Tiêu Chấn Long bẳt phải nộp súng của minh lẽn ở sản bay Cao Hùng, đến giở vần canh cánh trong lòng, gã ta đã sớm mang theo con át chủ bài ở Mỹ ưng tới tìm Tiêu Chấn Long tính sổ. Nhưng sau đó, Tiêu Chấn Long đi Nhật Bản, mà trong giang hồ lại cổ nhiều lời đồn hơn về Tiêu Chấn Long. Một mặt, Vưu Lệ Khánh không tin Tiêu Chấn Long thật sự có năng lực đi Nhật Bản đối đầu với hai giới hác bạch, mặt khác gã ta lo lâng những lời đồn thối trong giang hồ là
thật, nếu như là thật thi đụng vào Tiêu chấn Long như đụng vào cái đinh, địa vị cúa mình ớ trong liên minh Thiên Đạo khó mà giữ nối.
Nhưng hôm nay không giống nhau, Vưu Lệ Khánh có thế chắc chân lúc này chi có một mình Tiêu Chấn Long, chính là cơ hội tốt để giết chết anh. Thật ra hôm nay Vưu Lệ Khánh cũng không biết người ngồi đối diện Trần Việt Trạch là Tiêu Chấn Long, chi nghe đản em nói vậy mả õng cụ Trần Việt Trạch lại vui vẻ trò chuyện với một người trẻ tuối, bát đầu từ tò mò Vưu Lệ Khánh muốn đến xem thử lè ai, nhưng gã ta không ngờ lại là Tiêu Chấn Long.
Đừng nói là Vưu Lệ Khánh, ngay cả Trần Việt Trạch cũng không ngờ gặp gặp được Tiêu Chấn Long ỏ chổ này, trước đây Trần Việt Trạch đã nhìn thấy ảnh chụp của ycl, cho nên mới lập tức nhận ra Tiêu Chấn Long.
Mà đối với Tiêu Chấn Long mà nói, trước đây mới chỉ nghe nói về Trần Việt Trạch, chưa từng gặp mặt lần nào. Tièu Chấn Long cũng không ngờ hôm nay đi dạo trẽn phố ăn vặt lại gặp được đại ca của liên minh Thiên Đạo, đứng thứ ba trong giới hẳc đạo ở Đài Loan.
Nhưng Tiêu Chấn Long đã trái qua nhiều chuyện, thậm chí dám đánh nhau với quân đội một nước, đến giờ cũng không biết cảm giác sợ là thế nào nữa rồi, cho nên trong tâm lý của Tiêu Chấn Long không hề sợ hãi với Trần Việt Trạch và đản em của ông ta chút nào. Cũng vì sự dũng cảm của Tiêu Chấn Long khiến cho vẻ mặt của anh bình tĩnh lạ thường, khiến Trần Việt Trạch nhìn xa trông rộng cũng không dám ngông cuồng ra tay, dù sao cho đến bây giờ liên minh Thiên Đạo và Tiêu Chấn Long cũng không có thù oán gì với nhau.
Vẽ phân ân oán của bang Hoa Thanh cũng không đáng đế
Trần Việt Trạch đế vào trong mât, xem thành ngòi nố đế trớ mặt với Tiêu Chấn Long, dù sao cho dù là địa vị trong hác đạo hay bạch đạo, thì Tiêu Chấn Long <fêu là nhân vật vô cùng quan trọng. Nếu như thật sự trở mặt với Tièu chấn Long, chưa kế đến ai thắng ai thua, thì tống thống đã có thế dùng lý do như trong lịch sử để diệt trừ liên minh Thiên Đạo.
Trước mảt Tran Việt Trạch vẩn chưa muốn gây phiền phức này, hôm nay ông ta chí đơn giản muốn nhìn xem nhân vật mới của giới hác đạo Tiêu Chấn Long có gì khác với lời đồn hay không, cho nên Trân Việt Trạch không cỏ tám tư muốn giết Tiêu Chấn Long, cuộc trò chuyện hôm nay đế Trần Việt Trạch quen biết được Tiêu Chấn Long, cũng hiểu được sơ sơ tính cách của Tiêu Chấn Long. Trực giác của Trân Việt Trạch cho biết Tiêu Chấn Long lả một người bạn đáng đế lảm quen, chỉ ỉt thi khôn ngoan khi không trớ thành kẻ thù của anh.
“Ồng cụ Trần, rất vui khi được gặp ông!” Tiêu Chấn Long cười ân cằn hỏi thăm, hai người giống như vừa gặp nhau.
‘Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy!”