Về đến nhà đã là 10h tối, sau khi vệ sinh cá nhân Thư Kỳ ngồi tựa đầu vào thành giường ngắm nhìn con gái đã được bà ngoại dỗ ngủ từ sớm. Nhìn đôi môi, sống mũi Kiwi giống hệt Đặng Duy Khiêm, lòng Thư Kỳ càng thêm chua xót.
Đúng ra trong đầu cô không nên xuất hiện hình ảnh của Duy Khiêm, nhưng bóng dáng anh cứ đọng lại trong tâm trí cô, không hề tan biến. Hai năm trôi qua, vết thương lòng tưởng chừng đã lành, tình cảm với anh dần cạn kiệt, ấy thế mà giây phút gặp lại cô mới biết, hóa ra mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ngày cô ra đi.
Cô không thể hiểu nổi hành động của Duy Khiêm lúc ở nhà vệ sinh, khi hơi thở cả hai kề sát, cô hơi sững sờ một giây, bởi vì cảm giác đó như thể lúc anh mới đầu tán tỉnh cô.
Thư Kỳ cho là anh sẽ hôn mình, nhưng may mắn anh đã buông tay.
Thư Kỳ luôn tự hỏi tại sao ông trời lại cho cô gặp anh, tại sao lại để cô có tình cảm với anh? Nếu như không gặp thì sẽ không có những giày vò, nhớ nhung đằng đẵng sau này. Chỉ là nếu không gặp, cô sẽ không trưởng thành hơn, cũng không biết rằng có một loại tình cảm đau đến rơi nước mắt suốt nhiều năm không nguôi.
Sự tổn thương Duy Khiêm mang đến cho Thư Kỳ ngoài việc anh lợi dụng tình cảm của cô để trả thù thì còn là vì khi cô kỳ vọng thật nhiều anh lại khiến cô thất vọng, khi cô mềm yếu anh lại chẳng mang đến cho cô niềm an ủi nên có.
Trong đầu Thư Kỳ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần lời nói hai năm trước của Duy Khiêm, nước mắt cô bắt đầu không kiêng nể mà rơi xuống. Anh hoàn toàn không biết làm tổn thương tình cảm của một cô gái từ nhỏ đã thiếu hụt cảm giác an toàn như cô là tàn nhẫn đến cỡ nào.
Năm tháng ấy cô mưu cầu một hạnh phúc đơn giản, thế nhưng sau tất cả thứ cô nhận về chỉ vỏn vẹn là một cuộc tình không may.
Tại biệt thự nhà Đặng Duy Khiêm, một thân hình đơn độc chán chường ngồi lặng im trong phòng làm việc với bóng tối bao trùm. Ánh sáng mơ hồ ngoài cửa sổ xuyên suốt chiếu rọi lên gương mặt đẹp trai không góc chết của Duy Khiêm, trong tay anh cầm ly rượu đỏ tự mình suy tư. Mỗi lần ngồi trong bóng tối, lòng Duy Khiêm đều lộn xộn phức tạp, anh hy vọng không gian đìu hiu, cô quạnh sẽ khiến nội tâm được yên tĩnh.
Nếu như Thư Kỳ không phải em gái Trần Hoàng Bách thì có lẽ cô và anh sẽ tốt hơn bây giờ. Anh đã từng thích cô, muốn bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc với Thư Kỳ, tiếc là khi tình yêu vừa mới chớm nở, anh lại phát hiện cô là em gái kẻ thù.
Thật ra chỉ cần Thư Kỳ cứu giúp Kiều Băng, không bỏ mặc em gái anh bị Hoàng Bách làm nhục thì cho dù Hoàng Bách có ý đầu xấu nhưng chuyện tồi tệ đó không xảy ra, Duy Khiêm vẫn có thể miễn cưỡng bỏ qua quá khứ, chấp nhận yêu cô không toan tính. Có điều cô đã không làm vậy.
Mỗi lần ở bên Thư Kỳ, hình ảnh khổ sở của Kiều Băng ngày hôm đó hoảng loạn về nhà cứ hiện hữu trong tâm trí Duy Khiêm, từng câu từng chữ văng vẳng bên tai kể lại Hoàng Bách đã làm nhục cô ấy ra sao, Thư Kỳ đã vô tâm bỏ đi thế nào. Lửa giận trong lòng anh cứ thôi thúc từng ngày, nhắc nhở anh phải trả thù cho Kiều Băng. Thế nhưng khi đã nên kế hoạch, đến phút cuối anh lại đổi ý, không muốn tàn nhẫn với Thư Kỳ tới mức đó vì anh thật sự có yêu cô, nên mới cùng Ngọc Yến diễn cảnh thân mật để cô dần chết tâm, chủ động rời xa anh.
Vậy mà sự cố ngoài ý muốn xảy ra, khi máu Kiều Băng không ngừng chảy xuống, nằm trong phòng bệnh không biết sống chết thế nào, trong cơn nóng giận, bao nhiêu bực tức anh đều bộc phát ra hết mà không hề nghĩ đến cảm xúc của Thư Kỳ. Sau này khi đã bình tâm, nhớ đến những lời tuyệt tình hôm đó, Duy Khiêm vẫn luôn rấm rứt trong lòng, nhưng điều anh có thể làm vì cô lần cuối là âm thầm bỏ qua cho Trần Hoàng Bách, không tiếp tục trả thù nữa. Để Thư Kỳ rời đi, không chỉ vì cả hai không có kết quả, mà còn vì bảo vệ cô, ngăn chặn hành vi báo thù của bố, bởi lẽ ông Đăng không ít lần muốn tìm anh em Thư Kỳ tính sổ khi biết Hoàng Bách là thủ phạm hủy hoại cuộc đời con gái mình.
Hai năm không gặp Thư Kỳ là từng ấy thời gian anh nhớ đến người con gái mình yêu trong hận thù, nỗi khổ tâm giữ yêu và hận, buộc bản thân phải quên đi nhưng cứ hoài nhớ mong không ngừng hoành hành, tra tấn trái tim anh. Chưa kể mỗi lần trông thấy Trần Hoàng Bách là anh lại nhớ đến gương mặt ướt đẫm nước mắt của Thư Kỳ hôm ở bệnh viện. Ngoài mặt Duy Khiêm tỏ ra mình ổn, nhưng không ai biết mỗi tối trở về nhà, anh đều nhớ cảm giác có cô ôm trong lòng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Thư Kỳ sẽ chẳng nhìn thấy được nỗi đau đớn của Duy Khiêm nhưng bi thương của cô lại hằn sâu trong mắt anh, bén rễ nảy mầm trong trái tim anh.
Bất chợt, Duy Khiêm nở một nụ cười. Nụ cười tưởng chừng lạnh lẽo và u ám nhưng lại rất thê lương. Anh ngửa cổ uống cạn chất lỏng màu đỏ, đặt ly rượu xuống bàn, Duy Khiêm thở dài, khép đôi mắt thành một đường thẳng.
Anh không ngờ ngày gặp lại Thư Kỳ, bên cạnh cô đã có người đàn ông khác, cùng cô khoác tay trong suốt bữa tiệc, nói nói cười cười vô cùng tự nhiên. Ông trời có lẽ trừng đang phạt anh vì năm đó đã lợi dụng tình cảm của Thư Kỳ, bỏ rơi cô, còn nói những lời không thể tha thứ. Thế nên hôm nay phải chứng kiến cô vui vẻ bên người khác, còn mình thì mãi đơn độc âm thầm nhớ cô mà không chịu yêu ai.
Thời gian thay đổi, con người cũng thay đổi. Có lẽ khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải yêu cũng chẳng phải hận mà là người thân quen dần trở thành xa lạ.
Kiều Băng tìm anh trai, thấy trong phòng tối om như mực còn người nào đó nằm dựa lưng vào ghế tâm trạng dường như không vui. Cô bật điện sáng trong phòng, đi đến đứng trước Duy Khiêm, đảo mắt quan sát một vòng, cô hỏi:
– Sao anh uống gần hết chai rượu rồi, có tâm trạng ạ?
– Không. Thích thì uống thôi.
– Đi tiệc uống chưa đủ đã ạ?
– Chưa.
– Anh nói dối. Em thừa biết anh có tâm trạng. Nói cho em nghe đi.
– Muộn rồi, em về phòng ngủ đi.
Duy Khiêm hạ đôi chân dài đang gác trên bàn xuống, vừa định cầm hộp điện thoại trước mặt cất đi thì Kiều Băng đã nhanh tay chộp lấy:
– Chiếc điện thoại này có ý nghĩa với anh à mà sao giữ nguyên mới không dùng thế? Đây là phiên bản của ba năm trước rồi, giờ nó không còn hợp với đẳng cấp của anh, để em mang cho chị giúp việc dùng nhé, để không phí đi.
Duy Khiêm nhăn mặt, cao giọng nói:
– Đưa đây.
Vừa nói anh vừa ngả người về phía trước muốn cướp điện thoại trong tay Kiều Băng nhưng cô đã thu tay về:
– Không. Nếu anh không nói cho em biết lý do vẫn còn cất giữ nó thì em không trả đâu.
– Anh nói đưa.
– Anh không phải lớn tiếng với em. Em không sợ đâu.
Duy Khiêm đứng bật dậy đi sang chỗ cô, Kiều Băng trực tiếp hỏi một câu:
– Nó có liên quan đến Trần Thư Kỳ, phải không?
Biết em gái ghét Thư Kỳ, hơn nữa anh cũng không định thừa nhận nên nói dối:
– Không.
– Anh nói dối. Anh đang nhớ cô ấy, đúng không?
– Không.
Duy Khiêm giật điện thoại trong tay Kiều Băng, đem nó cất vào ngăn kéo tủ:
– Sau này đừng có tự tiện động vào đồ của anh khi anh chưa cho phép.
– Em cứ thích động đấy. Chắc chắn chiếc điện thoại đó có liên quan đến Thư Kỳ mà anh còn chối.
– Về phòng ngủ. Nhanh.
– Không.
Duy Khiêm vòng tay qua bả vai Kiều Băng ôm cô kéo đi. Kiều Băng vùng vẫy nói liến thoắng:
– Em biết là anh yêu Trần Thư Kỳ, anh không quên được cô ấy. Em cũng không còn giận Thư Kỳ chuyện năm xưa nữa, em tha thứ cho cô ấy rồi. Nếu anh nhớ Thư Kỳ thì đi tìm cô ấy làm lành đi, đừng để đến lúc không còn cơ hội sẽ nuối tiếc đấy.
Cả người Duy Khiêm chợt căng cứng, anh không nghĩ Kiều Băng sẽ nói những lời này, nhất thời bần thần nhìn em gái. Kiều Băng thoát khỏi cánh tay anh trai thì đứng thẳng người lùi về sau cách anh một bước:
– Trần Thư Kỳ mới về nước đó, anh biết chưa, đã gặp cô ấy chưa?
Duy Khiêm nghi hoặc hỏi Kiều Băng:
– Sao em biết?
– À… thì…
Kiều Băng lúng túng không muốn trả lời là cô vô tình nghe được tin này từ chỗ Hoàng Bách, nhưng Duy Khiêm vừa nhìn đã đoán ra:
– Trần Hoàng Bách kể với em.
– Không… không có…
Kiều Băng xua tay muốn chối nhưng bắt gặp ánh mắt dò xét của anh trai nên bảo:
– Là em vô tình nghe anh ta nói chuyện điện thoại với Thư Kỳ.
– Em gặp hắn khi nào? Đi đâu cùng hắn mà nghe được?
– Cách đây hai hôm em ra ngoài có gặp Trần Hoàng Bách trước cổng nhà mình, anh ta đang làm phiền em thì Thư Kỳ gọi tới nói gì ý, xong anh ta giải thích với em là em gái gọi có việc phải đi trước nên mới không bám riết em nữa.
– Em và hắn dạo như hình với bóng nhỉ?
– Còn lâu em mới muốn hình – bóng với Trần Hoàng Bách, là anh ta mặt dày không biết xấu hổ, em mắng chửi thế nào cũng không thôi làm phiền em. Đáng ghét hết mức. Cũng do anh nữa, không đuổi anh ta đi giúp em.
– Mặt hắn dày như bức tường bê tông 5m, anh không muốn phí thời gian đôi co với hắn. Nhưng nếu Trần Hoàng Bách dám làm tổn hại đến em lần nữa, anh quyết sống chết với hắn đến cùng.
Có ăn gan hùm Hoàng Bách cũng chẳng nỡ lớn tiếng với Kiều Băng chứ đừng nói là làm cô tổn thương. Lúc bận công việc thì không nói nhưng chỉ cần sau giờ tan làm, có thời gian rảnh rỗi là Hoàng Bách đều dùng nó lấy lòng Kiều Băng, chỉ để đổi lấy một nụ cười như có như không trên môi cô cũng đã đủ làm anh vui cả ngày.
– Em nghe nói Công ty Triết Viễn có mời Trần Hoàng Bách tới tham dự lễ đính hôn, nhưng tối nay anh ta không đi mà là Thư Kỳ đi. Anh và anh Phong cũng tới đó mà, vậy đã gặp Thư Kỳ chưa?
– Trần Hoàng Bách không tới hẳn là vì bám theo em và Ngọc Yến đến rạp chiếu phim, đúng không?
– Ờ thì…
Thấy Duy Khiêm hỏi ngược lại mình, Kiều Băng lúng túng mãi mới nói tiếp:
– Anh trả lời câu hỏi của em đi. Có gặp hay không thế?
– Em không cần biết.
– Vậy là có gặp chứ gì. Thư Kỳ của bây giờ so với hai năm trước thế nào rồi?
– Em quan tâm đến Trần Thư Kỳ làm gì? Về phòng ngủ đi.
– Giờ anh không nói thì ngày mai em hỏi anh Phong cũng biết à.
Sắc mặt Duy Khiêm lạnh tanh, anh hỏi:
– Từ khi nào em quan tâm đến cô ấy thế? Chẳng phải lúc trước em rất ghét Thư Kỳ sao? Hay là em đã thích Trần Hoàng Bách, có tình cảm với anh ta rồi nên chuyện quá khứ xí xóa bỏ qua.
– Mơ đi em thích Trần Hoàng Bách, không có chuyện em dễ dàng tha thứ cho anh ta đâu. Em quan tâm đến Thư Kỳ chẳng qua là vì nghĩ cho anh thôi.
– Nghĩ cho anh?
– Vâng. Em biết là anh yêu cô ấy, nhưng vì em nên mới làm tổn thương Thư Kỳ. Hai năm qua em cảm thấy anh không được vui vẻ, đôi mắt luôn chất chứa nỗi buồn, trong lòng mang theo tâm sự.
– Em nghĩ nhiều rồi. Không có chuyện đó.
– Anh không cần nói dối em. Anh là anh trai của em, em hiểu anh nghĩ gì mà.
Kiều Băng kể cho Duy Khiêm nghe về sự việc mà cô đã cùng Hoàng Bách làm rõ là vì bị bạn đểu gài bẫy hãm hại. Kiều Băng nắm lấy tay anh trai, bốn mắt đối diện nhìn nhau, cô nói:
– Em biết anh rất thương em, sẵn sàng vì em mà trả thù những người đã làm hại em. Suy cho cùng là anh có yêu Thư Kỳ, nên mới là người trực tiếp phá hủy trinh tiết của cô ấy, bằng không đã thuê người cưỡng bức Thư Kỳ để cô ấy hiểu được nỗi đau và sự tuyệt vọng của em năm đó. Anh hận anh em Thư Kỳ, nhưng cũng yêu cô ấy rất nhiều, phải không?
– Không.
– Anh rất yêu Thư Kỳ.
Kiều Băng kiên định nói ra tâm tư của Duy Khiêm, cô dừng lại mấy giây mới nói tiếp:
– Đúng là lúc trước em rất hận Thư Kỳ vì cô ấy không cứu em, nhưng sau lần nói chuyện với Trần Hoàng Bách thì em đã chấp nhận tha thứ cho cô ấy. Dù sao Thư Kỳ cũng bị anh lấy đi sự trong trắng, khiến cô ấy đau khổ, dằn vặt về chuyện năm xưa. Đều là con gái với nhau, em không muốn dồn ai vào đường cùng, cái gì bỏ qua được bỏ qua cho nhẹ lòng. Nên là nếu anh còn yêu cô ấy, em đồng ý cho Thư Kỳ làm chị dâu của em đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!