Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhan Gia Gia, Xin Tha Mạng!

Khoảng hơn hai tiếng mấy máy bay tư nhân của Nhan Dạ Khiêm sắp hạ cánh. Trên khoang máy bay mọi người dần dần tỉnh táo lại. Nhan Dạ Khiêm vuốt ve sợi tóc đang chọt vào mắt của Gia Châu ung dung mỉm cười. Tay kia anh lấy điện thoại từ trong túi ra bấm gọi cho một người, tựa lưng vào ghế nói nhỏ để không đánh thức Gia Châu:

“Alo, cho em mười phút để chạy qua chỗ anh”.Đầu dây bên kia phàn nàn gì đó rồi cúp máy.

Hàn Gia Châu chợt tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ôm cánh tay anh. Cô bập bẹ nói:

“Tới nơi chưa vậy!”

Nhan Dạ Khiêm nghe cô hỏi nhíu mày, bàn tay đang ôm eo cô đột nhiên buông thõng ra:

“Nói chuyện với ai”

Gia Châu bị thả ra không kịp lấy đà ngã nhào xuống đất, may là Nhan Dạ Khiêm nhanh hơn một bước ôm được nửa thân trên của cô. Hai chân của Gia Châu chạm phải đất lạnh băng nên bắt đầu co rút lại, phụng phịu nói nhỏ:

“Người ta đang nói với anh cơ mà”

Do cô chưa tỉnh ngủ nên nghe có hơi giống một chú mèo đang làm nũng. Nhan Dạ Khiêm dùng một tay bế cô lên, đặt cô ngồi trên đùi anh, tay ôm lấy vòng eo cô nói:

“Gọi tôi là gì?”

Cô suy nghĩ, chẳng lẽ mình phải gọi là ông chủ hả ta? Màu mè thí gớm! Miệng cô còn nhanh hơn não bèn tuông ra hai chữ:

“Ông chủ!”

Nhan Dạ Khiêm: “_”

“Phụt”. Tang Diên đang uống nước không nhịn được cười ha hả.



Anh ôn hòa kề sát vào tai cô nói nhỏ:

“Gọi tôi là Dạ Khiêm nghe chưa, em nói chuyện cũng phải có chủ ngữ kia chứ”

Gia Châu nghe xong mặt hiện lên tia phản đối. Anh bắt được ánh mắt thù hận của cô trầm giọng hỏi:

“Muốn nói gì thì nói”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh miệng lẩm bẩm:

“M* kiếp rõ ràng là anh cũng có nói đầy đủ câu đâu mà bắt tôi phải thế này thế kia, đáng ghét”

Do cô đều chỉnh giọng không nhỏ cho lắm nên không biết Nhan Dạ Khiêm có nghe được không, cô chỉ thấy mặt anh hiện lên tia hung dữ.

“Em nói gì tôi nghe không rõ?”

Phù! May quá anh ta không có nghe mình nói! Gia Châu lắc đầu lia lia phủ nhận lời vừa nói:

“Không có, không có, tôi không có ý kiến gì hết”.

Nhan Dạ Khiêm cong môi cười nhạt:

“Vậy thì dẹp ánh mắt thù hận của em lại còn nữa trước mặt tôi không được nói tục”

“_”

Fuck! Rõ ràng là anh ta nghe thấy!

Tang Dịch cầm sổ hộ chiếu đi từ buồng lái ra thản nhiên châm chọc:

“Hai người nói to nói nhỏ gì đấy, không thể để vào phòng rồi nói sao, nhìn Tang Diên cậu ta đang tò mò muốn nghe kia kìa?”

Gia Châu: “_”

Tang Diên: “_” Rồi mắc gì réo tên tôi!

Cô và anh nói cũng có nhỏ quá đâu! Chắc vì bọn họ ngồi khá xa nên không nghe thấy!

Trong khoang có hai giàn ghế sofa đối diện nhau còn có một giàn nhỏ bên cạnh tạo thành vị trị như đang trong phòng họp.



Nhan Dạ Khiêm với Gia Châu thì ngồi bên giàn lớn cạnh cửa sổ, Tang Diên, Tang Dịch và A Hải thì ngồi giàn ghế lớn đối diện còn Bách Anh thì ngồi giàn ghế nhỏ bên tay trái Gia Châu.

“Khoảng 1 phút nữa máy bay sẽ hạ cánh”

Lời nói phát ra từ trên người Bách Anh, cô là người ít nói nhất trong khoang có vẽ không hợp gu nói chuyện với mọi người cho lắm.

[…]

Mọi người bước xuống máy bay tư nhân, Gia Châu ngẩng đầu lại nhìn, giờ cô mới thấy được cận cảnh chiếc máy bay của Nhan Dạ Khiêm từ bên ngoài.

Nó được thiết kế khá đơn giản nhưng nhìn sơ qua cô cũng đón được chất liệu của nó. Máy bay làm bằng chất liệu rất cao cấp không ít người sở hữu, trên cánh máy bay còn có chữ ký quen thuộc của Nhan Dạ Khiêm. Bề ngoài, máy bay có màu trắng buốt rất mới mẻ, không một vết xước cho thấy nó được bảo quản rất kĩ, được cất giữ trong môi trường đặc biệt.

Sáu người cùng đi vào để nộp giấy thông hành. Thấy cô không mấy tập trung Nhan Dạ Khiêm dùng tay ôm eo siết chặt hơn, tay còn lại ung dung đút vào túi quần. Trên người anh bây giờ chỉ còn vỏn vẹn chiếc áo sơ mi trắng tinh còn áo vest bên ngoài anh đã choàng cho Gia Châu vì sợ cô lạnh.

A Hải là người ít nói thứ hai trong chuyến bay bây giờ cũng hó hé vài chữ:

“Hai người có sổ hộ chiếu không?”

Đương nhiên câu hỏi này là dành cho Gia Châu và Bách Anh rồi. Bách Anh hai tay đút vào áo lông cừu mềm mại thản nhiên đáp:

“Đương nhiên!”

Gia Châu cũng nhanh nhẹn đáp:

“Tôi cũng có để trong túi xách này!”. Cô chỉ vào túi màu trắng đang đeo.

Mọi người không nói gì nữa bắt đầu đi vào trong. Nhan Dạ Khiêm ôm Gia Châu đi trước còn Bách Anh theo sau Gia Châu. Tang Dịch, Tang Diên nói đuôi theo Nhan Dạ Khiêm còn A Hải dẫn đầu vài tên vệ sĩ cũng nối đuôi theo.

Tới quầy lễ tân mọi người cùng lấy hộ chiếu ra. Tang Dịch thì cầm dùm hộ chiếu của Dạ Khiêm còn mấy người còn lại tự điền thông tin và nộp sổ.

Gia Châu bình thản mở túi ra, bên trong có khoảng hơn 10 cái hộ chiếu, cô lấy đúng cái cần thiết rồi đưa cho Bách Anh nộp giúp. Cả quá trình Nhan Dạ Khiêm đều tỉ mỉ quan sát, anh con môi lên cười một nụ cười sâu xa. Phải công nhận anh rất đẹp trai! Đẹp ơi là đẹp, đẹp mê hồn, đẹp say đắm, đẹp chết chóc!

Mấy cô gái xếp hàng bên cạnh không tự chủ gò má đỏ ửng lên khi thấy anh cười. Có người ghen tị với cô gái kế bên cạnh anh còn có người gưỡng mộ vì sự đẹp đôi của họ.

[…]

Rời khỏi sân bay, 6 người cùng ngồi lên chiếc Ghost màu đen đã được chuẩn bị sẵn. Nhan Dạ Khiêm và Gia Châu ngồi ở khoang giữa, A Hải ngồi vào vị trí lái xe còn Tang Dịch thì ngồi kế bên A Hải. Riêng Bách Anh và Tang Diên hai người họ thì ngồi phía khoang phía sau cùng. Hai người họ rất biết giữ khoảng cách, không ai quấy rầy ai!



Xe bắt đầu khởi động lao vút trên mặt đường hướng về tòa nhà cao vút phía xa kia.

Gia Châu hít một ngụm hơi lạnh, thở ra rất an nhiên. Cô sựt nhớ gì đó rồi choàng qua cánh tay của Nhan Dạ Khiêm đang ôm eo cô mở túi lấy điện thoại ra. Cô tắt chế độ máy bay rồi nhấn vào một ứng dụng mạng xã hội.

Gia Châu tải một tấm ảnh khi nãy chụp trên máy bay sau đó để dòng caption là

‘Welcome New York’ sau đó cô thả tim cho bài đăng của mình rồi cất điện thoại vào.

Nhan Dạ Khiêm ngồi nhìn cô không nhịn được cười, anh cười trìu mến nhìn cô nhưng không phát ra tiếng.

Gia Châu đột nhiên hỏi anh:

“Anh sang Mỹ với tôi có chuyện gì vậy”

Nhan Dạ Khiêm mặt không cảm xúc vẫn ôn hòa đáp:

“Tôi đi công tác tiện thể đi chung với em cho tiện”

“_”

Tiện cái rắm nhà anh! Cô chỉ mắng trong lòng chứ không dám nói ra!

Tang Diên ngồi phía sau đang nghịch điện thoại cũng thầm thán trong đầu:

Công tác cái shit! Rõ ràng công tác bên Nhật cơ mà! Lão đại ăn nói trắng trợn thiệt chứ, sao không nói là muốn đi chung với người ta luôn đi! Sợ người ta bị thương tới vậy cơ mà!

Phải! Nhan Dạ Khiêm đã từ chối chuyến công tác lên đến bạc tỷ bên Nhật chỉ để đi theo Gia Châu!
Nhấn Mở Bình Luận