Khi Quang Minh trở về thấy Quỳnh Như còn thẩn thờ đang ngồi bệt bất động như người mất hồn khi phải chứng kiến những chuyện kinh khủng xảy ra liên tiếp trong một buổi sáng. Linh tính có điều chẳng lành, Minh nhanh chóng tới chỗ vợ mình, cậu vội ngồi xuống và đặt hai bàn tay lên vai nàng để lay động nói lớn: "Vợ yêu, em bị sao vậy? Là anh đây, chồng của em đây."
Quỳnh Như lúc này như chợt tỉnh cơn mê, nàng mở to đôi mắt để nhìn kỹ chàng trai trước mặt: là chồng nàng chứ không phải ai khác. Nước mắt bắt đầu ứa ra và nàng ôm chầm lấy Quang Minh khóc nức nở: "Hu hu... em sợ quá anh ơi! Sao anh đi lâu quá vậy? Có biết suýt nữa em và con bị con quỷ thần vòng ấy hãm hại không? May mắn có ngài Diêm Đế tới cứu kịp lúc không thì em và con đã chết trong tay con quỷ điên ấy rồi."
Quang Minh chỉ biết khẽ thở dài ôm vợ vào lòng dỗ dành trong khi những lời oán trách của nàng vẫn rót vô tai cậu đều đều, đợi đến khi Quỳnh Như trút nỗi lòng xong thì cậu mới dám mở miệng: "Anh xin lỗi vợ yêu, là do anh không tốt, đáng lý ra anh phải nhận ra âm mưu của tên Bạch Dạ kia để nhanh chóng trở về bảo vệ em và con. Cũng may có con trai chúng ta bảo vệ mẹ nó không thì anh đã ôm hận trong lòng."
Nghe thấy lạ, Quỳnh Như khẽ đẩy Quang Minh ra, ngón tay thon quẹt bớt nước mắt đang ứa chảy, nàng mở miệng: "Anh nói sao thấy lạ, con trai mình mới có mấy tháng tuổi còn đang oe oe trong nôi, biết chuyện gì mà cứu mẹ nó. Người cứu vợ con của anh là Diêm Đế đấy."
Quang Minh khẽ mỉm cười giải thích: "Lúc anh với bác Mạnh bị trúng kế của tên Bạch Dạ bị lạc vào thị trấn của đám Thi Quỷ, nhờ Điện súy Thượng tướng quân ra tay tương trợ nên mới thoát chết. Ngài ấy còn nói Phi Cường - con trai chúng ta chính là người đứng đầu địa phủ chuyển sinh để cứu thế gian đấy."
Nghe xong Quỳnh Như mở to mắt ngạc nhiên: "Thật thế à?", rồi nàng khẽ mỉm cười, lòng khấp khởi vui mừng khi biết mình giống Thùy Trang ở chỗ đều sinh một người con trai có sứ mệnh là anh hùng cứu thế gian khỏi họa quỷ ma. Bất giác nàng hướng ánh mắt về đứa con trai bé bỏng đang yên giấc trong nôi, trên môi nở nụ cười tự hào về con trai mình.
Chợt một tia nghi vấn xẹt qua trong đầu bé Như, nàng hỏi chồng: "Lúc con quỷ tính động thủ với em thì Đại Đế xuất hiện trong hình dạng cái bóng mờ ảo trông rất uy nghiêm, nếu Ngài thật sự là con chúng ta thì lẽ ra phải là xuất hiện trong hình dạng đứa bé mới đúng chứ?"
Hiểu được khúc mắc của vợ mình, Minh giải thích: "Xuất hiện trong hình dáng đứa trẻ sơ sinh sợ không cứu được em luôn ấy chứ, vì trẻ sơ sinh rất yếu mềm do chưa phát triển đầy đủ thể chất nên buộc Ngài ấy phải xuất Chủ Nguyên Thần ra khỏi đứa bé dưới dạng bóng mờ như em thấy đó."
Lúc này Quỳnh Như mới hiểu mọi chuyện, thảo nào Đại Đế cứ gọi nàng là mẹ, có lẽ định mệnh đã an bài cho Ngài ấy là con nàng nên cô bé thầm nhủ sẽ yêu thương, chăm sóc và dạy dỗ đứa con trai này thành người tài.
Thấy vợ mình đăm chiêu suy nghĩ nên Minh cười nói: "Gì mà suy nghĩ sâu xa thế? Mấy năm nữa em còn sinh tiếp bốn đứa nữa mà. Lúc đó dạy dỗ sáu đứa không có thời gian nghỉ ngơi đâu."
Nghe Mình nói thế khiến nàng đỏ mặt, quả thật làm mẹ của sáu đứa trẻ là điều mà nàng chưa thể dám tin dù chồng nàng đã báo trước. Bé Như khẽ lại gần nôi của Phi Cường, ghé môi đặt xuống trán con trai bé bỏng còn đang nhắm mắt, nàng mỉm cười thì thầm với con mình: "Mẹ cảm con nhiều lắm! Nếu không có con kịp cứu mẹ thì giờ này cha mẹ đã âm dương đôi ngã rồi."
Đứa bé có vẻ như nghe được lời mẹ mình nói nên khẽ cựa mình, rồi Quỳnh Như nhẹ nhàng chỉnh lại cái mền nhỏ đang đắp con mình cho ngay ngắn. Quay sang đứa con gái sinh đôi còn lại và con gái của Quỳnh Phương, nàng cũng chỉnh lại hai cái mền cho ngay ngắn. Xong xuôi, nàng quay người lại thì thấy ông chồng đang nhìn mình bằng ánh mắt khát tình, nàng cười nói: "Muốn gì hả?"
Minh đáp: "Đương nhiên là chuyện vợ chồng của tụi mình."
Nàng hỏi: "Buổi sáng không đủ ư?"
Minh nhún vai: "Lão tài xế đó xuất hiện đột ngột quá làm anh tụt hết cả hứng."
Quỳnh Như cười hi hi: "Xạo nữa, dù bác ấy xuất hiện nhưng anh cũng dập em lên bờ xuống ruộng đấy thôi."
Minh cười: "Ai chà, càng lúc em càng không sợ anh đấy, phải dạy dỗ em lại mới được."
Nói xong Minh vồ lấy Quỳnh Như hôn ngấu nghiến, cô bé vịn lên vai cậu mặc cho cậu thưởng thức cơ thể mình.
Minh ép nàng vào tường, một tay luồn ra sau sờ soạng, một tay cậu luồn vào cái áo yếm hai dây cột nơ lưng của nàng, môi cậu vẫn quyện chặt lấy môi bé Như. Cậu cho cả hai tay vào ngực nàng, vừa hôn Minh vừa mò vú nàng rồi cậu cho một tay vào trong quần lót bên trong váy ngắn nàng đang mặc, bỗng nàng rít lên một tiếng nho nhỏ: "Ứ… anh ơi."
Minh thì thào: "Của em đẹp lắm, anh yêu em Như à…"
Cậu hôn siết và thọc bàn tay vào lỗ âm đạo nàng mạnh hơn, cô bé run rẩy như người bị bệnh, tay nàng bấu chặt vào tường, Minh rút tay ra khỏi âm đạo nàng, cậu giơ lên cho nàng xem rồi mút ngón tay đang dính dâm dịch của nàng. Quỳnh Như thẹn thùng đánh vào vai Quang Minh, cậu cười rồi tiếp tục cúi xuống, lần này cậu làm đến cặp vú của cô bé.
Minh kéo cái áo yếm của nàng lên, hai bầu vú núng niếng hiện ra, cậu vục mặt vào cặp vú của nàng, tay cậu vẫn trong quần lót của Quỳnh Như, cô bé run run một tay vịn tường một tay bám vào vai áo cậu. Rồi Minh kéo tuột cái váy ngắn cùng quần lót của nàng xuống ngang gối, cậu cầm hai tay nàng đặt lên vai mình, rồi cậu từ từ quỳ xuống.
"Anh ơi..." Quỳnh Như kêu lên.
Hai chân nàng thay phiên co lên để Minh dễ dàng lột hẳn váy và quần lót nàng ra, rồi nàng khẽ giơ chân cao lên để chồng cô bé liếm mút âm hộ mình tay nàng nắm tóc Minh mà rên rỉ.
"Của vợ đẹp quá." Minh thì thầm.
Bé Như ngửa đầu ra thở hổn hển, nàng hít lấy một hơi nói: "Em biến ra cái giường để tụi mình làm tiếp nhé?"
Minh cười nói: "Ừa… làm nhanh kẻo ba người về mà thấy ghen chết."
Giọng cười trong trẻo đầy quyến rũ từ đôi môi mọng của nàng thoát ra càng khiến Minh mê đắm, nàng thẹn thùng cười nói: "Cho họ ghen tị luôn."
Minh đặt nụ hôn nồng nàn lên đôi môi gợi cảm của Quỳnh Như, cậu nói: "Cho anh xem phép thuật của em nào."
Đôi má đỏ hây hây của Quỳnh Như càng khiến nàng xinh đẹp thêm bội phần, nàng dịu dàng nói: "Dạ, để em."