Lúc ấy, hai bóng đen đi ra từ rừng cây trong công viên, đi tới phía sau Tiêu Chấn Long, hóa ra là Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú. Từ lúc Tiêu Chấn Long và Lưu Danh ra khỏi Hải Thiên, hai người họ đều đi theo sát, Tiêu Chấn Long cũng biết bọn họ đi theo sau từ lâu rồi.
“Đại ca, chỉ cần đi theo cậu, cho dù đấu với trời thì chúng tôi cũng dám rút đao!” Trương Anh Tú đứng phía sau Tiêu Chấn Long, kiên định nói.
Mặc dù Lý Thế Vinh không thể nói chuyện nhưng cho dù Tiêu Chấn Long không quay đầu lại cũng cảm nhận được ánh mắt kiên định của anh ấy một cách sâu sắc.
“Đại ca, bọn tôi cũng vậy.” Lại có năm bóng đen theo tới, năm bóng đen ấy đứng song song phía sau hai người Lý Thế Vinh, đều dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Chấn Long đứng trên cao, đó chính là Vương Quang Khải, Lưu Hoàng Tây, Trương Bá Chính, Bùi Đức Lâm và Dương Tuấn Phương.
“Các anh biết lần này chúng ta xuôi nam sẽ nguy hiếm thế nào không? Toàn bộ bang phái giang hồ và các sát thủ hàng đầu sẽ tùy lúc ra tay suốt dọc đường, sơ ý một chút, chúng ta có thế chết khồng có chổ chôn.” Tiêu Chấn Long vần nhìn phía xa, nhưng nghe các anh em nói vậy, ánh mẳt anh dần dần nóng rực lên. Dường như gió biến dạt dào cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy, xoay chuyển quanh xung quanh người Tiêu Chấn Long.
“Gặp người giết người, gặp thần giết thần!” Các anh em đồng thanh hô to.
Trong bóng đèm, tám người đứng hướng về phía biển, tám người trông ra biến, sóng biến đập lên con đê phía trước bị gió thối tung lên từng đóa bọt nước, mãnh liệt đập xuống mặt biến, phát ra tiếng vang ầm ầm. Tám người giống như thiên thần đứng lặng trong gió biến, trên mặt mổi người đều bao phủ sự nghiêm nghị, tám người hình thành ý nghĩ giết người lạnh lùng không ngừng lan tràn ra khắp công viên.
Có người nói về sau có người nhìn thấy công viên cạnh biển bổng có một con rồng đen bay vút lên giữa nửa đêm, gầm thét vụt về phía chân trời. Đương nhiên có rất nhiều người nghe thấy chuyện này thì đều cho rằng người nói là kẻ điên, là thằng ngốc, nhưng người đó vẫn kiên trì nói mình nhìn thấy một con rồng đen bay lên trời, gặp ai cũng nói, người khác chỉ coi đó là chuyện cười.
Tiêu Chấn Long quay đầu lại, nhìn bảy anh em nói: “Được! Đế đối phó với tình hình sau này, có mấy chuyện cần phải làm. Hoàng Tây lập tức đi làm cho mổi người một cái chứng minh nhân dân giả, đồng thời kiếm cho mọi người ít vũ khí, có súng thì dùng súng, không có dùng thì mang dao đến. Còn phải làm mấy bộ quần áo đàng hoàng. Đúng rồi, trong tay chúng ta còn bao nhiêu tiền?”
“Còn hơn năm vạn!” Hoàng Tây đáp.
“Còn hơn năm vạn, tám người không chống đỡ được bao lâu, bây giờ tài chính là một vấn đề lớn.” Tiêu Chấn Long lấm bấm. Lần này Tiêu Chấn Long cần đến Thảm Quyến, Nam mặt sẹo có một khoản tiền lớn ở Thâm Quyến, anh nhất định phải đến
lấy số tiền đó; cứ coi đó là nền móng cho đế quốc mà anh xây dựng sau này. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ cảnh sát đều đặt trạm kiếm soát ở mỗi sân bay, tuyến đường giao thông quan trọng, cho dù buông lỏng một chút, chắc hẳn ảnh truy nã của mấy người bọn anh đều dán trên khắp đường phố. Nếu như không phải vậy thì Tiêu Chấn Long thật sự muốn trực tiếp bay từ đây đi, mười mấy tiếng là đến nơi. Nhưng bảy giờ có thế ra khỏi cái tỉnh này hay không cũng là một vấn đề, nhưng chỉ cần ra khỏi tỉnh này thì tin rằng cơ hội chạy trốn sẽ tăng thẽm rất nhiều, Tiêu Chấn Long không tin toàn bộ tỉnh thành của Trung Quốc đều có lực lượng truy nã nghiêm ngặt như vậy. Tiêu Chấn Long dự tính ra khỏi tỉnh này trước, sau đó đi thuyên theo đường Uy Hải của Sơn Đông, sau đó đi đến Thượng Hải. Sau khi đến được Thượng Hải sẽ tính bước tiếp theo, nhưng chạy trốn ngàn dặm đường cằn chi tiêu rất nhiều, tình hình trước mắt thì tài chính trở thành yếu tố quan trọng hạn chế mấy bước hành động.
Nghe thấy tiếng Tiêu Chấn Long lấm bấm, Trương Anh Tú nói: “Anh Long, nếu cần dùng tiền thì trong thành phổ tôi còn một chút, có lẽ khoảng mây chục vạn, tôi tích góp được lúc làm việc trước kia.” Đương nhiên Tiêu Chấn Long biết việc của Trương Anh Tú chính là thù lao làm sát thủ.
“Anh Long, em cũng có một chút. Khoảng tầm mười, hai mươi vạn, em cũng có thế vào thành phố lấy.” Hoàng Tây nói.
“Ồ! Không ngờ mọi người lại có nhiều tiền như thế, xem ra chỉ có tôi là nghèo rớt mồng tơi thôi! Ha ha! Vậy mọi người phải nhớ kỹ, tôi không có tiền trả lại cho mọi người đâu!” Tiêu Chấn Long cười nói.
“Mạng của bọn tôi đều là của đại ca, huống chi là chút tiền ấy!” Trương Anh Tú nói.
“Được! Có mấy chục vạn ấy thì đủ cho chúng ta đến được Thảm Quyến rồi, chỉ cần đến được Thảm Quyến thì chúng ta sẽ có đủ tài chính đế tiến hành các bước tiếp theo của kế hoạch!” Tiêu Chấn Long vỏ cùng tự tin nói: “Bây giờ Hoàng Tây và Trương Anh Tú bí mật đi vào trong thành phố lấy tiền, cho các anh hai ngày, những người còn lại tiếp tục ở lại nghỉ ngơi ở Hải Thiên, ba ngày sau xuất phát!”
“Vâng! Đại ca!” Các anh em đồng thanh hô.
Tiêu Chấn Long dặn dò xong hết thì các anh em ai làm việc người nấy.
Một mình Tiêu Chấn Long ngồi ở công viên nhám mát trầm ngâm suy nghĩ, mổi khi phải đưa ra quyết định quan trọng, anh luôn thích một mình im lặng ngồi trong góc suy nghĩ vấn đề, nghĩ về con đường sau này phải đi của mình. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Chấn Long cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tâm trạng bình tĩnh của Tiêu Chấn Long bổng nối lên một gợn sóng, đó là một loại tín hiệu, tín hiệu về sự nguy hiểm. Tiêu Chấn Long cảm thấy có một mối nguy hại đang dần dần tới gần anh, luồng khí tức nguy hiếm đang chậm rãi ép về phía anh, có người lặng lẽ đi tới cạnh anh. Tiêu Chấn Long hơi di chuyến con ngươi, dù anh đang quay lưng về phía người đang đến gần anh nhưng phong thái của Tiêu Chấn Long đã vững vàng khóa chặt kẻ đó.
Cảm giác chèn ép càng ngày càng gần, Tiêu Chấn Long tinh tường cảm nhận được người đó đang ở cách anh trong vòng ba bước, là ai? Ngoại trừ Lưu Á Danh thì có lẽ không ai biết anh ở đây cả, gã ta bán đứng anh sao? Gã ta sẽ không, nếu như gã ta muốn bán đứng anh thì đã gọi cảnh sát đến bắt anh từ lảu rồi. Vậy thì là ai? Sát thủ của bên xã hội đen sao? Cũng không phải, tin tức không nhanh đến vậy. Hơn nữa trông cách ra tay
giết người này cũng không giống! Lúc này Tiêu Chấn Long tự suy nghĩ đến rối rắm nhưng trước khi chưa thế chắc chắn có thế bắt kẻ đó chỉ trong một lần ra tay thì Tiêu Chấn Long vẫn không nhúc nhích, anh đang chờ hành động tiếp theo của kẻ đó.
Đúng lúc ấy, người kia đột nhiên rút ra một con dao, kề lên cổ Tiêu Chấn Long, nói: “Không được cử động, anh đừng cử động đó. Lấy tiền ra!”
Hóa ra làm một tên cướp, Tiêu Chấn Long thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nghe giọng thì hình như là nữ, hơn nữa tuối tác cũng không lớn lắm. Hình như hung khí trên cố cũng không phải loại dao sắc bén gì mà giống như một sản phấm chế tạo từ thủy tinh. Lúc này Tiêu Chấn Long thầm nghĩ, mình thấy chắc không phải sát thủ đâu nhỉ? Sát thủ mà dùng cái này sao? Sớm nhản lúc mình ngủ mơ màng giết mình luôn ròi, còn đợi đến bây giờ, xem ra mình quá nhạy cảm rồi.
Được rồi, dù sao cũng đang rảnh rỗi, buồn chán, cứ gặp gỡ nữ cướp này trước xem sao, Tiêu Chấn Long thầm giễu cợt trong lòng. Có lẽ bảy giờ chỉ có mình Tiêu Chấn Long có tâm trạng trêu đùa với kẻ cướp, hơn nữa còn là nữ, nếu đối là một người khác thì có khi sợ tè ra quần luôn rồi.
Tiêu Chấn Long từ từ ngoảnh đầu lại, nữ cướp vội vàng nói: “Sao anh lại quay lại? Không phải tôi nói anh không được cử động sao?”
Tiêu Chấn Long dựa vào ánh trăng đánh giá nữ cướp trước mắt một cách tỉ mỉ, khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, nhưng vóc người không cao lắm, có vẻ như đã nhiều ngày không giặt quần áo, bổc mùi khó chịu, trên gương mặt khá là
thanh tú bị bẩn nhem nhuốc. Trẽn tay phải cầm một mảnh vỡ bằng kính kề lên cố Tiêu Chân Long, hơn nữa còn đang không ngừng run rấy.
‘Trỏng cô không lớn lắm, sao lại đi cướp hả?” Tiêu Chấn Long nhìn cô gái trước mặt nói, không thèm đế tâm đến hung khí trên cố.
“Anh bớt lo chuyện không đâu. Mau lấy tiền ra.” Cô gái này rất cố chấp, đột nhiên tiếng ùng ục phát ra từ bụng cô, cô gái lập tức đỏ mặt nhìn Tiêu Chấn Long với vẻ cười như không cười, vội vàng nói: “Không được cười! Anh… Anh còn cười!”
Nhìn nữ cướp trước mặt, Tiêu Chấn Long cảm thấy cô ấy vô cùng đáng yêu, muốn trêu chọc cô ấy, đột nhiên anh hướng mắt về phía sau cô gái nói: “Cảnh sát!”
Cô gái lập tức quay đầu lại nhìn phía sau như phản xạ có điều kiện, thấy đằng sau không có bóng người nào cả, Tiêu Chấn Long bên này giành lấy miếng kính trong tay cô ấy, đấy cô ngã xuống ghế ở công viên.
“Anh gạt tôi! Anh đáng ghét!” Cô gái tức giận chỉ vào Tiêu Chấn Long mà nói, nói xong thì bắt đầu bật khóc. Tiêu Chấn Long không sợ trời không sợ đất thấy cô gái khóc thì lập tức hoảng hốt, vội vã dổ cô ấy đừng khóc nữa, nhưng càng dỗ cô gái càng khóc to.
Tiêu Chấn Long thấy vậy thì lớn tiếng nói: “Nếu cô mà khóc nữa thì tôi sẽ giao cô cho cảnh sát.” Thật ra Tiêu Chấn Long thầm nghĩ bây giờ anh còn sợ cảnh sát hơn bất cứ ai. Cô gái nghe thấy cảnh sát thì lập tức nín khóc, cúi đầu xuống lau nước mắt.
“Được rồi, bảy giờ cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại đi cướp rồi chứ.” Tiêu Chấn Long dịu giọng nói.