Tiệc tối được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng, nhà hàng này là nhà hàng đắt đỏ nhất, sang trọng nhất toàn thành phố. Lúc này bãi đỗ xe ngoài cửa nhà hàng giống như một cuộc triển lãm xe sang trọng. Thiên Tú và Thảo Nguyên cùng nhau xuống xe, có chút giống như ngôi sao bước trên thảm đỏ, quản lý nhà hàng đón khách ngoài cửa mời hai người họ vào trong.
Tiệc tối hẳn bắt đầu vào lúc 20h, bây giờ là 19h30, Thảo Nguyên thân là chủ nhà đến nơi trước tiên, chỉ là những vị khách khác càng gấp gáp hơn nàng, đều là một vài giám đốc xí nghiệp cỡ lớn cỡ vừa trong thành phố, quy mô đương nhiên không thể bằng tập đoàn Nguyên Ngọc. Hơn nữa chủ yếu là muốn kết giao bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Nguyên Ngọc.
Nhưng khi Thảo Nguyên vào cửa nhất thời dẫn tới sự chú ý của toàn trường, mỗi người đều đang trông ngóng, không khí trong nháy mắt nóng lên, cảm giác hệt như tiên nữ hạ phàm, thánh nữ hiển linh vậy.
Thiên Tú từ nhỏ cũng từng được cha mẹ dắt theo tới những nhà hàng sang trọng trong thành phố nhưng quy mô cỡ này thì là lần đầu tiên, có điều xét cho cùng vẫn là nơi ăn uống, cho nên cậu thấy cũng bình thường. Duy nhất khiến Tú kích động chính là bạn gái những vị khách dẫn tới nơi đây, mỗi người đều trang điểm lộng lẫy, ướt át mê người, hoặc trễ ngực hở lưng khoe chân đẹp, hoặc vàng bạc châu báu đeo khắp người.
Sự xuất hiện của Thảo Nguyên khiến mọi người rất kích động. Song trong cảnh xã giao khá nhiều quy củ này, nếu là người lạ trực tiếp đi lên chào hỏi thì hành vi này là rất thất lễ. Muốn làm quen với người nào đó cần phải có người giới thiệu, cho nên tuy mọi người chú ý tới cô bé cao quý tựa tiên nữ, tựa minh châu như Thảo Nguyên, nhưng cũng chỉ đứng dậy mỉm cười, không có quá nhiều hành động nào khác.
Song điều này chỉ hạn chế với người lạ, người quen không ở trong nhóm này nên đương nhiên có thể bắt chuyện tùy ý. Giống như bây giờ, Thảo Nguyên và Thiên Tú vừa mới vào cửa, hơn nữa không hề có nghi thức gì, cho nên hai người cũng không khoác tay giả vờ thân mật. Tú thậm chí còn tụt lại sau vài người, đang bắt chuyện với cô gái mặc trang phục tiếp tân ở ngoài cửa. Rồi cả hai tiếp tục tiến bước vào trong thì bỗng nhiên đằng sau truyền tới một thanh âm trong trẻo: "Ô, party còn chưa bắt đầu không khí đã náo nhiệt như thế, quả nhiên là nơi có mỹ nữ thì có vui vẻ mà."
Thảo Nguyên và Thiên Tú và những người khác cùng ngoảnh đầu lại thì ra đó là gã công tử hồi sáng cả hai đã gặp, gã cao to đẹp trai, khí vũ hiên ngang, một bộ áo đen thẳng tuột khéo léo, trước ngực đeo vòng cổ có mặt đá hình lưỡi hái. Cùng sánh bước với gã là cô gái xinh đẹp trạc tuổi Thảo Nguyên. Khi gã và cô gái lại gần chỗ hai người, Thảo Nguyên theo phép lịch sự mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi tối."
Gã công tử cũng cười đáp lại: "Chào buổi tối, tiểu thư Thảo Nguyên."
Thảo Nguyên lia mắt cô gái cạnh bên gã: "Vị tiểu thư này là... tôi có vinh hạnh được biết tên không?"
Cô gái bên cạnh gã cười mở lời: "Tôi tên Lan Oanh."
Thảo Nguyên: "Oh, thì ra tiểu thư Lan Oanh của tập đoàn Ngọc Lan. Thật thất kính, mong cô thứ lỗi cho."
Lan Oanh: "Không có gì, tập đoàn Ngọc Lan chúng tôi nhỏ bé như hạt cát làm sao so sánh được với tập đoàn Nguyên Ngọc hùng mạnh của tiểu thư Thảo Nguyên được."
Thảo Nguyên: "Quá lời rồi, chúng tôi còn phải phát triển nhiều thứ lắm."
Lan Oanh: "Ừm, tôi nghe nói tiểu thư Thảo Nguyên múa ballet rất giỏi nên tôi muốn nhân cơ hội này học hỏi tiểu thư thêm có được không? Mong cô không từ chối."
Thảo Nguyên nhận thấy lời nói của ả là muốn tranh tài cao thấp bằng bộ môn này. Được, mày muốn thì chị đây sẽ chiều. Rồi nàng mỉm cười đanh thép lịch sự đáp: "Được, hai vị trước tiên tới khu nghỉ ngơi nghỉ một lát, bữa tiệc của chúng tôi sắp bắt đầu rồi."
Lan Oanh: "Cảm tạ tiểu thư đã chiếu cố. Nếu không phiền tôi muốn hỏi thêm một câu nữa, được không?"
Thảo Nguyên: " Cô cứ hỏi."
Lan Oanh: "Anh chàng bảnh trai đứng kế cạnh cô là ai vậy?"
Thảo Nguyên cười đáp: "Anh ta chỉ là người giúp việc của tôi thôi."
"Giúp việc?" Thiên Tú ngẩn mặt tò te, không ngờ nhỏ này dám...
Gã công tử cùng ả Lan Oanh cười rõ to, sau đó gã công tử cất tiếng: "Chúng tôi xin phép!" Rồi gã và ả tiểu thư kia rời gót.
Thiên Tú hậm hực ngó Thảo Nguyên cất tiếng: "Ai là giúp việc của cô hả?
Thảo Nguyên cười tươi đáp lại: "Đừng giận mà, tôi chỉ đùa chút thôi."
Nhìn dung nhan đẹp tựa tiên nữ kia khiến Tú chợt bấn loạn, vội lái chuyện khác: "Gã công tử đó là ai vậy, tôi chưa biết tên hắn."
Thảo Nguyên: "Hắn tên Phương Tấn Phi, cậu ấm của gia tộc họ Phương có tiếng ở Sài Gòn đó."
Rồi nàng thoải mái tự nhiên đưa tay khoác cánh tay Thiên Tú, ở bên cạnh cậu tự nhiên nàng cảm thấy thấy mình được che chở, an toàn vô cùng. Nàng hỏi nhỏ: "Chúng mình đi chứ?"
Tú mỉm cười gật đầu với nàng và cả hai sánh bước đi tiếp.