Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhà lao Chi Vương - Tiêu Chấn Long

Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen chạy băng băng trên đường cao tốc ở ngoại ô Đài Bắc, hai bên đường là cây cối xanh um và hoa nờ rực rỡ, khiến người ta cảm thấy buổi chiều ấm áp nãy thật dễ chịu và nhàn nhẫ.
Tiêu Chấn Long thoải mál ngồi trẽn ghế sô pha trong xe, khoanh hai tay trước ngực, mât hơi nhâm, trên khóe miệng thỉnh thoảng hiện lên một nụ cười nhẹ.
Đúng lúc này, xe đột ngột dừng lại, không lâu sau có người tới mở cứa cho Tiêu Chấn Long.
‘Anh Tiêu, xin mời!’
Giọng nóỉ vang lẽn như đánh thức Tiêu Chấn Long, anh mở mât và bước nhanh xuống xe. Lúc anh đứng dậy rời xe, một mùi cỏ ngào ngạt xộc vào mũi khiến Tiêu Chấn Long hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy thư thái vui vẻ, đông thời trong lòng thầm nghĩ ông cụ Trần đúng là rất biết hưởng thụ, đây thật sự là một chỗ tốt đế an dưỡng tuổi già.
Nhà của Trần Việt Trạch tại Đài Bác nầm ờ ngoại ô thành phổ, xung quanh là cây cối tươi tốt và nước trong xanh, có thế nói đây là nơi thích hợp cho chim muông và hoa cỏ. Toàn bộ ngôi biệt thự có ba tầng, màu tráng xám, phía trước biệt thự có sân vườn phú cỏ xanh rì, phía sau biệt thự còn có hồ bơi rộng hàng trăm mét vuông. Biệt thự mang phong cách trang trọng và thanh lịch, phù hợp với mong muốn của Trần Việt Trạch là tọa lạc trên non xanh nước biếc, tránh xa sự hối há và xô bồ của thành phố.
Tuy Trần Việt Trạch bây giờ là thủ iïnh của liên minh Thiên Đạo, nhưng tuổi đã cao, hiếm khi để ý tới thế sự giang hồ, hẵu như giao hết cho đàn em xử lý chuyện trong bang phái.
Tiêu Chấn Long đi đâng trước, Hỏa Phượng và lão Băng ở hai bên trái và phải, cả ba người được Vưu Lệ Khánh dần tới khu vườn trước biệt thự.
Trên bãi có trong vườn, dưới ô che nắng màu trâng, một ông lão đang ngồi trên ghế vởi vẻ mặt ung dung thong thả, mỉm cười nhìn Tiêu Chấn Long ở cách đó không xa, ông cụ này chính là lãnh tụ tỉnh thần của liên minh Thiên Đạo, Trần Việt Trạch.
Nhìn thấy ba người Tiêu Chấn Long đi tói, Trần Việt Trạch lịch sự đứng dậy nói: “Anh bạn trẻ, đã lâu không gặp!”
Tiêu Chấn Long nhoẻn miệng cười, đưa tay phải ra nắm lấy bàn tay to lớn của Trần Việt Trạch, tuy rầng Trần Việt Trạch đã lớn tuối nhưng bân tay đầy đặn vần rân chắc như xưa, khiến người ta cảm thấy ông ta vững vàng như núi cao. Tiêu Chấn Long lế phép đáp: “ông cụ Trần, ông vần khỏe chứ?”
‘Vần khỏe! Ha ha, nào! Ngồi đi!” Trần việt Trạch từ tốn nói.
Ngay lập tức, một đàn em của ông ta mang một chiếc ghế đến đế Tiêu Chấn Long ngồi đối diện với Trän Việt Trạch, Hỏa Phượng và lão Băng tự giác đứng sau Tiêu Chấn Long, vẻ mặt cao ngạo, nhìn không chóp mát.
Ánh mát điềm tĩnh của Trần Việt Trạch lướt qua khuôn mặt cúa Hỏa Phượng vã lão Băng, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của Tiêu Chấn Long, ông ta cười nói: “Có phải anh Tiêu cảm thấy lão già cổ hủ này đường đột quá, chẳng chịu ra ngoài mà mời anh bạn phái đến tận đây không.”
Tiêu Chấn Long chìa tay ra hai bên, cười nói: “ông là đàn anh trong giang hồ, chúng tôi lè thế hệ sau, đàn anh mời, sao bọn
tôi dám không tới?”
Mặc dù Tiêu Chấn Long nói với một nụ cười, nhưng vẻ không hài lòng trong giọng điệu của anh đã bị Trần Việt Trạch lão luyện nâm bât ngay tức khâc.
Trần Việt Trạch cố ý giá bộ giận dữ, lớn tiếng quát nạt Vưu Lệ Khánh: “Có phải cậu đã vô lề với anh Tiêu không?”
Nghe Trần Việt Trạch quở trách, Vưu Lệ Khánh trông rất sợ hãi, nhanh chóng trả lời: ‘Thưa ông cụ Trần, tôi đều làm đúng theo những gì ông đã căn dặn, không hề dám thất lễ với anh Tiêu đây.” Nói xong, khuôn mặt hầm hầm của Vưu Lệ Khánh liếc nhìn Tiêu Chấn Long đang nhếch mép cười phía đối diện, nhưng trong lời nói hoàn toàn không dám thế hiện bất cứ sự bất mãn nào đối vởi Trần Việt Trạch.
“Đàn em của tôi đã thất lề, mong anh Tiêu thứ lỗi!” Trần Việt Trạch nói.
Tiêu Chấn Long cười khà khà, nói: “ông cụ Trần nghiêm trọng rồi, ông cũng không cần trách cứ người anh em này, là tại chúng tôi làm chưa đủ tốt!”
”Anh …” Vưu Lệ Khánh tức giận hét lẻn, nhưng gă ta chưa kịp nói xong, Trần Việt Trạch đã đẩy gã ta ra sau.
“ừr Sự khiển trách không nói thẳng này của Trần Việt Trạch lập tức khiến Vưu Lệ Khách mất hết oai phong: “Còn không mau lui xuống, cút đi!”
Mặc dù Vưu Lệ Khánh cực kỳ uất ức nhưng không có cách gi khiếu nại, gã ta chỉ có thế oán hận Tiêu Chấn Long và không quên ném cho anh một ánh mất căm tức trước khi rời đi.
Tiêu Chấn Long cũng không buồn đếm xỉa, anh chỉ cảm thấy tính nết của Vưu Lệ Khánh thỉnh thoảng nên được dạy dỗ một chút. Tiêu Chấn Long cho râng như vậy là đú rồi, nhũn nhường nói với Trần Việt Trạch: “Vừa nãy đều là nói đùa thôi, xin ông cụ Trần đừng để trong lòng, cũng không cần phải la rầy người anh em kia.”
‘Ha ha. Tôi biết, nếu Tiêu Thiên Long mà là ké bụng dạ hẹp hòi như thế thì làm sao có thể trỗi dậy ở thế giới ngầm Đài Loan trong khoảng thời gian ngần ngủi như vậy được?” Trần Việt Trạch bật cười ha há.
“Ông cụ Trần quá khen rồi.” Tiêu Chấn Long khiêm tốn nói.
‘Ha ha! Không hề khen quá lời đâu! Tôi cũng muốn trừ khứ anh ta, chúng ta cùng nhau bàn chuyện.” Nói xong, Trần Việt Trạch nhìn Hoả Phượng và lão Băng phía sau Tiêu Chấn Long. Tiêu Chấn Long hiếu ý cúa Trần Việt Trạch, trầm giọng giái thích: “Họ đều là anh em tốt của tôi, lời nổi của ông cụ Trân không cân dè chừng tới họ.”
Vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt Trần Việt Trạch, nhưng trong tích tắc, ông ta trở lại bình thường như chưa từng có dao động, Tran Việt Trạch điềm đạm như một bậc trưởng lão, nhẹ nhàng nói: ’Giọng anh Tiêu nghe không giống người Đài Loan.”
“Không sai! Tôi đúng là không phải người Đài Loan.” Tiêu Chấn Long tháng thán trả lời không hề tránh né.
Trần Việt Trạch hơi đăm chiêu, gật đầu rồi hỏi tiếp: “Không biết tố tiên của anh Tiêu ở đâu?”
Tiêu Chấn Long cười đáp: “ông cụ Trần à, xin ông đừng gọi tôi là anh này anh nọ nữa, tôi nghe không quen, chúng ta đối cách
xưng hô khác đi.”
Trần Việt Trạch cũng bật cười khi nghe câu này của Tiêu Chấn Long: “Tối cũng thấy xưng hô như vậy rất xa lạ, hay lã thế nãy đi. Chúng ta coi nhau là bạn vong niên, cậu gọi tôi lè ông anh
đi.”
Tiêu Chấn Long nhìn người trước mặt tuổi tác đủ làm ông nội cúa minh, vội xua tay: “Như thế không được, tuyệt đối không được! Ông là bề trên, tôi là thế hệ sau, sao có thế ngang vai ngang vế với nhau được?”
“Tước hiệu giang hồ làm gì có trường bối, hậu bối, xưng hô thế nào đều không quan trọng. Thế có nghĩa là cậu coi thường lão già khụ này, phải không?” Tuy rằng Trần Việt Trạch đã hơn năm mươi tuổi, nhưng khí thế giang hồ vần hừng hực như xưa, thấy Tiêu Chấn Long không đồng ý, ỏng ta liền giá bộ tức giận hỏi ngược lại.
“Ồng cụ Trần, tôi không phải có ý đó…” Tính tình của Tiêu Chấn Long là như vậy, nếu người khác cứng rắn với anh, anh sẽ không ngại quyết liệt đến cùng, nhưng nếu đối phương trao đối tình cảm, thl anh sẽ lộ ra sự bị động khi giải quyết công việc. Tiêu Chấn Long chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận Trần Việt Trạch làm anh em, nhưng nhìn thái độ cương quyết lạ thường của Tran Việt Trạch ởtrưởc mặt, Tiêu Chấn Long chỉ đành bất đâc dĩ đáp: “Vậy… vậy cũng tốt. Cứ làm theo lời ông cụ Trần!”
“Õng… ỏng anh!” Tiêu Chấn Long cứ cảm thấy một tiếng “ông anh” này rất khó mở miệng, cực kỳ không tự nhiên.
“Ha ha! Tốt, chú em!” Trần Việt Trạch vui vẻ nói.
Tiêu Chấn Long không biết râng một tiếng “ông anh” này về sau đã giúp đỡ và giải quyết rất nhiều khủng hoảng cho anh. Tất nhiên, từ một mức độ nào đó, mối quan hệ bạn vong niên giữa Trần Việt Trạch và Tiêu Chấn Long là có sự toan tính cho lợi ích của bản thân. Nếu xét riêng về thực lực trong thế giới ngầm, Tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long không đủ để cạnh tranh với liên minh Thiên Đạo của Trần Việt Trạch, nhưng sức mạnh chính phú đứng sau Tiẽu Chấn Long là không thể xem thường. Mồi người dấn thân vào xã hội đen đều mong đợi có một ngày được “tẩy tráng”, nhưng không phải ai cũng có cơ hội như vậy. Thử nhất, quan chức chinh phủ không thích kết giao với mafia, thứ hai, xã hội đen cũng không ưa sự quan liêu, kiểu cách của viên chức nhà nước.
Thậm chí có thể nói, hôm nay Trần Việt Trạch mời Tiêu Chấn Long đến làm khách ở nhà ông ta là đế xây dựng mối quan hệ giữa hai người. Có lẽ ông ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ kết bạn vong niên với Tiêu Chấn Long, nhưng một câu phát biểu vô tình cúa Tiêu Chấn Long đã khiến Trần Việt Trạch bổng nhiên nghĩ đến và muốn nhận Tiêu Chấn Long làm “chú em”.
Trên thực tế, mục tiêu này của ông ta cũng đã đạt được, về phần Tiêu Chấn Long cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, hoàn toàn là nương theo sự chú động muốn làm bạn vong niên cúa Trân Việt Trạch mà nhận ông ta làm “ông anh”. Có thế bấy giờ tiếng gọi “ông anh” này không quá quan trọng trong lòng Tiêu Chấn Long, nhưng nếu sự việc này lan khắp giang hồ, nhất định sẽ gây nên một trận kinh thiên động địa trong thế giới ngầm của Đài Loan. Trần Việt Trạch nhiều năm qua không màng đến chuyện giang hồ, dần dần rút chân khỏi chốn giang hồ là điều ai ai cũng biết. Nhưng một hành động ngày hôm nay của ông ta sẽ khiến toàn bộ thế giới ngâm Đài Bắc tùy ý suy đoán và vô cớ suy luận, mà phản ứng dây chuyền sau đó đến từ tiếng gọi “ông anh” của Tiêu Chấn Long không phải là điều mà Tiêu Chấn Long có thể dự đoán được.
“ông anh, anh có gì thì xin cứ hỏi tháng, không cần phái vòng vo đâu.” Tiêu Chấn Long nói thắng.
Trần Việt Trạch nhìn Tiêu Chấn Long với vẻ tán thưởng, bọn đàn em gồm những anh lớn của các băng nhóm khác xưa nay đều cung kính và e dè khi ở trước mặt ông ta, nhưng “chú em” mới kết nghĩa hôm nay thì lại cư xử rất chừng mực, khỉ khách cực kỳ phi thường. Trần Việt Trạch mỉm cười, nói: “Chú em à, em có biết tin tức em đến Đài Bâc đã gây náo động thế giới ngầm Đài Bâc như thế nào không? Giang hồ đồn em đẫ đánh nhanh thắng nhanh các băng nhóm khác ở Đài Nam, nên xã hội đen Đài Bác đều cho rầng em muốn chấm mút toàn bộ thế giới ngầm Đài Loan. Vi vậy hôm nay anh mời em đến đây là muốn nghe xem kế hoạch tương lai của chú em ra sao.”
Nghe được lời nói này của Trần Việt Trạch, Tiêu Chấn Long chớp chớp mát, cười hì hì: “Em chỉ là người làm ăn kiếm lời, ở đâu kiếm được tiền, ở đâu sinh ra lợi nhuận, thi em sẽ đến đó, em không quan tâm người khác nghĩ gì.”
“Em nghĩ như vậy, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.” Lời nói của Trần Việt Trạch đầy nghiêm túc và ẩn ý.
“Điều này không phải là chuyện em có thế kiểm soát được.” Tiêu Chấn Long thản nhiên đáp.
“Có hãng trăm tố chức xã hội đen lớn nhỏ ớ Đãi Loan, khoáng tám mươi phân trăm băng nhóm trong số đó tập trung ở cái đất Đài Bác chật hẹp nhỏ xíu này. Nếu chú em thực sự muốn chiếm một chân ớ đây thi sẽ rất trâc trớ đấy.” Trằn Việt Trạch nói.
“Trắc trở như vậy sao? Ha ha!” Tiêu Chấn Long cười một tiếng,
rồi nói tiếp: “ít nhất bây giờ em đang ở trên địa bàn ông anh cúa em mà.”
Nói xong, Tiêu Chấn Long và Trần Việt Trạch nhìn nhau cười ha hả, Trần Việt Trạch biết dù có nói gì thì Tiêu Chấn Long cũng không nghe, chỉ có thể khuyên nhủ vài câu: “Chú em à, làm việc gì cũng phái suy nghĩ kĩ càng thấu đáo, dù sao Đài Bâc cũng không phải là Đài Nam. ở Đài Nam em có thế trở mình trong một ngày, nhưng ở Đài Bác, muốn chen một chân vào còn khó hơn là lẽn trời đấy!”
‘Ông anh, xin anh yên tâm, em tự biết chừng mực! Em nói rồi, em đến Đài Bắc thật sự chỉ muốn làm ăn kinh doanh mà thôi.” Tiêu Chấn Long nói rõ.
Nhưng Trần Việt Trạch rõ ràng là không để tâm đến lời giải thích của Tiêu Chấn Long. Lúc này Vưu Lệ Khánh từ phía sau đi tới, ghé vào tai Trần Việt Trạch nói vài cảu, Tran Việt Trạch vừa nghe, vừa liếc nhìn Hỏa Phượng và lão Băng ở sau lưng Tiêu Chấn Long.
“Tôi biết rồi.” Trần Việt Trạch phất tay, Vưu Lệ Khánh lế phép cúi đầu lui đi cùng với một vài vệ sĩ đứng đâng xa cánh giác quan sát xung quanh.
Không đợi Trân Việt Trạch mở lời, Tiêu Chấn Long lên tiếng mỉa mai trước: “ông anh, mấy người đàn em này xem ra rất lợi hại!”
Trần Việt Trạch hừ lạnh một tiếng, nối: ‘Em cũng thấy lũ vô dụng chỉ biết gây sự sinh chuyện này lợi hại à. Nhưng mà chú em à, anh thấy hai người ở đầng sau em mới là cao thủ đấy.”
‘Ồ! Vậy ư?” Tiêu Chấn Long ra vẻ ngạc nhiên hỏi ngược lại.
“Thần khỉ ngưng tụ nhưng không rời rạc, hơi thở nồng đượm nhưng không ứ trệ, khí thế mãnh liệt nhưng không lộn xộn, cảnh giới như vậy mới là cao thủ chân chính.” Trần Việt Trạch nhìn Hỏa Phượng vả lão Băng ớ phía sau, thật lòng khen ngợi.
Tlèu Chấn Long không từ chối lời ca tụng cúa Trần Việt Trạch dành cho Hỏa Phượng và lão Băng, chỉ mỉm cười đáp lại.
Trân Việt Trạch liếc nhìn Tiêu Chấn Long đầy ẩn ý, thấy biếu hiện của anh tĩnh lặng như nước, không hề có chút dao động với lời khen cúa mình, thi ông ta biết Tiêu Chấn Long cực kỳ tự tin và tự phụ về hai người ở sau lưng anh, cho nên ông ta nói tiếp: “Anh có một vài đàn em kém cỏi rất mong mỏi được giao lưu với hai người anh em này cúa chú em, không biết em…”
Tuy rằng Tran Việt Trạch không nói vế sau, nhưng Tiêu Chấn Long cũng hiểu ý của ông ta. Anh cũng đoán rằng những lời thì thầm của Vưu Lệ Khánh với Trân Việt Trạch vừa rồi có lẽ là vì điều này. Tiêu Chấn Long nhìn Vưu Lệ Khánh ớ cách đó không xa đang giả vờ bình tĩnh nhưng thỉnh thoảng vẫn lén đưa mát liếc sang bên này, anh cười nhẹ một tiếng: “Người anh già và cồ em gái này của em rất ít khi ra tay, không phải là không muốn, mà là số lượng người cỏ thế khiến họ ra tay trên thế giới này quả thực quá ít.”
“0?” Vẻ mặt của Trân Việt Trạch đanh lại, xem ra là vì câu nói huênh hoang muốn muốn giành thế chủ động này của Tiêu Chấn Long, dù sao lời nói vừa rồi của anh rất không nể mặt Trẫn Việt Trạch. Trân Việt Trạch tiếp lời, giọng diệu vần ẩn chứa sự phần nộ: “Vậy xin hai vị chỉ bảo thêm cho đám nhóc kém cỏi của anh nhé.”
Tiêu Chấn Long chậm rãi nói: “Sao em dám nói hai chữ “chí bảo” ở chổ này được, giao lưu với nhau một chút vậy, không tổn thương thân thế của nhau là được.”
Ngay khi Tiêu Chấn Long vừa dứt lời, khí thế cúa Hỏa Phượng và lão Băng đột nhiên thay đối, chiến ý toàn thân không ngừng lan tràn trên kháp bãi cỏ…
Dưới một căn phòng dưới lòng đất ở biệt thự của Trần Việt Trạch có một sàn luyện tập vật lộn hơn bốn trăm mét vuông. Bình thường đều là chồ luyện võ thuật của vệ sĩ của Trần Việt Trạch, bởi vì Trân Việt Trạch thích yên tĩnh, cho nên đặt sàn luyện tập này ở phỏng ngầm dưới lòng đất. Toàn bộ sản huấn luyện cũng vô cùng đơn giản, ở chính giữa có một tấm đệm xốp bầng da, khắp nơi trưng bày các thiết bị tập thế dục hoặc là các loại bao cát và dụng cụ luyện tập cho các vệ sĩ.
Tièu Chấn Long ở phia trước, Hoả Phượng và Lão Báng ớ phía sau, đi tới sàn luyện tập này dưới sự hướng dẩn của Trân Việt Trạch. Bới vì sàn luyện tập này được xây dựng dưới lòng đất, cho nên khi vừa vào sàn huấn luyện nãy, ba người Tiêu Chấn Long cũng cảm nhận được không khí lạnh lẽo từ trong không khí. Tiêu Chấn Long định thần lại nhìn Vưu Lệ Khánh dẫn theo hơn mười vệ sĩ đang luyện tập ở một bên trong sân huấn luyện, hơn mười vệ sĩ đủ loại màu da, có người mặc âu phục đeo kính râm màu đen, có người dường như vừa mới luyện tập xong cho nên chí mặc một chiếc áo lót màu đen, hai vai đế trân đế lộ bâp thịt trông vô cùng cường trâng.
Nếu nhưng người này đi ra ngoài, đoán chừng nếu lấy việc huấn viên thể hình làm nghề tay trái chắc chản sẽ không có vấn đề gì, trong lòng Tiêu Chấn Long thầm nói.
Vưu Lệ Khanh thấy ỏng cụ Trän Việt Trạch đưa ba người Tiêu Chấn Long đến sân luyện tập, vội vàng dẫn đàn em của mình đến trước mặt Trần Việt Trạch, cúi người hành lề. Ba người Tiêu Chấn Long thầm nói sự lẻ phép của liên minh Thiên Đạo đúng là nhiều, cho dù lúc nào nhln thấy Trần Việt Trạch cũng cúi người.
Tiêu Chấn Long không biết uy nghiêm và sự uy tín của Trân Việt Trạch ở liên minh Thiên Đạo là tuyệt đổi không cho phép
những người khác khinh thường. Ngay cả khi rời khỏi liên minh Thiên Đạo trong giới hâc đạo ở Đài Loan, khi nhâc tới Trần Việt Trạch, trong mầt mỗi người đều là vô cùng tôn kính. Địa vị trên đấu trường không ai có thể sánh kịp ngoại trừ “anh Văn”, Hứa Đông Hồ, đại ca cúa giới hâc đạo ớ Đài Loan, vi thế tất cả người của liên minh Thiên Đạo đều kính trọng Trân Việt Trạch như một thủ lĩnh tuyệt đối.
‘ỏng chủ, đă chuẩn bị xong.” Vưu Lệ Khanh cung kính nói.
Trần Việt Trạch khoát tay chặn lại, nói: ‘Tôi biết.” Quay đầu nhìn về phía Tiêu Chấn Long hoà ái nói: “Không biết hai vị anh em này của cậu đã chuẩn bị xong chưa, có cần làm nóng người trước một chút không?”
Tiêu Chấn Long nhìn hơn mười vệ sĩ với ánh mát đầy khiêu khích, ngạo nghễ nói: “Không cần, có thế bât đâu bất cứ lúc nào.”
“Vậy bât đầu ngay đi!” Trần Việt Trạch lên tiếng dặn dò.
Vưu Lệ Khanh gật đầu đồng ý, sau đó quay lại thượng lượng gì đó với đàn em của mình. Chỉ chốc lát sau một người mặc áo lót màu đen, vóc người khôi ngỏ, da đen bước ra, hai tay người da đen khoanh lại trước ngực ngạo nghễ đúng trong sân, đưa lên một ngón tay với lão Băng, dùng tiếng Trung cứng rắn nói: “Mày ra đây!”
Lão Băng cười lạnh vừa định bước tới, ai người đã bị Hoá Phượng nhanh chóng ngăn cản.
“Cái này, đế tôi!” Hoả Phượng lạnh lùng nói.
Lâo Băng chần chừ một lúc rồi lại lui về, đế mặc cho Hoả
Phượng bước dài đến trước mặt tên da đen. Vóc dáng nhỏ nhấn của Hoả Phượng đứng trước mặt thân hình cao lớn gần hai mét cúa tên da đen, trông như tré em đứng cùng một người trưởng thành vậy. Tên da đen này đã từng là một tên lính đánh thuê người Ethiopia, thứ anh ta am hiểm nhất chính là tay không vật lộn, nghe nói anh ta đã từng tay không xé xác một con linh dương ở giữa đồng cỏ rộng lớn ở châu Phi, có thê’ thấy lực cánh tay kinh người, bây giờ là một trong nhưng vệ sĩ thân cận cúa Trần Việt Trạch.
Tên da đen nhìn cô gái nhó nũng nịu trước mặt, cười khinh thường, anh ta vươn bàn tay to bằng nửa cố tay về phía Hoả Phượng nói: “Cô lè phụ nữ, cô không được!”
Nghe thấy lời nói của tên da đen, Hoả Phượng nghiêng đâu sang bẽn cạnh, bày ra vé mặt khinh miệt khác thường, mât lạnh nhìn tên da đen cao hơn mình gần năm mươi xen-ti-mẻt trước mặt.
“Chú em, cô ta ổn không?” Trân Việt Trạch nhìn Hoả Phượng trong sân, có hơi bận tâm hỏi Tiêu Chấn Long đang đứng bên cạnh,
Tiêu Chấn Long lấy tay găi gãi tay, tựa như cỏ hơi lúng túng quay sang cười nói với Trần Việt Trạch: “Người anh, bây giờ hẳn là anh nên hỏi cái tên da đen kia của anh có ốn không?”
“Sao cơ?” Trần Việt Trạch tựa như không quá tin tường Tiêu Chấn Long, cho râng Tiêu Chấn Long hơỉ khinh thường.
Tiéu Chấn Long cũng không đế ý đến phản ứng của Trần Việt Trạch, vẫn lạnh lùng nhìn hai người đang đứng trên sàn.
Hoả Phượng nghe thấy lời của tên da đen, đưa bàn tay phải
nhỏ bé của mình ra làm động tác ngón cái hướng xuống với tên da đen, ý là anh tiêu đời rồi. Động tác này của Hoả Phượng dường như đã khiến tên da đen vô cùng tức giận, miệng tên da đen gào lên một tiếng trầm thấp, anh ta giơ hai quả đấm lên làm dáng vẻ tấn công, anh ta chuẩn bị bát đầu tấn công.
Hoả Phượng vần giữa dáng vẻ lúc mới vừa ra sân, tự nhiên đứng ở giữa sân, cơ thế thích thú lá lướt tựa như một cây đuốc đang bốc cháy vậy, trong ngọn lửa đó ẩn chứa một nguồn năng lượng và tinh thần chiến đấu to lớn.
Tên da đen rống lên một tiếng, một cú đấm nặng nề lao thầng về phía Hoá Phượng, cho dù là sât đá cũng sẽ nhanh chóng bị đánh thúng bởi đàn đánh mạnh mẽ này, huống chi lè cơ thê’ người. Quả đấm thép của người da đen kêu vang, cánh tay cường tráng cuốn lấy một đợt cuồng phong lao tháng về phía Hoả Phượng, cơ thế của tên da đen tựa như âm thanh khủng khiếp khi những tảng đá lớn lăn xuống sườn núi.
Cơ thể Hoả Phượng bất động, ngay khi nắm đấm nặng nề kia chí còn cách cô ấy một chút, lòng cô ấy khẽ nhúc nhích, chí một thoáng đâ biến mất không còn thấy đây ngay trước mặt tên da đen. Ngay khi tên da đen cho là Hoả Phượng chắc chắn không thế trốn thoát khỏi nắm đấm thép của anh ta, cơ thế Hoả Phượng đột nhiên trở nên mờ mịt, ngay sau đó lập tức biến mất ngay trước mặt mình, khiến cho cú đấm thép này của tên da đen vồ hụt.
Hoả Phượng biến mất ngay trước mặt tất cả mọi người, ngay khi cô ấy vừa biến mất, người ở toàn bộ sân huấn luyện không tránh khỏi kêu lớn, thế nhưng biến mất trước mặt mọi người, việc này cần phải nhanh tới mức nào chứ. Chỉ trong nháy mát, bóng người Hoả Phượng xuất hiện phỉa sau tên da đen bốn, năm mét, Hoả Phượng vẫn làm động tác kia, thậm chí ngay cả nụ cười cũng không hề thay đổi.
Người da đen tim một vòng cuối cùng cũng phát hiện hoá ra Hoả Phượng ở ngay sau lưng mình, anh ta lại hét lớn một tiếng, vung cú đấm thép lần nữa lao về phía Hoầ Phượng. Hai tay Hoá Phượng khoanh lại trước ngực, lạnh lùng nhìn tên da đen không ngừng đến gần mình, ngay khi cú đấm thép của tên da đen đến, cơ thể lại biến mất. Cơ thể Hoả Phượng không ngừng xuất hiện ớ các điếm trong sân huấn luyện, cú đấm thép của tên da đen cũng đến như hình với bóng, nhưng không có một chút nào thật sự đánh trúng được Hoả Phượng.
Hơn mười lãn nhưthế, bởi vì lần nào tên da đen cũng dốc sức huy động nâm đấm thép của mình, sau hơn mười quyền cũng không nhịn được thở hồng hộc, cơ thể cũng không còn nhanh như lần đầu tiên, dãn chậm lại.
Hoả Phượng thấy tên da đen đứng đằng xe thở hồng hộc, há miệng cười, tiếp sau đó nụ cười rực rỡ dần biến thành nụ cười nhạt, Hoả Phượng từ từ rút hai tay ra, cô ấy sẽ băt đầu phản công.
Người thân quen với Hoá Phượng đều biết mồi lần Hoả Phượng phản công cũng đề dốc hết toàn lực, đó là sự tấn công muốn dồn đối thủ vào chỗ chết. Nhìn ý chí chiến đấu cùa Hoả Phượng dẵn dân dâng cao, Tiêu Chấn Long muốn nhẳc nhờ Hoả Phượng hành động có chừng mực, nhưng ngay khi Tiêu Chấn Long vừa định há miệng nói chuyện, cơ thế Hoá Phượng đã hoá thành một luồng ánh sáng lao thẳng về phía tên da đen.
Ngay khi Hoả Phượng lao về phía tên da đen, sát khí trên toàn thân Hoá Phượng mạnh mẽ tiến thắng đến cánh giới Nhị Trọng Thiên. Khí thế nhanh chóng chèn ép toàn bộ sân huấn luyện, cảm giác lạnh thấu xương tự nhiên nảy sinh. Giữa Hoả Phượng vã tên da đen tựa như hình thành một không gian độc lập, bởi vì ngay khi tên da đen quay đâu tiến tới chỗ Hoả Phượng, anh ta cám nhận được tất cá những ảnh hưởng
chung quanh mình đều biến mất toàn bộ, bốn phía yên tĩnh đáng sợ. Một cặp mắt đỏ như máu và một thân hình không ngừng tiến tới, cặp mât kia bân ra một luông ánh sáng như máu, người da đen nhìn thấy tay chân lạnh như băng.
Trong hoàn cảnh sức chiến đấu của Hoả Phượng đang điên cuồng như thế, tên da đen bị khí thế của Hoả Phượng chặt chẽ chế ngự, không thế nhúc nhích.
“Tên ngu ngốc này, mau tránh ra!” Vưu Lệ Khanh và mấy anh em đứng bên ngoài lên tiếng nhầc nhở.
Nhưng tên da đen đang ở trong vòng chiến dường như không nghe thấy một câu, cơ thể cứng đờ đứng trong sân huấn luyện, cặp mât tràn đầy sợ hãi nhìn Hoá Phượng dùng tốc độ như gió chạy thật nhanh. Lúc này, tay phải Hoả Phượng hoá thành móng nhọn chạy thẳng về phía xương cố tên da đen, Hoá Phượng tin chác râng cái này có thế khiến xương cố tên da đen nát bấy. Dưới sự dẫn động nhanh như tên bân, mái tóc dài của Hoả Phượng khua về sau, cả người Hoả Phượng dường như xông tháng về phía tên da đen, giống như một đoàn xe màu đỏ lao về phía tên da đen.
“Phượng Nhi, không được!” Tiêu Chấn Long tựa như đã thấy Hoả Phượng muốn đưa tên da đen vào chổ chết, cho nên lớn tiếng ngăn cản.
Tất cả mọi người cũng bao gồm Trần Việt Trạch cũng theo tiếng quát to này của Tiêu Chấn Long, trái tlm cũng dâng tới cố họng, ai cũng biết trong tiếng quát to đó cũng bao gôm hàm ý. Mỗi người đều trợn to hai mắt nhìn hai người trên sàn, nhất là những chiếc móng nhọn đoạt miệng kia của Hoá Phượng.
Cũng trong nháy mât, thời gian cử như thế ngừng lại.
Trong lức đó, trái tim của mọi người cũng thắt chặt nhất, bóng người Hoả Phượng lơ lửng từ không trung rơi xuống, chiếc móng nhọn dừng lại cách cố họng tên da đen kia không tới một cen – ti – mét, chỉ cần Hoả Phượng tiến về trước thêm một cen-ti-mét nữa, tên da đen lập tức toi mạng tại chổ, nóng lòng nhìn người da đen một cái, xoay người đi về phía Tiêu Chấn Long.
Lúc này, trong lòng tên da đen dường như mới rơi xuống đất, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên đầu rơi xuống, nhìn theo bóng người rời đi của Hoả Phượng, tinh thần buông lỏng một chút, nửa quỳ trèn sản huấn luyện.
“Đồ vô dụng!” Vưu Lệ Khanh thầm mâng một tiếng, vung tay bốn người lao tới từ phía sau, bốn người xông thầng về phía Hoả Phượng từ bốn phía, vây chặt lấy Hoả Phượng đang định rời khỏi sân huấn luyện.
“Đám rác rưởi vô dụng nãy!” Trong lòng Trần Việt Trạch thầm nói, người ở lâu trong giang hô như Trân Việt Trạch đã nhận ra Hoả Phượng đang hạ thủ lưu tình, nếu không người da đen đã toi mạng từ lâu. Thân thú ác liệt Hoả Phượng là người đầu tiên Trân Việt Trạch nhìn thấy trong suốt mấy thập niên đặt chân vào giang hồ, hơn nữa còn là nữ. Nhưng cấp dưới của mình lại bao vây Hoá Phượng, ông ta không tiện lẽn tiếng ngăn cản, chỉ có thể hy vọng hy vọng Hoả Phượng lại tiếp tục hạ thủ lưu tình.
Trong lòng Hoả Phượng hừ lạnh một tiếng, cơ thể hạ xuống, cũng không quay đầu, cám nhận vị tri cúa bốn người chi bâng các giác quan trên cơ thế. Bốn người lăm le vây quanh Hoả Phượng, hoàn toàn không để ý tên da đen vẫn chưa tỉnh hồn đang nứa quỳ trong sân.
Trong lòng Hoả Phượng thầm tức giận, không đợi bốn người tấn công, cơ thể lại lần nữa mờ mịt, biến mất không còn thấy đâu.
Ngay khi bốn người đang tim bóng dáng Hoả Phượng, mỗi người cũng cảm nhận được bóng dáng trước mât mình chợt loé lên, ngay sau đó cổ họng đau đớn. Chờ tới khi hoàn hồn, phát hiện Hoả Phượng vẫn đứng chính giữa bốn người bọn họ, trông như chưa từng nhúc nhích.
Một người trong đó la lên lập tức xông tới, không ngờ vừa bước một bước đă nầm trên đất, tất cả mọi người nhìn thấy trong lòng ngạc nhiên, cho là Hoá Phượng ra tay độc ác. Nhưng cấn thận nhìn một chút lại phát hiện người kia đang nằm trên đất kêu thảm, máu tươi văng tung toé khắp nơi. Trân Việt Trạch và mấy người Vưu Lệ Khanh phát hiện tất cá vết máu đều chảy từ cố của người kia, người nằm trên đất liều mạng che cổ mình.
Ba người còn lại thấy bạn mình bị thương, vừa định xông tới lại nghe thấy tiếng nói như âm thanh tự nhiên của Hoá Phượng vang lên, trong giọng nói không có chút tình cảm nào, lạnh lùng nói: “Nếu như không muốn như anh ta thế thì biết điều đừng động, chỉ cần hơi động một chút, vết thương nơi cố họng các người sẽ vỡ toang.”
Ba người theo bản năng sờ cục xương ởchố họng của mình, cảm nhận dường như có một vết thương nhàn nhạt ở đó, tựa như rất đau nhưng cũng tựa như chỉ là một vết trầy nhẹ.
“Cô hù doạ…” Một người trong số đó còn chưa nói hết câu, theo cánh tay anh ta nâng lên, một vòi máu phun ra nơi cố họng, giống như một ống nước điều áp, bần ra xa hơn một mét, ngay sau đó cũng ngă xuống đất, ôm cổ hét thảm. Có
mấy tên thuộc hạ lập tức chạy đến đưa hai người kia đi cấp cứu, trên sân chỉ còn lại hai tên vệ sĩ chết trân, không dám nhúc nhích.
Hoả Phượng chỉ cần lướt qua cố mỗi người một cái là có thế làm rách da, nhưng cũng khôn khéo không làm tổn thương đến lớp da bẽn trong, nhưng chỉ cần động tác của người bị thương quá mạnh sẽ lập tức làm mở rộng vết thương, vết thương bị mở rộng sẽ khiến vết trẫy ban đầu càng tổn thương hơn. Hoá phượng vừa vặn có chừng mực, vừa dạy dỗ được bốn người, lại có thế thế hiện thân thú không gi sánh nối của mình.
Tiêu Chấn Long thở dài một hơi, tựa như vừa được yên tâm, nhìn Hoả Phượng đang chậm rãi đi tớim đác ý cười.
Cùng lúc đó, điều kỳ quái lại nổi lên, trong đám người Vưu Lệ Khanh đột nhiên có một con dao bay ra, lao thắng đến chổ lưng Hoả Phượng, con dao mang theo tiếng rít, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, Tiêu Chấn Long vội vàng hét lớn: “Phượng Nhi, cấn thận!”
Cùng lúc đó, trong phòng chợt vang lẽn tiếng súng, cây dao lao về phía Hoả Phượng nhanh chóng bắn ra giữa không trung, ngay sau đó lại liên tục mấy tiếng súng, chỉ thấy con dao loé sáng tựa như đang khiêu vũ trẽn không trung. Khiến ánh mât đám Vưu Lệ Khanh cũng nhìn thẳng, từ trước tới giờ bọn họ chưa từng thấy súng có thế chơi như thế, đạn còn có thể dùng như thế, cây dao còn có thế nháy máu trẽn không trung như thế.
Người nô’ súng đúng lả lão Băng, chỉ thấy mặt lão Băng vô cùng kiên định, tay cãm súng bẳn tỉa liên tục bán vê phía con dao trên không trung.
Mồi một viên đạn được bần ra tựa như đều hướng về phía con dao, nhưng vừa chạm vào con dao, đạn va chạm bề ngoài con dao sinh ra sự cộng hướng, rơi xuống đất. Kỹ thuật bân súng tuyệt vời của lão Băng va chạm vào con dao, nếu như một viên đạn trực tiếp bán trúng vào mục tiêu, thế thì sẽ lập tức khiến con dao bân ra ngoài, hoặc trực tiếp khiến con dao tách làm hai. Nhưng dường như cách bân này của lão Băng có thế giữ được quỹ đạo vận động trên không trung. Điều khiển vị trí và hướng của con dao trong không khí bâng luồng khí cúa viên đạn băn ra từ họng súng và lực của con dao.
Đây cũng là lần đâu tiên Tiêu Chấn Long thấy lão Băng nghịch súng như thế, Trân Việt Trạch đứng bên cạnh lại càng trợn mắt há mồm nhìn con dao bay giữa không trung, nét mặt già nua ảm đạm.
Mấy người Vưu Lệ Khanh tựa như quên mất đảy là một cuộc tranh tài, tất cả đều dùng ánh mát sùng bái nhìn con dao không ngừng nhảy máu trẽn không trung.
Lão Băng đột nhiên bân ra phát súng cuối cùng, phát súng cuối cùng này vừa vặn bẳn vào phần đuôi của con dao bay trên không trung, chỉ thấy con dao này tựa như di chuyến, lao thầng về phía mấy người Vưu Lệ Khanh. Lúc đó, mấy người Vưu Lệ Khanh hoãn toàn không cỏ thời gian phản ứng, chí có thể trơ mắt nhìn con dao lao v’ê phía mình.
Con dao tựa như ánh mât lao thầng vê phía một người trong số đó, lập tức nghe thấy tiếng giòn dã, chỉ thấy con dao kia cẳm sâu vào trong vách tưởng phía sau mấy người Vưu Lệ Khanh, không ngừng đung đưa trên vách tường. Một vết dao thật dài đế lại trên mặt của một tên của Vưu Hùng, không ngừng chảy máu.
Người này đúng là người đã đứng sau lưng phóng dao v’ê phía Hoả Phượng.

Nhấn Mở Bình Luận