Trong phòng họp trên tầng mười tám của tòa nhà trụ sờ tập đoàn Lôi thị ở vùng núi Đài Bắc.
Hôm nay không phải là một ngày đặc biệt gì cả, nhưng tất cả những nhân viên cấp cao của tập đoàn Lôi thị và các cổ đông quan trọng đêu xuất hiện trong phòng hội nghị lởn trên tầng mười tám, một phòng hội nghị lớn chứa nhiều người như vậy nhưng không hề có một tiếng động, cả phòng họp đều tràn ngập không khí nghiêm túc.
Ngồi chính giữa bàn hội nghị là một ông lão đầu tóc bạc phơ nhưng thần thái vẫn rất nghiêm túc, tuy bao năm tháng đã để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt ông ta, nhưng vẻ lạnh lùng giữa hai hàng lông mày giống như sinh ra đã có, cho dù thời gian cũng không mài mòn được sự uy nghiêm này, ông ta chính là tống giám đốc tập đoàn Lôi thị, Lôi Vận Đình.
Đôi mât bình tĩnh nhưng ấn chứa sự tức giận của Lôi Vận Đình chậm rãi quét qua từng khuôn mặt cúa tất cá mọi người trước bàn hội nghị, không ai dám nhìn thầng vào đôi mát rực lửa của Lôi Vận Đình, vội cúi đầu xuống, sự uy nghiêm vô hình trên bàn hội nghị này đã trở thành sự dựa vào trên cả tôn nghiêm, mọi người ếêu biết rằng Lôi Bạch Dư là tống giám đốc của tập đoàn, nhưng vi hoàng đế dâng sau thật sự nâm giữ quyền lực lại chính là Lôi Vận Đình.
Thời gian cũng không làm suy yếu tham vọng chiến đấu giành lấy vinh quang cúa Lôi Vận Đình dù là nhỏ nhất, ngay cả với con trai của mình, anh ta cũng không thể hiện được một chút quyên lực nào.
‘Trong mát các người có còn chủ tịch tôi không?” Lôi Vận Đình nhàn nhạt hỏi, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói đến chuyện của người khác, nhưng ai cũng biết trước khi bão táp ập đến là lúc yên bình nhất.
‘Trong mát các người có còn tập đoàn Lôi thị nữa không?” Cuối cùng Lôi Vận Đình cũng bùng nổ, thời gian cũng không làm cho tính nóng nảy của ông ta kiềm lại một chút nào.
“Ba…” Lôi Bạch Dư đang định nói chuyện đã bj Lôi Vận Đình ngăn lại.
“Con câm miệng lại!” Lôi Vận Đình lớn tiếng máng con trai của mình, mà Lôi Bạch Dư cũng không xấu hổ vì lời nói của Lôi Vận Đình, cho dù là trước mặt những nhân viên cấp cao, mọi người cũng không ngạc nhiên gì.
Lôi Bạch Dư bất lực nhìn người ba đang trong cơn giận dữ, không nói chuyện.
“Một dự án đầu tư lớn như vậy, sao trước đó tôi lại không hề biết một chút tin tức gi, các người có cỏn xem tôi là chú tịch Lôi thị không?” Lôi Vận Đình vổ bàn hét lớn trách mâng.
Tiếng hét lớn của Lỏi Vận Đình lập tức khiến cả phòng họp chìm vào im lặng, tĩnh lặng đến mức cũng có thế mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở của người trong cuộc.
Lúc này, một tiếng ho nhẹ làm gián đoạn sự nặng nề ngân ngúi của phòng họp, chỉ là bởi vì quá yên tĩnh khiến cho tiếng ho khan dường như rất đột ngột, mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về ông lão đã ngoài sáu mươi ngồi bên tay phải của Lôi Vận Đình, ông lão này mặc một bộ áo dài trầng, mặt đỏ bừng, chỉ có điều dáng người mập mạp, chiếc ghế dựa rộng rãi có vẻ không bao giờ vừa VỚI thân hình to lớn của ông ta.
Õng ta là một trong chín người đi ba người về, vào sinh ra tử cùng Lôi Vận Đình năm đó, một trong ba người của hội Tam
Hợp cũng có ông ta, ông là Bạch Thượng Hi, cũng chính là nguyên lão trong hội Tam Hợp duy nhất có tình bạn sổng chết với Lôi Vận Đình, tất nhiên ông ta cũng có một lượng cổ phân đáng kế trong tập đoàn Lôi thị, bây giờ chỉ có ông ta mới dám lèn tiếng dưới cơn thịnh nộ của Lỏi Vận Đinh.
Bạch Thượng Hi nhẹ giọng cười nói: “Anh Lôi, anh cũng nên bình tĩnh một chút! Tiếu Dư cũng chi muốn sâp xếp ý kiến của công ty trước khi báo cáo với anh thôi mà, Lôi thị sẽ luôn luôn là của anh, hơn nữa chầng phải cái thân già này của em vẳn còn ở công ty sao? Anh yên tâm!”
“Lão Bạch, cậu không cần nói chuyện thay bọn họ! Khoản đầu tư mấy chục tỷ mà thậm chí tôi còn chưa nghe đến bao giờ, có phải muốn khiến cả Lôi thị thua lỗ mới nói cho tôi nghe phải không!” Giọng điệu Lôi Vận Đình vẫn dữ dội, nhưng cỏ thế nhìn thấy lời nói của Bạch Thượng Hi có chút ánh hướng nhỏ với ông ta.
“Ha ha! Yên tâm! Không bao giờ! Cho dù một khoản đầu tư lớn thế nào mà cuối cùng không có chữ ký của anh thì cũng không thế xuất ra tiền mà?” Bạch Thượng Hi nhìn Lôi Vận Đình với vẻ mặt trêu chọc.
Lôi Vận Đình tức giận trừng mát nhìn Bạch Thượng Hi một cái, sau đó lại lắc đầu, thở dài một hơi nói: “Quên đi, chuyện này để sau hẵng nói, trước tiên nói về kế hoạch đầu tư đi!”
Nói xong, Lôi Vận Đình dựa lưng xuống ghế, chống tay lên tay vịn ghế, mầt lạnh lùng nhìn những người điều hành Lôi thị trước bàn hội nghị.
Nghe được lời Lôi Vận Đình nói, Lôi Bạch Dư như bừng tỉnh lại, dường như đây chính là điều mà anh ta tha thiết muốn nghe
nhất trong suốt buổi họp này.
Lôi Bạch Dư dùng ánh mât ra hiệu, lúc này một thanh niên trẻ tuối đang ngồi ở vị trí giữa bàn hội nghị nghiêm chỉnh đứng dậy, lế phép cúi đầu chào Lôi Vận Đình và Lỏi Bạch Dư, đồng thời bất đầu chậm rãi giới thiệu về khoản đầu tư lớn nhất gân mười năm qua của tập đoàn Lôi thị.
Chàng trai trẻ tuổi này không chỉ được Lôi Bạch Dư coi trọng, mà còn được xem là một người trẻ tuổi xuất sắc trong mát tống giám đốc tập đoàn Lôi thị – Lôi Vận Đình, người đã có những đóng góp to lớn cho sự phát triến của tập đoàn Lôi thị. Chàng trai này tên là Lưu An Huy, đã làm việc trụ sờ của Lôi thị vào một năm trước thông qua một đợt tuyển dụng xã hội quy mô lớn của tập đoàn Lôi thị. Bời vì Lưu An Huy là sinh viên xuất sắc ngành quản trị kinh doanh của đại học Quốc gia Đài Loan, đặc biệt là phương diện tăng trường đầu tư, cho nên đă cậu ta được tiến vào trụ sở chính của LÔI thị và trớ thành một nhân viên bình thường.
Ban đầu, Lưu An Huy là một người mới còn trẻ bước vào Lôi thị, khiêm tốn lại rất chăm chỉ làm việc, giành được sự quan tâm của giám đốc bộ phận. Vốn đĩ kinh nghiệm của Lưu An Huy trong Lôi thị không đủ để tham dự vào một sô’ kế hoạch đâu tư của phòng đâu tư tài chính, nhưng bởi sự cần cù chăm chỉ cúa Lôi An Huy cho nên giám đốc bộ phận đã cho cậu ta đảm nhận công việc thư ký, ghi chép lại một số cuộc hội tháo về kế hoạch nghiên cứu đầu tư trong hội nghị.
Trong một cuộc họp phân tích kế hoạch đầu tư liên quan đến hàng trăm triệu nhân dân tệ của Lôi thị, Lưu An Huy bất ngờ lên tiếng phản đổi bài phát biếu của một cố vấn đầu tư lâu năm trong bộ phận và đưa ra một số đề xuất cho kế hoạch đầu tư do cậu ta nghĩ ra. Cũng chính vào cuộc họp phân tích đó, đầu óc nhạy bén trong việc đầu tư cúa Lưu An Huy đã
được giám đốc đánh giá cao, dần dần cho cậu ta tham dự vào một sổ kê’ hoạch đâu tư, thậm chí khi cậu ta tham gia còn đạt được những kết quả phi thường.
Bời những thành tích xuất sác trong công việc của Lưu An Huy giúp cậu ta đã trở thành nhân viên chính thức trong một tháng và được thăng chức lên vị tri cố vấn đầu tư tại bộ phận đầu tư tài chính trong ba tháng. Nứa năm sau, trong một kế hoạch đầu tư do Lưu An Huy chú trì đã giúp cho tập đoàn Lôi thị thu về được hai trăm triệu đài tệ tiền lời đầu tư. Lần này với tài năng của mình trong bộ phận đầu tài chính Lưu An Huy đã được Lôi Bạch Dư đánh giá cao và thăng chức lên làm cố vấn đầu tư cấp cao kiêm Phó Giám đốc bộ phận, trở thành người được thăng chức nhanh nhất trong lịch sự cúa tập đoàn Lõi thị.
Nửa năm sau, Lưu An Huy dựa vào sự nhạy bén, thấu hiếu về thị trường và chiến lược đầu tư, tỉnh táo trong những hạng mục tài chính lớn, đã giúp Lôi thị đạt được những chiến tích không tâm thường, cũng trở thành nguyên nhân khiến Lôi Vận Đình nhìn bằng con mât khác. Cách đây không lâu, giám đốc bộ phận đầu tư tài chính qua đời vì bị tai nạn xe hơi,, dưới sự bảo trợ của ông ta Lưu An Huy được làm người chủ trì tiến hành kế hoạch đầu tư rất lớn lần này với tư cách là người quản lý bộ phận đầu tư tài chính.
Lưu An Huy lợi dụng phương tiện truyền thông đế báo cáo toàn bộ kê hoạch đâu tư cho Lôi Vận Đình – ban quản lý cấp cao của Lôi thị, những nhân viên tham gia hội nghị liên tục gật đầu.
Cuối cùng Lôi Vận Đình cũng hiếu rõ được nội dung chi tiết của khoản đầu tư và tiềm năng to lớn của nó nhờ sự giải thích cúa Lưu An Huy, trong mât cũng dần dần tỏa ra ánh sáng nóng
rực.
Kế hoạch tài chính của Lưu An Huy ếê cập tống cộng hơn ba mươi tỷ đài tệ, nếu được thực hiện thành công, vậy kế hoạch này sẽ là khoán đầu tư lớn nhất cúa Lôi thị trong mười năm qua.
Toàn bộ kế hoạch đầu tư là như thế này, một công ty nước Mỹ có tên là công ty đầu tư tài chính Scafford nám giữ 10% cổ phần ưu tiên của Microsoft, tương đương gân năm trăm triệu đô la. Scafford là một công ty đầu tư tài chính đa dạng, trong khi nắm giữ cô’ phần của Microsoft cũng giữ cố phần của nhiều ngành khác nhau nhưGenaral Motors và Mercedes-Benz. Tuy nhiên, do thất bại trong việc đầu tư vào thị trường Bác Mỹ một tháng trước, khiến cho dòng tiền của Scafford gặp vấn đê, vì vậy ban lãnh đạo cấp cao của Scafford đã có kế hoạch bán cô’ phần của Microsoft đế giải quyết tình trạng thiếu vốn lúc bấy giờ.
Scafford đã sử dụng internet đế chiêu mộ hai công ty đại lý cổ phần từ kháp thế giới tới hỗ trợ xử lý việc chuyển nhượng cố phần. Rất may mân ớ Đài Loan có một công ty đại lý cố phần đã tiếp nhận đấu thầu của Scafford và trở thành đại lý toàn quyền duy nhất của dự án chuyển nhượng cổ phân công ty này ở Đông bán cầu. Nhưng bời vì cô’ phiếu của Microsoft vẫn đang hoạt động tốt nên Scafford chưa hoàn toàn bán đi, chỉ là tạm thời.
Lúc này, Lưu An Huy đang đứng trên bục như cố ý tạm ngừng câu chuyện, cấn thận quan sát từng phán ứng của mọi người trong hội trường. Những người không quen thuộc với kế hoạch đầu tư này đều dùng ánh mát tò mò nhìn Lưu An Huy, bao gồm cả Lôi Vận Đình.
Tạm thời chuyến nhượng là cái gì? Không phải tài chính đang khó khăn sao? Nếu dòng tiền không hoạt động, tại sao vền là tạm thời?
Lưu An Huy có vẻ rất hài lòng với phản ứng của mọi người, tiếp tục nói. Cổ phẫn của Microsoít là công ty tăng trường nhanh nhất trong năm năm qua của nước Mỹ. Lợi nhuận cho tất cả những nhà đầu tư trong năm năm qua rất đáng kinh ngạc, trong thị trường nay rất khó để mua được cố phần ưu đãi ít ỏi của $cafford. Chính vì hiệu quả hoạt động tốt của Microsott khiến cho công ty Scafford không đành lòng từ bỏ, cho nên việc chuyển nhượng cũng có kèm theo một điều kiện rất hà khắc, đó chính là tiền đề nhất trí của cả hai bên chuyến nhượng cố phần, thỏa thuận Scafford sẽ có quyền được chuộc lại cố phần với giá cao hơn 10% so với giá mua ban đầu trong vòng ba tháng.
“Giá trị thị trường của số cố phần này là bao nhiêu?” Trong hội trường có một người đặt ra câu hỏi.
Lưu An Huy cười khẽ trả lời: “Giá trị thị trường của cố phần ưu đãi Microsoít bây giờ chưa được một tỷ, tôi đang nói đến mệnh tiền đô la. cổ phẫn ƯU đãi Scafford nám giữ chưa đến một trăm triệu, lấy tỉ suất của đô la Mỹ so với đài tệ bây giờ có lẽ khoảng ba mươi bảy tỷ đài tệ.”
“Điêu đó có nghĩa là sau khoảng ba tháng, công ty có thề kiếm được ít nhất ba tỷ mà không cần tốn một chút sức nào!” Người kia kinh ngạc cám thán nói.
Lưu An Huy mỉm cười gật đầu. Khi Lôi Vận Đình nghe được có thế thu về lợi nhuận ba tý chi trong ba tháng, con ngươi mớ to ra, nhưng sau đó lại trờ về bình thường ngay lập tức.
“Còn những công ty nào biết được tin này?” Lôi Vận Đình hỏi.
‘Theo tôi được biết bây giờ chỉ có một nhà duy nhất, chính là Lôi thị chúng ta!” Lưu An Huy nớ một nụ cười điên cuồng.
“Lớn nhuận lớn như vậy sao lại chỉ có một mình Lôi thị?” Lôi Vận Đình hỏi.
“Rất đơn giản, khi tôi vừa nghe được tin tưc này đã lập tức yêu cầu công ty dại lý phong toả tin tức.” Lưu An Huy nói.
“Sao họ vừa nghe cậu nói phong toả thì lại nghe cậu? Có thêm nhiều nhà lựa chọn chắc chắn sẽ có lợi hơn.” Lôi Vận Đình kiên trì hỏi.
“Có rất nhiều cách để một người hoặc một công ty phong toả tin tức trên thế giới này!” Lưu An Huy nhìn Lôi Bạch Dư một cái, trả lời tự tin.
Lôi Vận Đình không chủ ý tới ánh mẳt của Lưu An Huy, ông ta vẫn đang trầm tư một mình. Đột nhiên ngấng đầu hỏi: “Hạn chót đế ký hợp đồng lè khi nào?”
“Ba ngày sau!” Lưu An Huy nói.
“Nhưng cậu đã cân nhắc kỹ chưa? Với một kế hoạch đâu tư lởn như vậy, dòng tiền hiện tại của Lôi thị chúng ta không thế tham gia vào.” Lôi Vận Đình hỏi.
Lưu An Huy hít một hơi thật sâu, cười nói: ‘Trước mắt tài sản Lòi thị có thế khống chế trực tiếp hay gián tiếp tống cộng gần hai trăm tỷ nhân dân tệ, tài sản ròng của rieeng tập đoàn LÔI thị cũng đẽ có giá trị gần sáu mươi tỷ, trong ba năm liên tiếp
tập đoàn Lôi thị cũng đã đạt được những thành tích rất xuất sâc, được công nhận là một công ty blue-chip trên thị trường. Với một công ty ưu tú như vậy, tỏi thật sự không thế nghĩ được có ngân hàng nào lại không muốn cho chúng ta vay chứ?
“Nhưng Lôi thị lấy cái gì đế vay?” Lỏi Vận Đình hỏi.
“Rất đơn giản thế chấp một phần cố phần của Lôi thị cho ngân hàng, tôi đã tính toán và cộng thêm tiền mặt hiện có cúa công ty, ước tính với 20% cố phần của Lôi thị nữa, có thế hoàn thành xuất sác kế hoạch đầu tư này!” Lưu An Huy tràn đây tự tin nói.
“Ý cậu chính là muốn thế chấp 20% cổ phần Lôi thị cho ngân hàng sao?” Nghe được lời Lưu An Huy nói, Lôi Vận Đình không nhịn được đứng dậy khỏi ghế nói.
“Không sai!” Lưu An Huy đứng trước bàn hội nghị, mát nhìn thẳng vào Lôi Vận Đình kiên định nói.
“Cậu có biết kế hoạch đầu tư này có bao nhiêu rủi ro với tập đoàn Lôi thị không?” Lôi Vận Đình trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên tôi biết! Nhưng từ xưa đến này rủi ro luôn tỷ lệ thuận với lợi nhuận ” Lưu An Huy bình tĩnh trá lời.
Cả hội trường chìm vào im lặng trong cuộc va chạm gay gắt giữa Lưu An Huy và Lôi Vận Đình…