Không khí trong căn phòng bệnh nhỏ hẹp trở nên quỷ dị, hai khẩu súng chĩa về hai hướng, một kẻ giết người và một cô gái đã nhuốm đầy màu mắt bằng màu thù hận.
Cẩn Y nhìn bàn tay đang chìa ra của Ngô Hiểu rồi nhìn khẩu súng kia vẫn lăm le về phía mình, hắn ta không sợ chết nhưng cô thì sợ, cô đến đây không phải để nộp mạng.
Phía sau Ngô Hiểu là Hàn Trạch và đội kiểm soát quân sự do anh gọi tới, khẩu súng trên tay Ngô Hiểu là cướp từ tay Hàn Trạch, mà Hàn Trạch đang trong thời gian bị kiểm điểm nên khẩu súng đó là lấy từ tay Vũ Thành Viễn.
Tình cảnh này tên sát thủ kia đang rơi vào thế bất lợi nhưng người gặp nguy hiểm là Vương Cẩn Y. Chỉ cần hắn nổ súng thì cô chết, mà Ngô Hiểu nổ súng thì hắn cũng sẽ giết cô trước lúc chết.
Cẩn Y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tên sát thủ, hắn không quá cao, nước da rám nắng, ngũ quan không có gì đặc sắc, điểm nổi bật duy nhất của hắn là bàn tay nhuốm đầy máu, vô cùng hôi tanh.
Hắn không hề nói bất kỳ lời nào, cứ như nếu mọi chuyện vượt xa tính toán thì hắn sẽ tự kết liễu bản thân nhưng cô không muốn hắn chết, hắn phải sống, phải sống để điểm mặt chỉ tên kẻ đã chủ mưu phóng hỏa giết chết ba mẹ cô.
Cẩn Y dời mắt nhìn về phía Ngô Hiểu, anh cũng đang nhìn về phía cô, trong đôi mắt kia tràn đầy nỗi lo lắng và bởi vì cô nhìn thấy hơi thở căng thẳng của anh nên bất luận hôm nay có thành ra hình dạng gì, thì vẫn sẽ cố hết sức mà lao về hướng anh đang đứng.
Mọi thứ trở nên ngưng đọng, mỗi một giây trôi qua như đang đứng trên sợi dây nối giữa hai tòa nhà, ai gấp thì người đó rơi xuống trước. Ngô Hiểu có thể liều nhưng đằng kia là vợ của anh, anh không thể mạo hiểm. Không khí căng thẳng không một tiếng động, tên sát thủ cứng đầu bất cần đứng đó, không hăm dọa, không sợ sệt, tay giữ nguyên cán súng muốn cướp đi mạng sống cô gái của anh.
Phía sau Ngô Hiểu cũng có rất nhiều mũi súng đang chĩa về phía hắn ta nhưng an toàn của Cẩn Y là trên hết nên không một ai dám manh động.
Cẩn Y chớp hàng mi dài, suy nghĩ cẩn trọng, tình hình không thể kéo dài thêm, lúc này cô cần phải dũng cảm. Bàn tay rón rén thật khẽ ở dưới giường nắm chặt góc chăn, mắt không rời Ngô Hiểu, đặt hết niềm tin vào anh, sau khi đã sẵn sàng liền hét lên.
- Ông xã… Bắn một phát mười điểm đi.
Cùng với giọng nói như xé gió kia là chiếc chăn bay với vận tốc rất nhanh về phía tên sát thủ, cô cũng dùng hết bình sinh mà lao về phía chồng mình. Hắn ta bị bất ngờ né sang một bên, tay bóp cò.
"Pằng."
"Pằng."
Hai viên đạn được bắn ra từ hai khẩu súng, một xuyên qua lớp chăn mỏng bay sượt qua tóc Cẩn Y rồi ghim thẳng vào đầu giường, đầu đạn rơi xuống sàn và một găm thẳng vào cổ tay của kẻ hung ác. Viên đạn 10 điểm ấy là của Ngô Hiểu.
Mùi máu lan trong không khí, khẩu súng trong tay tên cầm thú kia rơi xuống sàn gạch. Ngô Hiểu dang rộng tay kéo Cẩn Y ôm vào lòng, khoảnh khắc ấy cứ như xung quanh là bão táp, anh vươn lên về phía trước ôm lấy mặt trời nhỏ của mình, để ngày mai còn có thể nhìn thấy màu nắng sưởi ấm trái tim anh.
Tên sát thủ bị thương đau đến nghiến răng, hắn căm phẫn cúi xuống nhặt lại súng muốn bắn chết Ngô Hiểu.
"Pằng..."
Thêm một viên đạn nữa bay trong không khí ghim vào bả vai tên sát thủ, hắn chới với ngã sụp xuống sàn, lần này là do phía đội kiểm soát quân sự khai nòng. Lúc này Hàn Trạch và những người khác liền ập vào trấn áp hắn, khóa tay còng lại.
Mộc Vu ở bên ngoài nhanh chóng chen chân vào trong, livestream trực tiếp hiện trường để lan truyền những hình ảnh này cho cư dân mạng biết. Cơ hội có một không hai này không thể để Dương Thuần Khanh đổi trắng thay đen được.
Anh tường thuật tỉ mỉ chuyện Liêu Tuyết Vân bị người ta ám sát, Vương Cẩn Y và Ngô Hiểu đã cứu sống cô ta như thế nào để những người không có mặt nắm tình hình mà bàn tán.
Bốn phát súng tạo ra những tiếng động lớn, người ở các phòng bệnh bên cạnh tò mò thò đầu ra xem. Thấy đội kiểm soát đứng trước cửa liền lôi điện thoại ra livestream ngay lập tức, khung cảnh trở nên nhốn nháo, náo loạn tầng ba của bệnh viện.
Cẩn Y ở yên trong vòng tay Ngô Hiểu nhìn tên sát thủ bị trấn áp trước mặt mình, nỗi hận đè nén lâu nay không kìm lại được liền vung tay về phía hắn nhưng cái tát đầy hận thù đó không rơi vào khuôn mặt cặn bã kia mà nằm gọn trong lòng bàn tay của Ngô Hiểu. Anh ôm lấy bả vai cô nói nhỏ.
- Đừng chạm vào sẽ làm bẩn tay em.
Cô giương đôi mắt long lanh lệ nhìn anh, con ngươi đỏ như máu muốn vỡ ra, đặc trong sống mũi cô bây giờ là mùi kinh tởm của kẻ thù. Hai bán cầu não đã lấp đầy ý nghĩ muốn nhấn tên cầm thú trước mặt xuống 18 tầng địa ngục để hắn dập đầu tạ lỗi với ba mẹ cô.
Nỗi đau cố vùi lấp lâu nay trỗi dậy mạnh mẽ, bao nhiêu ngôn từ chất chứa nghẹn lại không thể thốt nên lời. Cô muốn mắng chửi, muốn dẫm nát hắn ra cho hả nỗi hận nhưng muôn ngàn chất chồng xen kẽ lẫn nhau khiến cô không biết phải biểu hiện như thế nào mới phải.
Tên sát thủ đứng đối diện cô, lúc này mới nhìn rõ mặt người quen, hắn nhe hàm răng xấu xí cười cợt.
- Vương Cẩn Y, để cho cô sống đúng là họa.
"Bụp."
Nắm đấm đã được chuẩn bị từ trước rơi mạnh vào mặt một "con thú" khiến hắn chảy cả máu miệng. Ngô Hiểu không cho hắn có cơ hội lệch mặt sang một bên mà bóp chặt cổ hắn gằn giọng.
- Cái lưỡi sắp bị cắt rồi mà còn nhoè phân ra để tỏa mùi sao? Để tao đốt cho mày một con ngựa giấy, xuống dưới nhớ phi nước đại tìm những người mình giết để dập đầu van xin họ.
Nói rồi anh hất khuôn mặt của hắn qua một bên ôm lấy vai Cẩn Y nói nhỏ.
- Anh đưa đưa em xuống xe, nhìn hắn lâu sẽ làm mắt của em ô uế.
Cẩn Y siết chặt nắm tay dằn ý nghĩ muốn giết người lại đi theo Ngô Hiểu, chuyện vẫn chưa kết thúc không nên dây dưa lâu. Đội kiểm soát quân sự cũng dẫn tên sát thủ ra ngoài, người nhà bệnh nhân đứng xung quanh quay lại không sót chi tiết nào, họ không hiểu rõ ngọn ngành sự việc nhưng lần đầu tiên thấy lực lượng quân đội cầm súng bắt người chắc chắn sẽ là một tin rất hot.
Tất cả những người có liên quan đều được đưa về đồn, kể cả Liêu Tuyết Vân. Đám đông nhốn nháo từ bệnh viện kéo tới đồn cảnh sát, những người tò mò chầu chực trước bảng đề chữ "công chính liêm minh" xem thử mọi chuyện sẽ được giải quyết như thế nào.
Cõi mạng cũng nhanh chóng chia sẻ tràn lan đoạn livestream của Mộc Vu, dự báo trước tiêu đề của các tờ báo ngày mai. Rất nhanh tin tức hot này cũng đã tới tai Dương Thuần Khanh và Dương Phong đang rung đùi ở nhà, đợi tin Liêu Tuyết Vân treo cổ tự tử nhưng không ngờ người suýt bị siết cổ lại là Vương Cẩn Y.
Quanh bàn làm việc tại đồn cảnh sát có đầy đủ những gương mặt lạ và quen, mẹ của Liêu Tuyết Vân cũng được Hà Đình đưa tới nhưng cô ấy nhất quyết không chịu lại gần mẹ mình mà chạy tới chỗ Cẩn Y nấp sau lưng cô hoảng sợ lắp bắp lên tiếng.
- Cứu… Cứu…
Ngô Hiểu kéo Cẩn Y ra sau bảo vệ nhưng cô bước lên trước nắm tay Liêu Tuyết Vân, trước mặt nhiều người chỉ tay vào Ngô Hiểu hỏi lớn.
- Em có biết người này là ai không?
Liêu Tuyết Vân lấm lét nhìn thật kỹ khuôn mặt của Ngô Hiểu rồi nép vào cánh tay Cẩn Y lắc đầu nguầy nguậy. Lúc này Dương Thuần Khanh vừa mới tới, thấy có cả Ngô Hiểu và Cẩn Y, khuôn mặt lập tức sa sầm lại quát lớn.
- Các người xem đây là cái chợ sao? Dám cướp người, còn náo loạn trật tự, đem nhốt vào phòng giam hết cho tôi.