Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Diệp Lâm Tây buột miệng thốt ra, khiến cả phòng khách trở nên yên tĩnh. Cuối cùng một lúc sau, sắc mặt Phó Cẩm Hành ở phía đối diện cũng trở nên vô cùng khó coi. Khuôn mặt xám xịt của anh nhìn xuống Diệp Lâm Tây: “Không thể được.”

“Anh không đồng ý ly hôn.”

“Em không trưng cầu ý kiến của anh.” Diệp Lâm Tây tức giận, không thèm lựa lời nói: “Đây là lời thông báo.”

Diệp Lâm Tây xoay người chuẩn bị đi ra ngoài. Cô thực sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, bởi vì cô sợ rằng, mình sẽ càng khóc nhiều hơn, lại càng mất mặt hơn. Trên thế giới này, tình cảm vốn dĩ là điều không dùng đạo lý để nói, cô đã mong đợi nhưng lại không đạt được nó, đây là một mong muốn viển vông. Bây giờ, cô đã mất tất cả, nên không muốn níu kéo thêm gì nữa.

Phó Cẩm Hành đi lên phía trước kéo tay cô lại, nhưng vừa mới nắm lấy, anh lại giật mình, bởi vì anh cảm nhận được cơ thể Diệp Lâm Tây đang run rẩy, là run do cở thể không chịu nổi cái lạnh:

“Lâm Tây, đừng làm loạn nữa, em lên lầu với anh ngay.” Phó Cẩm Hành vừa tức giận vừa lo lắng.

Tức giận vì cô không coi trọng sức khỏe của bản thân, rõ ràng là ngấm mưa đến mức cả người đều đang run lên vì lạnh, những lại nhất quyết đi ra ngoài, còn lo lắng là vì sợ cô đổ bệnh.

Hiện tại, trong đầu Diệp Lâm Tây chỉ tồn tại những nhận định của mình, thậm chí không để một lời nào của anh lọt được vào tai. Cô ra sức muốn tránh khỏi bàn tay anh, nhưng lại không ngờ rằng sàn nhà quá trơn, huỵch một cái, cả người cô ngã xuống. May mắn thay Phó Cẩm Hành giữ kịp nên cô mới không bị ngã nhoài ra đất.

Nhưng trong lòng Diệp Lâm Tây lại càng tức giận.

Thật xấu hổ.

Tại sao đã cãi vã tới mức này rồi mà cô vẫn bị bẽ mặt trước mặt anh thêm lần nữa?

Trong chốc lát, cả người như quả bóng bị xì hơi, Phó Cẩm Hành nhân cơ hội này muốn trực tiếp bế cô lên. Nhưng Diệp Lâm Tây lại nhấc chân đá anh một cái, dường như muốn đem tất cả sự xấu hổ cũng được, hay sự giận dữ trong lòng cũng được, đều trút hết ra ngoài.

Phó Cẩm Hành thấy cô còn giãy giụa, nhất thời cũng nổi cáu, cứ thế vác cô lên trên vai.

“Anh bỏ em xuống.” cả người Diệp Lâm Tây đều đã bị anh ôm trên vai. Rõ ràng người sáng nay còn đang sốt cao, vậy mà lúc này muốn đối phó với cô lại dễ như trở bàn tay.

Diệp Lâm Tây cứ thế bị vác thẳng vào phòng tắm, anh ôm cô đặt vào bồn tắm, nhưng Diệp Lâm Tây lại nhất quyết bò dậy bằng được. Cô không muốn nghe theo bất cứ sự sắp xếp nào của anh.

Phó Cẩm Hành cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng càng nghĩ vậy, hai bên huyệt thái dương lại càng giật liên hồi.

Diệp Lâm Tây lại muốn thoát khỏi sự áp chế của anh, Phó Cẩm Hành đột nhiên buông tay, Diệp Lâm Tây bị anh đột ngột thả ra, có chút giật mình.

“Á?”

Cô theo bản năng hét lên một tiếng,

Hóa ra là Phó Cẩm Hành cầm vòi sen mở nước xả thẳng lên người cô, một dòng nước ấm áp lan đều khắp cơ thể. Diệp Lâm Tây ngồi yên lặng trong bồn tắm, không dám tin nhìn chằm chằm vào anh.

Tên đàn ông chó!

Anh sao lại dám làm thế?

Sao lại dám đối xử với cô như vậy?

Phó Cẩm Hành thấy bộ dạng ngây ra như ngỗng của cô, tuy rằng thấy cô yên tĩnh trở lại thật tốt, nhưng lại sợ cô nghĩ sai, anh thấp giọng nói: “Bất luận giữa chúng ta có nảy sinh mâu thuẫn gì, thì ít nhất em cũng nên chăm sóc tốt cho cơ thể em trước đã.

“Lâm Tây, kế hoạch thu mua An Hàn của anh đã có từ rất lâu rồi, lúc đó em còn chưa tham gia vào dự án cấp vốn đầu tư của An Hàn, vì vậy mục tiêu của anh không phải là nhắm vào em.”

Chủ đề đã trở lại vấn đề này.

Diệp Lâm Tây nhìn anh: “Vì vậy khi anh biết em tham gia vào dự án này, cũng không hề nghĩ đến việc tiết lộ cho em biết đúng không? Chỉ cần là một lời nhắc nhở, em cũng sẽ lập tức rút khỏi dự án đó. Cho dù đây là dự án đầu tiên của em, em cũng sẽ rút lui. Do anh không tin rằng em sẽ từ chối tham gia dự án này đúng không? Hay là anh không tin tưởng em? Lo rằng em sẽ tiết lộ kế hoạch của anh?

Trước giờ Phó Cẩm Hành chưa bao giờ nghĩ tới cô lại khó nghĩ về vấn đề này. Theo quan điểm của anh, đây là hành vi kinh doanh bình thường, nhưng những lời lẽ lý trí đó lại trở nên khó diễn tả khi nhìn thấy những giọt nước mặt đang không ngừng rơi của cô.

Phó Cẩm Hành: “Lâm Tây, việc mua lại An Hàn không phải là quyết định của một mình anh, đó là vấn đề của toàn bộ công ty, vì vậy anh không thể để nó thất bại.”

“Vậy nên anh cảm thấy chỉ cần để em biết chút thông thì em sẽ phản bội anh, đúng không?”

Phó Cẩm Hành hít một hơi thật sâu nói: “Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy.”

Lúc này, Diệp Lâm Tây cũng không thèm nhìn anh, chỉ ngồi yên lặng trong bồn tắm lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống chân mình, rồi nhẹ giọng nói: “Vậy anh có từng nghĩ đến việc em sẽ khó chịu không?”

Đừng nói về những kế hoạch kinh doanh đó, cũng đừng nói những đạo lý này kia. Cô hỏi, anh có nghĩ rằng em sẽ khó chịu không?

Phó Cẩm Hành im lặng.

Có từng nghĩ không?

Sự im lặng của anh đã cho Diệp Lâm Tây câu trả lời.

Cô cụp mắt gật đầu: “Bởi vì anh cho rằng mình là Phó Cẩm Hành, là chủ tịch của Thịnh Á, anh phải chịu trách nhiệm với toàn bộ công ty. Anh đứng trên đỉnh cao của đạo đức và kinh doanh, em không nên cáu giận, không nên bực tức với anh, cho dù là em không thoải mái thì có sao, thương trường thắng bại, nếu chúng em thua rồi thì nên tự động rời cuộc chơi.”

“Em buồn thì cũng có sao, anh cảm thấy chỉ cần nói một vài câu dỗ dành một chút, thì em sẽ vui vẻ chấp nhận, đúng chứ?”

Nhưng cô không thể chấp nhận nó.

Cô không có cách nào hiểu nổi, sự lý trí đó trong đầu cô đã hoàn toàn tan vỡ.

Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn anh: “Phó Cẩm Hành, em đã nói rồi, em không thể chịu đựng dù chỉ là một chút ấm ức.”

Một chút cũng không thể.

Nhưng hôm nay cô đã phải đón nhận rất nhiều thiệt thòi.

Đây là tất cả những gì anh đã mang lại cho cô.

Vẻ mặt của Phó Cẩm Hành có chút thay đổi, anh nhìn cô: “Lâm Tây, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm em tổn thương, anh biết bây giờ em đang rất tức giận, nên không đủ lý trí, em cứ tắm trước đi đã, đợi em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện có được không?”

“Được.” dường như Diệp Lâm Tây đã bình tĩnh trở lại, cô hướng ra bên ngoài nói: “Anh ra ngoài đi, em cần tắm.”

Phó Cẩm Hành gật đầu.

Trước khi đi, anh thấp giọng nói: “Đợi em ra, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.”

Sau khi Phó Cẩm Hành ra ngoài, anh gọi điện lại cho Tần Chu. Cuộc họp của ban Giám đốc An Hàn đã kết thúc. Vừa hay Tần Chu có thời gian rảnh, mặc dù trước đó đã gọi điện bảo cho Phó Cẩm Hành rằng Diệp Lâm Tây đã rời đi và sắc mặt không được tốt lắm, nhưng anh ta không có thời gian để nói chi tiết.

Phó Cẩm Hành hỏi: “Anh nói thật kỹ càng việc xảy ra hôm nay trong cuộc họp cho tôi nghe.”

Tần Chu nghe vậy nói ngay: “Rất xin lỗi, Phó tổng.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tần Chu không dám giấu giếm, nên đành kể lại chuyện Phùng Kính chút giận lên đầu Luật sư trong cuộc họp hôm nay.

“Đại khái là Phùng Kính biết tình thế đã chuyển xấu, trong cơn nóng giận không những ném đồ còn mắng chửi cả nhóm của phu nhân. Phó tổng, có phải phu nhân về nhà nổi giận rồi không?”

Tần Chu thận trọng hỏi.

Anh ta có mặt ở đó nhưng lại không thể giúp Diệp Lâm Tây. Dù sao thì lúc đó, anh ta đang là đại diện cho Phó Cẩm Hành, còn Diệp Lâm Tây đại diện cho Phùng Kính, nếu anh ta ra tay thì chỉ làm cho tình hình tồi tệ hơn. Ngộ nhỡ Phùng Kính hiểu lầm sự việc là do Diệp Lâm Tây làm rò rỉ, thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan ức. Tân Chu đã đi theo Phó Cẩm Hành lâu như vậy, đương nhiên anh ta cũng hiểu tính khí của Diệp Lâm Tây.

Từ trước tới giờ cô luôn được người khác bảo vệ, luôn gặp thuận lợi quen rồi, nhưng lần này lại bị người khác chỉ thẳng mặt mắng chửi là rác rưởi, vô dụng, nhưng lại không thể mở miệng phản bác. Lúc đó Tần Chu nhìn vẻ mặt khi Diệp Lâm Tây rời đi, anh ta liền biết rằng lần này Phó tổng có lẽ sẽ chịu tổn thương nặng nề.

Phó Cẩm Hành xoa xoa tâm mi, thật không ngờ Diệp Lâm Tây lại bị Phùng Kính mắng chửi như vậy. Đột nhiên trong lòng anh có một tia suy nghĩ, cảm giác sự tức giận của cô dường như cũng có lý.

Cô là một người kiêu ngạo như vậy, lại bị người khác chỉ mặt mắng chửi. Phó Cẩm Hành nghĩ đến cảnh đó, bỗng cảm thấy bực tức một cách khó hiểu.

Đối với việc ly hôn.

Chỉ nghĩ đến hai từ này, trong lòng anh lại cảm thấy dâng lên nỗi u ám, quyết tâm và lý trí ban đầu gần như đã bị hai từ đó xé nát.

Cho dù vấn đề này phát triển đến đâu.

Ly hôn là điều hoàn toàn không thể.

  *

Biệt rằng mỗi lần Diệp Lâm Tây tắm rửa sẽ rất lâu, nên sau khi ra khỏi phòng làm việc, Phó Cẩm Hành liền đi vào bếp, pha cho cô cốc nước giải cảm. Vừa rồi dì Trịnh vẫn trốn trong bếp không dám ra ngoài, lúc này, thấy anh đi đến, bà hỏi một câu, Phó Cẩm Hành vẫy tay thay lời chào,

Dì Trình không dám nói gì thêm, nhưng lại không thể kìm lòng, bà khẽ nói: “Chắc chắn là do Lâm Tây đang tức giận, những lời cô ấy nói trong lúc nóng nảy, con đừng để bụng nhé.”

“Cái gì?” Phó Cẩm Hành quay đầu lại nhìn bà.

Dì Trịnh nói: “Chính là việc Lâm Tây nói muốn ly hôn.”

“Sẽ không đâu.” Phó Cẩm Hành không ngần ngại cắt ngang.

Dì Trịnh vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, vợ chồng cãi vã là chuyện bình thường, sao có thể nói ly hôn là ly hôn ngay được, mà Lâm Tây thích con như vậy, chắc chắn là quá bực tức nên mới nói vậy thôi.”

“Dì nói cái gì?”

Dì Trịnh sững sờ trước câu hỏi của anh.

Cả đầu Phó Cẩm Hành chỉ văng vẳng câu nói vừa rồi của dì Trịnh, Lâm Tây thích con như vậy.

Như thể vừa phát hiện ra một bí mất to lớn, anh cau mày, giọng nói như bị bóp nghẹt, thiếu tự tin: “Dì nói Tâm Tây thích tôi?”

Dì Trịnh phì cười: “Hôm qua con ốm, nên không thấy con bé bận lên bận xuống. Trong lúc con ngủ, cô ấy nằng nặc đòi làm hoành thánh cùng dì. Con nói xem, cô ấy là người chưa từng vào bếp, tại sao nhất quyết đòi làm hoành thánh bằng được chứ?”

“Cái con bé này, nếu đã thích ai thì nhất quyết phải làm cho người ấy cái gì đó.”

Nếu thích ai, nhất định muốn làm điều gì đó cho người ấy.

Bởi vì có thể giấu kín tâm tư của mình vào bên trong.

Phó Cẩm Hành đang định xoay người đi lên lầu, đột nhiên trong lòng dường như bị thứ gì đâm thẳng vào. Có vẻ như một cái gì đó cần được chứng nhận.

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gầm rú, một ý nghĩ tồi tệ thoáng qua trong đầu Phó Cẩm Hành, cho đến khi anh bước nhanh ra ngoài, vừa mở của liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang rẽ màn mưa lao ra ngoài. Bởi vì trước đó, bảo vệ đưa Diệp Lâm Tây về, nhưng vẫn chưa đóng cổng.

Diệp Lâm Tây đột nhiên chạy khỏi nhà.

  *

Diệp Lâm Tây cũng không hiểu tại sao bản thân phải chạy khỏi đó. Tóm lại là khi đã lấy lại bình tĩnh, thì cô đã lái xe ra khỏi biệt thự Vân Kỳ rồi.

Bên ngoài mưa to gió lớn, hoàn toàn không có nghĩa là phải dừng lại. Toàn bộ con đường ngập nước mưa, hạt mưa từ trên trời rơi xuống rơi tõm vào những vũng nước nhỏ dày đặc trên mặt đường, đến khi bánh xe chạy qua, nước bắn tung tóe sang hai bên.

Trên đường có rất ít xe cộ đi lại, Diệp Lâm Tây không biết phải đi đâu, rõ ràng là siêu xe nhưng lại bị cô lái với tốc độ rùa bò. Cô không muốn về nhà, vì vốn dĩ cãi vã là một việc đáng xấu hổ. Sẽ còn xấu hổ hơn nếu để cho gia đình biết.

Nếu đến khách sạn, lại giống như một tên trộm, vừa rồi cô chỉ có thời gian lấy điện thoại và chìa khóa, còn không thèm đem theo chứng minh thư.

Lúc này, ở nơi thành phố rộng lớn xa hoa, dường như chỉ có chiếc xe mới có thể chứa được cô. Cuối cùng, Diệp Lâm Tây cứ thế đậu xe bên đường. Cô gục đầu trên vô lăng, đầu óc rồi bời.

Cho đến khi cô nhấc điện thoại lên gọi một cuộc, đối phương vừa bắt máy, giọng nói uất ức của cô đã cất lên: “Tớ xong rồi, lần này xong thật rồi.”

Không biết bao lâu sau.

Cuối cùng, Khương Lập Hạ cũng tìm thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu bên đường. Khi cô ấy mở cửa ghế phụ ngồi vào, trên người vẫn còn dính nước mưa, nhưng cô ấy không quan tâm đến việc lau khô mà quay đầu sang nhìn Diệp Lâm Tây.

“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói nhanh lên, ai ức hiếp cậu, cậu sắp dọa tớ chết rồi đây này. Cậu có biết vừa rồi đang ở phim trường, chân tớ đã mềm nhũn ra khi nhận được điện thoại của cậu không?”

Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy, như nhìn thấy người thân đã mất từ lâu, nức nở khóc: “Lập Hạ, tớ sắp ly hôn rồi.”

Ly hôn?

Đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng sấm, một tiếng ầm lớn, khiến tai người tê dại. Khương Lập Hạ cảm thấy tiếng sấm này như vừa đánh thẳng lên đầu mình.

“Cậu ly hôn?” Khương Lập Hạ nuốt nước miếng, lập tức nổi giận: “Là tên đàn ông chó đó đề nghị sao? Giỏi thật, cưới được cô vợ xinh đẹp tuyệt trần thế này còn không biết trân trọng, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Có bồ rồi sao? Bảo bối, cậu nín đi đã, nói kỹ càng cho tớ nghe xem nào, nếu anh ta dám có tiểu tam bên ngoài, tớ nhất định sẽ giúp cậu.”

Chết tiệt!!

Khương Lập Hạ gần như muốn xắn tay áo lên đấm ai đó.

Diệp Lâm Tây khịt khịt mũi, thật sự rất cảm động.

Sau đó cô nói: “Là tớ đề nghị ly hôn.”

Khương Lập Hạ đột nhiên thở dài một hơi, dường như đã có thể thả lỏng: “Vậy thì không sao.”

Diệp Lâm Tây trợn trứng mắt, sao lại không sao chứ?

Tai sao cô đề nghị ly hôm thì lại không sao?

Dưới đôi mắt đỏ hoe của cô, Khương Lập Hạ chột dạ né tránh, sau đó lại tự chịu thua nói: “Được rồi, bảo bối, tớ nói thật, cậu đừng đánh tớ nhé.”

“Nói chung, khi phụ nữ nói chia tay đó là do đang nóng giận nên mới nói vậy, chứ thực ra không hề muốn. Tuy nhiên, khi một người đàn ông nói chia tay, thì đó là sự thật 100% và không thể cứu vãn được nữa.”

Diệp Lâm Tây tức giận nói: “Tớ nghiêm túc đó, tớ thực sự không thể sống chung với anh ấy nữa rồi.”

Khương Lập Hạ nhìn màn mưa to bên ngoài nói: “Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện đi, ngồi trong xe không phải ý hay.”

Vì Diệp Lâm Tây không đem theo giấy tờ tùy thân, nên Khương Lập Hạ đã đưa cô về nhà mình. Khi xuống xe, cô ấy nhìn lại Diệp Lâm Tây đang lái chiếc xe thể thao liền húyt sáo một cái.

Căn phòng Khương Lập Hạ đang sống là do chính cô ấy mua, vì giá bán bản quyền cho phim điện ảnh và phim truyền hình của một cuốn sách là không nhỏ, nên cô ấy đã mua cho mình một căn hộ rộng 140m2 trong khu khá đắt đỏ.

Cô ấy không phải là người gốc Bắc An, ba mẹ vẫn đang ở quê, vì vậy, cô ấy là người duy nhất sống ở đây.

Trước đó, Diệp Lâm Tây cũng đến nhà cô ấy rất nhiều lần, trang trí mà, đây là nhà thiết kế cho Diệp Lâm Tây giới thiệu.

“Nhà tớ, cậu muốn ở bao lâu thì tùy.” vừa vào cửa, Khương Lập Hạ đã hào phóng nói.

Diệp Lâm Tây gật đầu cảm động, sau đó liền nép vào sô pha.

Rất nhanh, Khương Lập Hạ lấy trong tủ lạnh ra hai chai bia, đặt trên bàn trà: “Chúng ta vừa uống vừa nói nhé?”

Diệp Lâm Tây cũng không khách sáo.

Cô mở luôn cho mình một chai, ngẩng đầu nhấp một ngụm.

Khương Lập Hạ ngồi bên cạnh thấp giọng nói: “Được rồi, bây giờ có thể nói cho tớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Vốn dĩ, có chuyện gì cô đều có thể kể với Khương Lập Hạ. Lúc này, như thể chết đuối gặp được phao, Diệp Lâm Tây liền kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe.

Đến khi nói xong, khóe miệng có chút khô.

Khương Lập Hạ không ngờ bọn họ lại phát sinh vấn đề này.

Cô ấy hỏi: “Đây có được tính là thương chiến không?”

Diệp Lâm Tây: “…”

Cứ cho là vậy đi.

“Đắc sắc quá đi.” Khương Lập Hạ vỗ đùi nói: “Cuộc chiến chốn thâm cung, bẻ lái, bẻ lái, lại bẻ lái, cốt truyện này đúng là tuyệt cú mèo.”

Diệp Lâm Tây chẳng trông mong gì, nhìn cô bạn của mình, cái cần nói bây giờ không phải là cùng cô mắng tên đàn ông chó kia sao?

Khương Lập Hạ dứt khoát khoanh chân lại, ngồi đối diện với cô.

Cô ấy nói: “Thực ra, tớ có thể hiểu được cảm nhận của cậu, điều cậu buồn nhất chính là cảm giác bị phản bội, cậu nghĩ mà xem, lúc sáng đang còn mong mong ngóng ngòng được về nhà ở cạnh Phó tổng, nhưng mà kết quả là anh ấy lại quay sang sai người chặn ngang dự án của cậu.”

“Loại cảm xúc đột ngột này khiến cho người ta rất khó chịu, cũng không thể chấp nhận lời giải thích của anh ấy.”

Diệp Lâm Tây mạnh mẽ gật đầu, đúng là như vậy.

Hô, hô, hô, cô biết mà, trên thế giới này còn có người hiểu cô.

“Không hổ là Hạ Hạ của tớ.”

Diệp Lâm Tây tiếp tục nỗ lực nói: “Hãy nghĩ xem nếu một ngày nào đó, cậu có bạn trai, nhưng anh ấy không đầu tư vào bộ phim của cậu, thay vào đó lại đi đầu tư cho Liên Vận Di mà không nói với cậu lời nào, cậu nói xem lúc đó cậu có tức không?”

Khương Lập Hạ trợn tròn hai mắt: “Mẹ, tên chó đó dám á?”

Lúc này, Khương Lập Hạ lập tức hiểu được cảm giác đó.

Nhưng cô ấy lại nói: “Thực ra cậu tức giận tớ có thể hiểu, nhưng cậu biết sai lầm lớn nhất của cậu là gì không?”

Diệp Lâm Tây mở to hai mắt.

“Cậu không nên hấp tấp đề nghị ly hôn, dù sao thì việc này thực sự là vấn đề làm ăn, Phó tổng cũng không cố ý nhắm vào cậu, cậu có thể trút giận lên đầu anh ấy, nhưng cậu không nên đem việc ly hôn ra nói.”

Diệp Lâm Tây mím chặt môi.

“Giữa vợ chồng sẽ luôn xảy ra cãi vã, nhưng không thể hở cái là đòi ly hôn.”

Đột nhiên, Diệp Lâm Tây nói: “Nhưng tớ thực sự không thể ở cùng anh ấy nữa rồi.”

Khương Lập Hạ lại trợn tròn hai mắt: “Vấn đề của bọn cậu có nghiêm trọng đến vậy không?”

“Có.” Diệp Lâm Tây thấp giọng nói: “Mất mặt chết đi được.”

Khương Lập Hạ: “?”

Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy, khẽ nói: “Thật ra, tớ biết việc Phùng Kính đuổi Kiều Vân Phàm ra khỏi công ty là việc rất vô lý và không có gì ngạc nhiên khi Kiều Vân Phàm phản bác lại anh ta. Nhưng cậu có biết không? Khi ngồi trong phòng họp, mỗi lời Tần Chu nói ra đều rất khó chịu, giống như tớ là một tên ác ôn tiếp tay cho kẻ bất lương vậy và bây giờ bọn họ đang đường đường chính chính sửa chữa lại mọi chuyện sai trái.”

“Tớ là tên tiểu nhân, còn anh ấy là quân tử.”

“Khi Phùng Kính chửi bọn tớ là đồ rác rưởi, tớ đang tự hỏi liệu đây có phải là quả báo của mình hay không, gậy ông đập lưng ông quả thực chẳng vui vẻ gì.”

Tại sao cô lại tức giận như vậy chứ?

Có lẽ là có yếu tố của việc thẹn quá hóa giận.

Nếu hôm nay là một người khác, cô sẽ chỉ đơn giản cho rằng mình đã thua mất một dự án mà thôi. Nhưng nếu đối thượng đổi thành anh ấy, thì cô lại tự hỏi liệu anh có nghĩ rằng cô là một người gian xảo hay không. Diệp Lâm Tây đã từng thấy vẻ khinh thường của anh khi nhắc đến Ninh Dĩ Hoài. Chẳng lẽ anh cũng nhắc đến cô với giọng điệu như vậy. Như một đám hề xấu xí đang nhảy nhót?

Hơn nữa, ở trước mặt Tần Chu, cô đã bị mắng chửi đến mức không thể há miệng phản công lại, chỉ nghĩ đến đây thôi cô đã cảm thấy vô cùng mất mặt rồi.

Thực sự vô cùng xấu hổ.

Hận không thể ngay lập tức ném bỏ sự xấu hổ đó đi.

“Lâm Tây.” Khương Lập Hạ vội ngắt lời cô: “Cậu không nên đem chuyện này nghĩ theo chiều hướng đó, tớ thấy Phó Cẩm Hành chắc chắn cũng không nghĩ như vậy.”

Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy: “Cậu không phải anh ấy, sao lại biết anh ấy không thể?”

“Có lẽ trong mắt anh ấy, tớ chính là người như vậy thì sao? Suy cho cùng, thì cuộc hôn nhân của hai chúng tớ cũng chỉ vì lợi ích, nếu không vì yêu cầu của gia đình thì cả đời này anh ấy cũng sẽ không bao giờ lấy tớ.”

“Cho dù là cưới rồi, anh ấy cũng sẽ không yêu tớ.”

Nghĩ đến những hành động mà cô đã làm, thật rất nực cười. Hết lần này đến lần khác, cô thử lòng anh, mong muốn được anh đáp lại dù chỉ một chút. Nhưng bây giờ cô hoàn toàn hiểu rằng anh sẽ không yêu cô. Sẽ không bao giờ có thể yêu cô như cô vẫn hy vọng.

Khương Lập Hạ chưa bao giờ thấy Diệp Lâm Tây thất thần như vậy, đóa hoa hồng nhỏ thanh tú trong sáng lúc này như bị rút hết sinh khí, đến cả cánh hoa cũng không còn vẻ tươi sáng như bình thường nữa.

“Trong lòng anh ấy, có lẽ tớ là một người vô lý, hay gây sự, chỉ cần có chút không vui tớ sẽ mất bình tĩnh với anh ấy ngay. Lần này cũng vậy, anh ấy mãi mãi không hiểu được lý do tại sao tớ tức giận.”

“Thôi bỏ đi, dù sao thì tớ cũng chẳng quan tâm nữa rồi.”

Khương Lập Hạ đột nhiên dơ tay ôm lấy má Diệp Lâm Tây, khi cô ngẩng mặt lên, cô ấy nhìn thẳng vào Diệp Lâm Tây.

“Lâm Tây, nhìn tớ.”

“Tớ nói cho cậu biết, không phải ai lúc nào cũng có thể giữ được bình tĩnh cùng lý trí và bản thân mỗi con người ai cũng sẽ tức giận vì những chuyện không hay liên quan đến mình. Nếu tất cả mọi người đều có thể bỏ qua cảm xúc của bản thân, rồi đứng trên hoàn cảnh của đối phương để suy nghĩ, thì thế giới này sẽ chẳng còn gì đáng sợ nữa.”

“Hơn nữa, niềm vui và nỗi buồn của con người là không giống nhau.”

“Cậu không cần thay đổi tính cách bản thân vì người khác, cậu chính là cậu, tức giận cũng được, không lý trí cũng được, đó đều là cảm xúc thật của cậu.”

“Cho dù có đỏng đảnh thì cậu cũng là đáng yêu nhất.”

Diệp Lâm Tây bị cô ấy chọc cười, nhưng vừa cười, đột nhiên cô lại bật khóc.

Nhưng anh ấy không nghĩ như vậy.

Khương Lập Hạ cũng bị nước mắt của cô làm cho hoảng sợ, vội vàng lấy khăn giấy.

Cô ấy vừa lau nước mắt cho cô vừa nói: “Tớ thấy cậu bây giờ chẳng giống cậu chút nào, bình thường mỗi lần tức giận người đàn ông chó đó, cậu đều mắng chửi anh ấy hăng lắm mà, hay là, tớ mắng anh ấy cùng cậu nhé.”

“Lần này thì khác.”

Khương Lập Hạ dỗ dành cô: “Được được, lần này là do anh ấy quá đáng, tớ sẽ mắng anh ấy một tiếng đồng hồ cùng cậu.”

“Không phải vì chuyện này.” Diệp Lâm Tây đau lòng nhìn cô ấy.

Khương Lập Hạ hỏi: “Thế thì vì cái gì?”

“Bởi vì tớ thích anh ấy.”

Khương Lập Hạ dừng lại bàn tay đang xoa má cô, ngẩn người nhìn Diệp Lâm Tây.

Diệp Lâm Tây dường như đã tìm được chỗ phát tiết khi nói ra bí mật trôn sâu tận đáy lòng mình. Bởi vì cô yêu anh trước, vì yêu nên không thể không để ý đến suy nghĩ của anh.

Đó là lý do tại sao cô vô cùng tức giận.

Đó là lý do tại sao cô thẹn quá hóa giận và trút hết mọi thứ lên người anh.

Chứ thực ra anh không làm gì sai cả.
Nhấn Mở Bình Luận