Xem ra lá gan cô không hề nhỏ, chạy rồi còn muốn quyến rũ người khác.
Anh vung tay bắt lấy cánh tay tôi.
- Đau...
Lưu Phong đẩy Thẩm Quân Nghị ra.
- Anh phát điên cái gì?
Lưu Phong bây giờ đang rất tức người đàn ông đang đứng trước mắt mình, nếu không có tôi ở đây chắc anh đã đánh anh ta nhập viện rồi cũng nên.
Chợt, Thẩm Quân Nghị bế tôi lên trong sự bàng hoàng của Lưu Phong.
- Đường Khiêm, làm thủ tục xuất viện cho cô ta. Mong Lưu thiếu đừng quản vợ tôi như thế!
Vợ? Lần đầu anh gọi tôi như thế.
- Cô ấy như thế, anh chạm vào lại rất bẩn! Anh nói thêm.
Tôi sững người, niềm hạnh phúc hân hoan lại bị anh tạt một gáo nước lạnh vào người.
Cuối cùng, vẫn là tôi tự mình đa tình.
Két!
Anh vẫn bế tôi đi thẳng lên phòng. Đẩy tôi lên giường.
- A...! Ưm...
Anh đè tôi ra hôn, xong anh cắn mạnh vào môi tôi.
- Anh...
- Xem ra cô thiếu hơi đàn ông quá nhỉ. Tôi thỏa mãn cô.
- Đợi... đợi đã... A!
Tay anh chạm vào *** ***** khiến nó run lên...
- Dừng... dừng lại.
Nếu anh cứ tiếp tục, e rằng tôi không thể chịu nổi. Anh hôn lên môi tôi. Đầu tôi bây giờ rất choáng, không thể nghĩ gì được nữa.
Tôi ngừng chống cự, mặc kệ anh đang phát tiết trên người tôi.
Đột nhiên, anh đâm mạnh thứ đó vào người, mỗi lần đâm khiến tôi như muốn chết đi sống lại.
Anh đưa tay xoa lấy bầu ngực tôi, cảm giác rất lạ.
Anh bắt đầu gấp rút, 30 phút sau, anh rốt cuộc cũng dừng lại.
Cả người tôi thở dốc không ngừng.
- Cô nghĩ thế là xong sao?
Anh muốn làm tiếp? Giết tôi luôn đi.
Khi ánh dương buổi sớm vừa lên.
Tôi ngồi dậy với thân hình đau nhức dữ dội. Không biết anh " muốn" tôi bao nhiêu lâu.
Hôm qua là lần đầu của tôi mà anh mạnh bạo thế, sức người hay sức trâu bò hay gì không biết.
Thầm rủa anh một hồi lâu, tôi ngồi dậy.
Cạch, anh từ nhà tắm bước ra.
- Sao? Hôm qua không thỏa mãn à?
Tôi giận anh đến tím người, hôm qua anh đánh tôi đau như vậy, tối vừa làm vừa vuốt ve những vết roi ấy. Đây có phải gọi là vừa đánh vừa xoa?
Không trả lời anh, tôi đi một mạch.
Anh cảm thấy mình bị lơ liền giữ tôi lại.
- Tôi nói gì cô không nghe sao?
- Không còn sớm nữa, em chuẩn bị đi làm, anh buông em ra đi! Tôi trả lời anh một cách lười biếng.
Đến công ty.
Những người xung quanh bàn tán ra vào tôi, hệt như trên người tôi có gì lạ lắm.
Vào nhà vệ sinh, tôi hoảng hốt, trên người tôi toàn là những vết hôn đỏ chót, mặt tôi đỏ lên, kiểu này phải xõa tóc thôi.
- Thưa sếp, cà phê đây ạ.
Anh nhìn liếc qua tôi.
- Tại sao lại xõa tóc?
Mặt tôi ngượng ngùng.
- Không có gì đâu ạ.
Nói đoạn, tôi chạy đi mất, chỉ là không biết, anh bất giác nhìn tôi mỉm cười.
- Thư ký Lam, cô lại đây cho tôi!
- Thưa sếp có gì bảo em ạ?
- Cô cầm tài liệu này mang sang công ty Hoàng Khải đi. Anh ném xấp tài liệu lên bàn.
Không phải bình thường là Đường Khiêm làm sao?
Tôi cũng không có chức vị để cãi anh, đành phải ôm xấp tài liệu chạy đi với cái eo đau nhức. Số tôi khổ quá mà!
Tại Hoàng Khải.
Tôi ngồi đợi sếp công ty Hoàng Khải để ký hợp đồng.
Phịch, xấp tài liệu của tôi bỗng rơi xuống làm giấy bay tứ phía.
Hôm nay quả là một ngày xui tận mạng.
Nhặt từng tờ, một bàn tay đưa tôi một xấp giấy rớt.
- Cảm ơn... tôi ngước lên nhìn.
Một chàng trai vẻ ngoại lạnh lùng, điển trai đang nhìn tôi với một vẻ kinh ngạc, tầng mắt có chút ướt.
Anh ta đột nhiên ôm chầm lấy tôi.
- Tiểu Linh, có phải là em không? Anh nhớ em lắm!