Ngày hôm sau, nhà tắm công cộng của Thiên Tú tiếp tục nghỉ kinh doanh. Vừa sáng sớm cậu đã tới ngân hàng để xếp hàng, tuy công việc của cậu rất đặc thù nhưng dẫu sao còn phải kiếm tiền ăn cơm.
Sự việc rất thuận lợi, ngân hàng vừa mở cửa Tú đã tới khu vực két bảo hiểm. Đương nhiên, nơi đây được quản lý chặt chẽ, để không tốn mất thời gian, cậu liền rút smartphone gọi về mẹ cậu nhờ giúp đỡ vì dù sao ngân hàng này do ông ngoại cậu là Chủ tịch Hội đồng quản trị cơ mà.
Thiên Tú thuận lợi lấy được hợp đồng kia, điều càng khiến cậu kinh ngạc chính là, công ty phụ trách thanh toán chi trả tiền hợp đồng lại chính là tập đoàn công ty "Nguyên Ngọc".
Tập đoàn Nguyên Ngọc chính là công ty của Thảo Nguyên, việc sẽ càng dễ làm hơn. Thiên Tú tốt xấu gì cũng tính là người quen với nàng ta, hơn nữa còn từng cứu nàng ta.
Tập đoàn Nguyên Ngọc là một siêu cấp công ty mới đột nhiên quật khởi gần hai năm, bỏ vốn đầu tư kinh doanh kiếm tiền lời nhất là từ bất động sản, thuyền viễn dương. Do vừa mới thành lập hai năm, các nơi đều có không có bất kỳ tư liệu liên quan tới Nguyên Ngọc, cũng không có tài sản gì là đáng giá, đối với người bình thường thì giống như trong một đêm bỗng nhiên mọc ra vậy.
Nhưng tập đoàn Nguyên Ngọc đã trở thành xí nghiệp lớn đứng đầu ở nơi đây. Khu đất rộng lớn dùng để phát triển khu đô thị tiếp theo đều giao cho họ khai phá. Một mực đại biểu công ty Nguyên Ngọc xuất hiện trước mặt công chúng, lãnh đạo tối cao của công ty chính là Thái Ngọc Thảo Nguyên, một cô gái độ hai mươi tuổi, xinh đẹp trẻ tuổi. Nàng ta quyên góp vô số, thích làm việc thiện, nhưng vẫn có phần lớn người không tin nàng ta là người giữ bánh lái của công ty siêu cấp này. Rất nhiều lời đồn đoán về Thảo Nguyên, đủ mọi phiên bản, nhưng càng nhiều người biết rằng, nàng ta là một kẻ có tiền!
Tòa nhà làm việc của công ty Nguyên Ngọc ở ngay trung tâm. Nó là tòa kiến trúc khá cao, xanh vàng rực rỡ, thuộc về kiến trúc mang tính tiêu điểm, cũng phù hợp với phong cách của công ty bất động sản bọn họ.
Thiên Tú lượn rất nhiều vòng mới tìm thấy cổng vào, hơn nữa, gửi một chiếc xe máy người trông xe không ngờ lại đòi 200K. Lại nhìn cả bãi đỗ xe, giống như sân ga vậy, các hãng xe nổi tiếng nên có đều có hết, ít nhất chủ xe sẽ không xoắn xuýt vì tiền gửi xe.
Nhìn tòa cao tốc xa hoa này, cao chọc trời, khí thế to lớn. Đồng thời cậu còn chú ý tới, bên ngoài tòa cao ốc lớn này đều có rất nhiều bảo vệ, duy trì trật tự ở đây để chủ nhân không bị quấy nhiễu là chức trách của họ và giờ phút này bảo vệ lại tận hết chức trách với cậu. Nhất là khi biết Tú muốn trực tiếp gặp Thảo Nguyên, bảo vệ suýt nữa dùng gậy cảnh sát đánh cậu ra ngoài, gặp đại nhân vật nếu không hẹn trước thì phải có người quen trong tòa nhà dẫn đi .
Ngay lúc Tú đang phát cáu thì cửa tự động của tòa nhà bỗng mở ra, một cô gái mặc bộ đồ màu đen đi ra ngoài. Cậu vừa nhìn, ồ, người quen, cô trợ lý lần trước nhìn thấy quỷ bị dọa đái ra quần. Có điều cô gái này không hề nhìn thấy cậu, cũng không nhìn hai tên bảo vệ cản cậu lại, họ đều thuộc về phạm trù không đáng đặt vào mắt. Đôi chân ngọc màu đen của cô gái này đi một đôi giày cao gót, vang lên cành cạch từ bên người họ đi qua.
Thiên Tú nhàn nhạt cười, cô gái này mắt cao quá trán không đếm xỉa tới cậu và bảo vệ nên vội vàng lủi tới, cười hì hì nói: "Hey, người đẹp, còn nhớ tôi chứ?"
Cô gái kia hơi sửng sốt, hoàn toàn không chú ý tới cậu. Lúc này nhìn kỹ, khuôn mặt gần ngay trong gang tấc, cô gái chợt sợ hãi kêu một tiếng: "Á, quỷ!"
Nói xong cô gái xoay người bỏ chạy, lưu lại Thiên Tú đứng ngẩn ra chẳng hiểu gì, hai gã bảo vệ trực tiếp đi tới kẹp lấy cậu nói: "Đi đi, mau đi đi, tên quỷ nhà ngươi!"
Cậu chán ngán, chỉ có thể móc ra mấy tờ tiền nhét vào tay bảo vệ, nói cho họ: "Tôi không phải quỷ gì cả, tôi chỉ là người theo đuổi nàng ta, gần đây gây chút xích mích với nàng ta, bây giờ vội vã muốn đi dỗ nàng thôi."
Hai bảo vệ không rõ nguyên nhân nhưng cô trợ lý khi nãy quả thật hô rõ to, điều này chứng minh họ quả thật có quan hệ. Hơn nữa Thiên Tú lại bày tỏ "thành ý" đầy đủ, hai gã bảo vệ lập tức cho qua.
Cô trợ lý kia đi giầy cao gót, nhưng vẫn chạy như bay. Lần trước gặp quỷ nàng ta bị dọa ngất, lần này không biết vì sao gọi mình thành quỷ?
Mặc kệ nói thế nào, cô gái này không ngờ lại gọi mình là quỷ trước mặt đám đông, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng của Thiên Tú. Cậu quyết định hỏi cho ra lẽ.
Cậu theo nàng ta đi vào tòa cao ốc, mắt thấy nàng ta ấn cầu thang máy đi vào, cậu hít sâu một hơi, như kẻ điên lao vào cầu thang bộ. Ở tầng hai tầng ba phân biệt ấn nút cầu thang máy, mục đích chính là làm cho cầu thang máy cô gái kia đi lên đều dừng lại ở mỗi tầng.
Nàng ta là trợ lý bên người của tổng giám đốc, mà phòng làm việc của tổng giám đốc bình thường đều ở tầng cao nhất. Cho nên Thiên Tú tung hết thể lực liều mạng chạy như điên, liên tục ấn nút tầng hai tầng ba tầng bốn để kéo dài thời gian, cho bản thân mình có đủ thời gian chờ ở cửa tầng năm.
Cậu điều chỉnh hô hấp, lau mồ hôi trên trán, thở sâu hít mạnh, nhếch miệng nhe răng, lộ ra nụ cười sáng lạn… và cửa thang máy mở ra.
Đây là cầu thang máy khách quý chỉ quản lý cao cấp của công ty mới có thể đi vào, người thường không được sử dụng. Nhân viên của công ty cũng đều biết quy củ, cho nên trong thang máy chỉ có một mình cô trợ lý. Nhưng tổng cộng mới lên năm tầng lại dừng năm lần, mỗi lần ngoài cửa đều không có người, cũng không biết là ai đang đùa dai, làm cô trợ lý tức giận không thôi.
Khi tới tầng năm, nàng ta đang cảm thấy không bình tĩnh nổi, nếu gặp được người khác chắc chắn sẽ mắng chửi một trận. Nhưng cửa thang máy vừa mở nàng ta liền nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Tú, nụ cười là sáng lạn như vậy, một hàm răng đều đặn lấp lóe ánh sáng chói lòa.
Cô gái thoáng sững sờ, mà Tú không ngờ lại giật nảy mình như nét mặt của nàng ta. Không chờ cô trợ lý mở miệng cậu dụi dụi mắt, cướp lời: "Wow, trong thang máy nhiều người quá, bỏ đi, tôi chờ lượt sau vậy."
Vừa nói xong lời này cô gái càng đờ ra, chỉ mất thời gian một câu nói cửa thang máy liền đóng lại. Sau đó truyền tới tiếng thét rung trời lở đất của cô gái…
Lần trước lúc cô trợ lý thật sự nhìn thấy quỷ cùng Thiên Tú, khi đó nhìn Tú cầm kiếm giết quỷ, mặt cậu khi đó rất đáng sợ nên cô trợ lý đinh ninh cậu chính là quỷ. Mà lúc này, trong thang máy rõ ràng chỉ có một mình nàng ta, Thiên Tú lại nói người nhiều quá, tổng hợp lại tất cả, cô trợ lý liền hét rách cổ họng!
Cũng không biết cô trợ lý xông ra thang máy ở tầng mấy, cả tòa cao ốc đều là tiếng thét như quỷ khóc sói gào của nàng ta. Kêu "quỷ kìa quỷ kìa" làm nhân viên công tác của cả tầng đều thò đầu ra ngó, điều này cũng thành toàn cho Thiên Tú thuận lợi dò la nơi phòng làm việc của Thảo Nguyên.
Vào trong tòa nhà thì không có bảo vệ ngăn cản, đương nhiên đây là vì Thảo Nguyên người ta không có vệ sĩ bên người.
Giống như Thiên Tú nghĩ, cậu đi thang máy một mạch lên tầng bốn mươi lăm cao nhất của tòa nhà.
Tú gần như cùng lúc lên tầng với cô trợ lý, cả tầng cao nhất chỉ có một căn phòng hội nghị và một phòng làm việc, hoàn toàn thuộc về không gian riêng của Thảo Nguyên. Hai gã bảo vệ đứng ở cửa phòng làm việc, một người đứng ở cửa thang máy, bảo đảm trên mức lớn nhất không cho kẻ địch xông thẳng đến bên người Thảo Nguyên.
Chỉ là lúc này Thiên Tú và cô trợ lý như nổi điên gần như xuất hiện cùng lúc khiến hai gã bảo vệ thoáng khẩn trương, không biết ngăn ai trước.
Do cô trợ lý hô to gọi nhỏ, va đụng lung tung như con ruồi, dẫn cả Thảo Nguyên trong phòng làm việc ra ngoài, cô nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thiên Tú, buột miệng hỏi: "Là anh à?"
Thiên Tú mỉm cười: "Đã một thời gian không gặp, cô vẫn nhớ tôi à?"