Trở lại chổ của đám bạn mới nhỏ giọng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía bàn của Lệ Ngọc.
Tiêu Chấn Long có thế làm như không nghe thấy, nhưng mà có vẻ có một người thì không, đó chính là Vu Duy Ninh, ở trong lòng Vu Duy Ninh bất kỳ ké nào dám mạo phạm Lệ Ngọc thì đều đáng tội chết vạn lần, ai cũng không ngoại lệ. Lúc gã thiếu niên tóc dài kia lộ ra ánh mât dâm tà với Lệ Ngọc, dựa theo mức độ mạo phạm với Lệ Ngọc trong suy nghĩ của Vu Duy Ninh mà nói, gã đó đã chạm tới giới hạn.
Vu Duy Ninh vừa uống coca vừa dùng ánh mât liếc mât nhìn mấy tên thiếu niên không đàng hoàng kia, Tiêu Chân Long biết Vu Duy Ninh đang tìm cơ hội. Tinh cách vỉ Lệ Ngọc mà dám giúp bạn không tiếc cả mạng sống cùa Vu Duy Ninh, Tièu Chấn Long từ trong miêu tả của Hỏa Phượng cũng đã hiểu một chút, chỉ là Tiêu Chấn Long không biết Vu Duy Ninh sẽ làm gì tên côn đồ kia.
Chỉ trong chốc lát, gã thiếu niên tóc dài kia có vẻ muốn đi toilet, nhưng mà có lẽ vì gã lại muốn liếc mát nhìn Lệ Ngọc lần nữa, cố ý đi đường vòng đi ngang qua bàn Lệ Ngọc đang ngồi, lại tráng trợn mà nhìn Lệ Ngọc vài lần. Tiêu Chấn Long chú ý tới lửa giận bùng lên trong ánh mát của Vu Duy Ninh, tay phải cầm cốc coca cũng đã nổi lên gân xanh.
Ánh mât của Vu Duy Ninh giống như cũng đi vào toilet theo gã thiếu niên, ngay sau đó Vu Duy Ninh cũng đứng dậy đi vào toilet. Lệ Ngọc và Duy Nghiên đang vui vẻ mà cười nói, Tiêu Chấn Long cũng hùa theo nhưng đồng thời cũng chú ý tới hành động của Duy Ninh.
Chí thấy trước khi Vu Duy Ninh đi vào trong toilet có mua hai chai coca, sau đó giống như không có việc gì mà đi vào toilet. Vu Duy Ninh đi vào toilet phát hiện chí có một phòng trong đó là có người, cậu ấy biết gã tóc dài kia đang ờ trong đó, sau đó Duy Ninh tát đèn toilet.
Trong toilet ngay lập tức tối thui, gã tóc dài đang ngồi xốm ở trong một phòng kia không nhịn được mà to tiếng chửi một cảu: “MacDonald mà cũng bị cúp điện! Thật con mẹ nó!”
Nghe thấy gã tóc dài chửi bậy, Duy Ninh cười lạnh một tiếng, nhẹ đấy cửa phòng đơn ra, dùng tông giọng mang theo lạnh lẽo không chút độ ấm nói.
“McDonald không chỉ bị cúp điện, mà còn có cả người chết!” “Mảy là…”
Không đợi gã tóc dài nói được hết câu “Mày là ai”, hai tay câm chặt cái chai chứa đây coca của Vu Duy Ninh đã xoay tròn, cánh tay nhầm thẳng phương hướng mà ném về phía trên đầu
gã tóc dài. Chai coca được tạo ra từ công nghệ đặc biệt, chai nhỏ nhưng thành dày, mỗi chai ném ra dùng hết lực thì không thua gì một cục gạch.
Chí nghe thấy “Bịch” “Bịch” hai tiếng trầm đục, hai chai Coca đã chính xác mà đập trúng đầu của gã tóc dài, gã ta còn chưa kịp kêu đau tiếng nào, thì đã ngã gục xuống trên hố xí, máu tưoi chảy ròng ròng xuống từ trên đầu. Vu Duy Ninh cầm hai đầu chai coca ném lên trên ngưòi gã tóc dài, sau đó đóng cửa lại, rồi bật đèn toilet lên, cuối cùng sửa sang lại quần áo một chút rồi đi ra khỏi toilet.
Khầp nhà hàng vẫn mớ nhạc dương cầm êm dịu như cũ, không có bất kỳ ai chú ý toilet có gì lạ, Vu Duy Ninh lại ngồi trớ lại chỗ cũ mà lớn tiếng cười nói cùng với mấy người Lệ Ngọc. Tiêu Chấn Long nhìn thấy biểu cảm của Vu Duy Ninh thì biết cậu ấy đã dạy dồ được gã tóc dài kia, tuy rang anh không biết Duy Ninh đã ra tay với gã như thế nào, nhưng mà từ độ ấm đôi tay của Duy Ninh mà suy đoán, hắn là gã ta đã phải nếm không ít mùi đau khổ.
Mười phút sau, đám người ở bàn của gã tóc dài kia chú ý tới người bàn mình đi toilet đã lâu mà sao vẫn chưa về, cho nên bèn sal một người tới toilet tìm gã. Khóe mát của Vu Duy Ninh nhìn bóng dáng đi vào toilet kia, nhẹ nhàng mà cười một tiếng.
“Đại ca, anh làm sao vậy? Là đứa nào đánh anh!” Một tiếng hét to từ trong toilet truyền ra, một tiếng này lập tức thu hút ánh mắt của mọi người trong nhà hàng về phía toilet. Tất cá đám người ờ bàn của gã tóc dài lập tức chạy tới toilet, trong chốc lát đã đỡ gã tóc dài kia từ trong toilet ra, có tên lập tức cõng gã tóc dài chạy ra khỏi nhà hàng, còn lại vài tên thì cảnh giác mà tuần tra một vòng ờ trong nhà hàng, có vẻ nhưđang tìm kiếm người đâ đánh đại ca của bọn chúng bị thương. Kết quả dĩ nhiên là không phát hiện ra được gì, lúc này mới hậm hực mà
rời khỏi nhà hàng.
Nhìn đám người kia ở bên ngoài nhà hàng lên xe taxi rời đi,
Tiêu Chấn Long nhíu mày lại bất đắc đĩ mà cười khẽ.
Đêm càng về khuya, bổn người đi ra khỏi nhà hàng McDonald, sóng vai đi trên đường cái Đài Bắc ồn ào.
Trong bốn người Tiêu Chấn Long dĩ nhiên là cao nhất, sau đó là Duy Ninh, vừa tới bả vai Tiêu Chấn Long. Phải nói là trong đám bạn cùng lứa tuổi, Vu Duy Ninh hẳn đã được coi là rất cao, Lệ Ngọc và Duy Nghiên lại vừa vặn tới bả vai Duy Ninh. Bốn người vừa nói vừa cười mà đi ở trên đường cái tạo thành một hình ảnh thật đẹp, Tiêu Chấn Long cao lớn rắn rỏi, Vu Duy Ninh ông cụ non, Lệ Ngọc nhiều màu nhiều vẻ, Tùy Duy Nghiên điềm tĩnh nhẹ nhàng, bốn người thu về không ít ánh mẳt của người qua đường.
Theo bóng đêm tối dần, Tiêu Chấn Long đề nghị đế cho Lệ Ngọc trở về trường học, Lệ Ngọc vừa thấy sầc trời đă khuya nếu còn không về thì sẽ không vào được trong trường mất.
“Duy Ninh đi cùng với anh đi.” Tiéu Chấn Long đề nghị.
Lệ Ngọc và Duy Nghiên nhìn nhau, cũng không hỏi Tiêu Chấn Long vì sao, Lệ Ngọc cũng chỉ nói: “Anh cho Duy Ninh về sớm chút nhé, về muộn cổng lớn của trường sẽ đóng mất.”
“Yên tâm đi, dựa vào khả năng của Duy Ninh thì cổng lớn của trường cũng sẽ không làm khó được cậu bé đâu, đúng không, Duy Ninh?” Tiêu Chấn Long rất có thâm ý mà hỏi Duy Ninh một câu.
Vu Duy Ninh cũng không phán bác, chỉ nói với Lệ Ngọc: “Cậu
vói Duy Nghiên trớ về sớm chút đi.”
Tiêu Chấn Long và Duy Ninh tiền Lệ Ngọc và Duy Nghiên lên xe taxi, Lệ Ngọc vừa mới đóng cửa xe taxi lại thì hạ kính cửa số xuống, gọi Duy Ninh tới gần cửa, móc một túi khăn giấy từ trong túi xách ra đưa cho Duy Ninh.
Duy Ninh nhận lấy khăn giấy lau mặt và Tiêu Chấn Long ờ phía sau đều không rồ ý của Lệ Ngọc, chỉ thấy Lệ Ngọc bình thản nói: “Lau vết máu trên quần đi rồi hãy trở vê trường!”
Vu Duy Ninh cúi đầu thì quả nhiên thấy ở chỗ ống quần của mình có một vết máu nhỏ, vô cùng ngạc nhiên đang định nói gì đó với Lệ Ngọc, thì xe taxi đã lăn bánh mà đi, chỉ còn lại Vu Duy Ninh với khăn giấy trong tay ngơ ngác mà nhìn về phía xe taxi rời đi.
Thì ra Lệ Ngọc đã sớm chú ý tới hành động của Duy Ninh, Tiêu Chấn Long thầm nói ở trong lòng.
Tiêu Chấn Long đi tới khẽ vổ bả vai của Duy Ninh, nói: “Đi thôi, đi với anh một lát.”