Anh vẫn không tin tôi đã ra đi như vậy.
Mỗi đêm, Thẩm Quân Nghị trong cơn mơ lại nhìn thấy cô gái nhỏ ấy rơi xuống biển.
Ngày trôi qua, tung tích về tôi vẫn là một ẩn số.
Chỉ vỏn vẹn 3 tháng, Thẩm Quân Nghị dường như trở thành một con người khác.
Sáng anh vẫn là một vị tổng tài lạnh lùng thậm chí còn tàn khốc hơn, nhưng khi màn đêm buông xuống, anh lại nằm trên giường, ôm ấp, vuốt ve cuốn nhật ký với hai hàng nước mắt chảy dài.
Thẩm Quân Nghị anh thật sự rất hối hận rồi, nhưng hối hận có ích gì chứ? Hối hận rồi người con gái ấy có trở về cùng anh như ngày xưa không?
Sáng hôm sau, Thẩm Quân Nghị nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
- Thưa Thẩm tổng, chúng tôi đã tìm thấy phu nhân, nhưng chỉ là, thi thể đã phân hủy gần hết rồi.
Thẩm Quân Nghị như sét đánh ngang tai. Anh tức tốc lái xe đến bệnh viện.
Nhìn thi thể gần như đã phân hủy gần hết, tâm anh như chết lặng.
Bao nhiêu ngày hy vọng, nhớ nhung thì giờ đây thứ anh nhận được là thi thể của người mình yêu?
Thẩm Quân Nghị lại gần, anh không tin, quay sang túm cổ áo của bác sĩ.
- Đó không phải cô ấy, các người nhận nhầm rồi.
Vị bác sĩ lắc đầu.
- Thẩm tổng, chúng tôi xác nhận đó là phu nhân, tất cả xét nghiệm đã qua rồi ạ.
Thẩm Quân Nghị đứng không vững nữa, anh quỳ xuống trước thi thể trước sự ngạc nhiên của vị bác sĩ.
- Lam Tuyết Vy, dù tôi đã không tin đây là em, nhưng sự thật đã nói cho tôi biết rằng người nằm trong này lại là em? Lam Tuyết Vy, cả đời này tôi chưa từng quỳ với ai ngoài tổ tiên và cha mẹ của mình. Nhưng hôm nay, tôi quỳ với em là để xin em tha thứ cho sự khốn nạn của tôi. Tuyết Vy! Tôi thật sự rất xin lỗi. Vợ ơi! Dậy đi em! Tôi thật sự rất hối hận.
Thẩm Quân Nghị gào khóc thảm thiết, đến Đường Khiêm chạy lại khuyên anh nên mai táng thi thể đi, anh vẫn nhất quyết không chịu.
- Vợ của tôi! Tôi không cho các người đụng vào.
Một lúc sau, dường như đã mệt lã, anh gục xuống bên cạnh.
Tại biệt thự ở Mỹ.
3 tháng nay tôi sống cũng không dễ dàng gì. Làm bao xét nghiệm, bệnh tình của tôi càng nặng.
Đầu tôi lúc nào cũng đau nhức, không thể chịu được.
Ban đầu, bác sĩ bảo tôi bỏ đứa bé để tiến hành điều trị, tôi quyết định không bỏ. Đứa con đầu lòng của tôi đã mất, sao tôi nỡ nhẫn tâm bỏ đứa bé này chứ.
Huống hồ, đây là con của tôi và Thẩm Quân Nghị, cho dù mạnh mẽ, cứng rắn như thế, nhưng tôi vẫn còn yêu rất yêu anh.
Đỉnh điểm, đến tháng thứ 8, vào một ngày mưa gió, tôi bắt đầu vỡ ối, đầu cũng truyền đến cơn đau dữ dội.
Trương Quang lo lắng không thôi, anh đưa tôi vào bệnh viện.
Cánh cửa đóng lại.
Bên trong, các bác sĩ hỗ trợ tôi hết sức.
- Lam tiểu thư, cô cố lên.
- Lam tiểu thư, sắp được rồi.
- Ư, đau quá.
Tôi dường như sắp ngất đi rồi, không cầm cự được nữa.
- Lam tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi, đứa bé sắp ra rồi!
Một vị bác sĩ chạy lại nắm lấy tay tôi khích lệ.
- Oe oe.
Thiên thần nhỏ đã chào đời.
- Là một bé trai, chúc mừng cô Lam tiểu thư.
Tôi quay sang, đứa bé nhỏ xíu, đáng yêu thật. Đứa con của tôi và anh rốt cuộc cũng an toàn chào đời. Nhìn được con, tôi chết cũng mãn nguyện.
Lúc này, Trương Quang chạy vào, ý thức của tôi mờ dần, khoảng không trước mắt chỉ tối đen.
- Lam Tuyết Vy! Em sao vậy.
Tôi chỉ kịp nghe anh hét lên rồi dần rơi vào bóng tối.
- Nguy rồi! tim sản phụ ngừng đập rồi.
Tui hôm nay thức để viết nên ngắn nữa rùi;-;
Thẩm Quân Nghị ngược như vầy như đã đúng không:)))) từ từ chuyện còn dài:)))