Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Dương Khoa (tác giả Lập Địa Thành Lợn)

Ngoại giới.

“Này các thím, ở chủ đề “Bejeweled” bên kia vừa có tin trò chơi chuẩn bị cập nhật phiên bản mới kìa. Comeback (trở lại) thôi chứ còn đợi chờ gì nữa?” Trên diễn đàn zoV, tại chủ đề mới nhất của “Slither” các fan hâm mộ của trò chơi sôi nổi bàn tán với nhau.

“Đợi chờ tác giả quay về bác ạ. Dạo này chả hiểu lão Camp96 chạy đi đằng nào rồi mà không thấy tung tích đâu hết. Thường thì khi có tin tức gì mới như thế toàn là lão báo cho anh em biết đầu tiên ấy chứ.”

“Ờ đúng nha, từ hồi “Slither” cập nhật custom là không thấy lão Camp96 đâu nữa rồi.”

“Chắc là lão ta được nhận vào làm tại công ty game nào đó rồi nên không còn lên đây nữa, ba trò chơi của lão nổi bật thế cơ mà.”

“Vậy cũng mừng, nhưng mà vẫn muốn lão hiện hồn về với anh em cơ. Nhớ một thời cả diễn đàn phát cuồng vì cái trò chơi dò mìn của lão, rồi hồi đầu tháng trước cả diễn đàn chung tay bảo vệ trò chơi “Slither” nữa. Những khi đấy đúng là loạn lạc.”

“Hê, nhắc đến lại thấy nhớ. Phải ra làm một game dò mìn đã, lâu rồi không biết tay nghề lụt chưa.”

Đóng cửa sổ trang web diễn đàn, Trác Hải mở thư mục trong máy tính lên tìm lại trò chơi “Minesweeper” để chơi một ván hoài niệm. Nhớ lại cái ngày đầu tiên khi trò chơi ra mắt hắn đã từng thức tới nửa đêm về sáng chỉ để ngồi chăm chú mò mẫm tính toán từng ô số một trên màn hình, vậy mà giờ đây chớp mắt một cái đã 100 chương à nhầm nửa năm trôi qua rồi. Thời gian như bóng trâu qua cửa sổ a!

Chỉnh mức độ khó nhất rồi nhấn bắt đầu, Trác Hải ung dung lật ngay ô trống chính giữa lên. Con số 5 xuất hiện không làm hắn nao núng, hắn di chuột sang phải cách đó 3 ô rồi lật tiếp. May mắn, một khoảng trắng không có mìn hiện ra mặc dù diện tích của nó khá nhỏ.

“...Nghĩ lại thì sao ngày xưa mình mất tới tận năm phút chỉ để hoàn thành mức dễ nhất nhỉ? Lại còn đem khoe ra nữa, càng nghĩ càng thấy buồn cười.” Men theo những ô số liền nhau Trác Hải thao tác đặt cờ cực nhanh, dường như hắn không cần suy nghĩ một chút nào hết mà chỉ hành động theo bản năng. Những ô số còn trống ngày càng thưa dần, và khi con số cuối cùng được lật lên thì ngay lập tức thông báo chúc mừng của trò chơi hiện ra:

“Chúc mừng người chơi hoàn thành trò chơi ở mức độ khó (30 x 16, 99 quả mìn) trong 2 phút 27 giây!

“Dạo này lâu không chơi xuống tay rồi, vậy mà phải mất tới tận hai phút rưỡi mới qua màn.” Trác Hải lắc đầu không hài lòng trước thành tích vừa đạt được, song hắn vẫn nhấn nút chụp kết quả trên màn hình để đem khoe với các chiến hữu trên zoV.

“... Mình để chủ đề ở đâu trong đống bookmark (đánh dấu trang) này ấy nhỉ. Dạo này không vào một cái là quên hết cả…. Đây rồi.”

Tìm được chủ đề lưu lại trên thanh dấu trang, Trác Hải nhấn chuột tiến vào xem qua một lượt rồi ngậm ngùi thở dài đăng ảnh chiến tích của mình lên. Bài bình luận gần đây nhất của chủ đề này là từ tận tuần trước rồi, cư dân zoV giờ chẳng còn mấy người mặn mà với trò chơi “Minesweeper” nữa. Nếu không có một vài người còn tâm huyết với trò chơi như hắn thỉnh thoảng vào đăng bài thì chắc chủ đề này đã sớm chìm xuống đáy khu thảo luận trò chơi của diễn đàn.

“Thôi thì dù sao trò chơi nó cũng đơn giản quá, sống được tới bây giờ là mừng lắm rồi. Chỉ hy vọng tác giả sẽ tiếp tục làm ra những trò chơi mới đặc sắc hơn tựa như “Slither”.” Bấm nút đăng tải, Trác Hải quay trở lại trang đầu tiên của chủ đề như một thói quen để xem có gì mới xuất hiện không.

Vẫn là vài lời quảng cáo ngông nghênh thưở ban đầu, mấy đường dẫn tải xuống trò chơi cùng với vô số bản mod do các thành viên tài hoa làm ra, thậm chí những tràng khen ngợi của từng thành viên quản lý diễn đàn lẫn tuyên bố không còn tiếp tục phát triển trò chơi của tác giả cũng đều được tập hợp lại lưu giữ tại đây. Thế nhưng buồn thay đó là tất cả, ngoài chúng ra thì không có gì mới mẻ hết.

Thế rồi không biết ông trời run rủi thế nào mà Trác Hải, trong miên man suy tư lại nhấn vào cái tên “Camp96” ở trang đầu tiên để xem hồ sơ cá nhân của Dương Khoa. Vốn không ôm hy vọng gì đột nhiên hắn trừng mắt nhìn chăm chăm vào một dòng chữ hiện lên ngay phía bên ngoài:

“Hoạt động lần cuối vào 21 phút trước.”

“Cái gì? Tác giả hồi sinh trở lại?” Sau phút giây ngỡ ngàng Trác Hải bèn chuyển ngay sang danh mục hoạt động cuối cùng của Camp96 trên diễn đàn zoV. Thế rồi thiếu chút nữa thì hắn nhảy cẫng lên vì vui sướng khi nhìn thấy thứ mà bản thân muốn thấy nhất – một chủ đề mới vừa được Camp96 lập ra.

“Quả nhiên là vừa mới đăng, thế mà nãy giờ cứ ngồi cà kê bên chủ đề “Slither”. Mất comment (bình luận) số 2 rồi!” Trác Hải luống cuống tìm về khu thảo luận trò chơi như bị điện giật, tiến vào chủ đề hắn không thèm đọc nội dung trước mà cuộn thật nhanh xuống dưới để xem có ai chiếm mất bình luận đầu tiên chưa. Và rất tiếc cho hắn 20 phút là quá đủ để có người nhanh chân giành trước “vinh dự” đó.

“Ha ha ha ta chiếm được #2 nè.” 

“Nhiệt liệt chào đón tác giả về với quê cha đất tổ, còn thằng trên xoá bình luận đê. Phí #2.”

“Hoá ra lão Camp bận bịu chế tác trò chơi mới mà anh em cứ nghĩ lão quên anh em rồi. Không nói nhiều lần này ủng hộ tiếp!”

“Chuẩn! Ủng hộ hàng Việt Nam chất lượng cao!” 

“Ủng hộ tác giả xuất thân từ zoV không quên nguồn cội!”

“Ủng hộ thằng #2 xoá bình luận!”

“Nhanh nhanh, ít ra cũng phải chiếm được mặt tiền!” Trác Hải vội vàng đánh tạm lời chúc mừng tác giả trở về rồi bấm nút gửi bài. Hú vía, bình luận của hắn vẫn hiện ra ở trang đầu.

“Giờ thì xem nội dung nào. Cái trò thi đua chiếm mặt tiền chủ đề này đúng là mệt mỏi, hở ra một cái là mất.” Xong xuôi đâu vào đấy Trác Hải mới cuộn chuột lên để xem nội dung phía trên viết những gì. Thế rồi hắn bắt đầu vừa đọc vừa trầm tư suy nghĩ:

“”Fruit Ninja”, ninja hoa quả? Tên nghe hơi buồn cười…. Game điện thoại? Ôi xời ơi, tưởng là game PC chứ hóa ra lại giống “Bejeweled” à, chán thật đấy.”

“Thế nhưng trông hình ảnh có vẻ hấp dẫn, với lại người chơi chặt chém các loại hoa quả nghe nó cũng … thú vị đấy chứ. Thôi khi nào trò chơi ra mắt thì ủng hộ một lượt tải cũng được, cùng lắm vứt đấy khi nào ra đường bật lên chơi tạm.”

“Mà sao lời lẽ có vẻ khiêm tốn thế nhỉ, không giống với phong cách thường ngày của lão tý nào. Hay là trò chơi có vấn đề? Hy vọng là không vì thể loại vẫn là thế loại casual sở trường.”

“Dự kiến ra mắt vào đầu năm sau? Chắc là để né đợt Giáng Sinh cuối năm đây…. What? Ninja Studio? Lão này gia nhập một công ty game thật đấy à?”

Đọc tới đây Trác Hải tò mò bấm vào đường dẫn đi tới trang chủ của Ninja Studio được ghi kèm ở cuối bài. Ngay sau đó, một trang web đầy màu sắc hiện ra trên màn hình máy tính của hắn, và mặc dù nội dung trên này tạm thời còn chưa nhiều song hắn vẫn thích thú lật qua lật lại từng phần một để đánh giá chi tiết.

“Có vẻ cũng ra gì phết đấy. Tự giới thiệu Ninja Studio chỉ là một công ty nhỏ bé được lập nên với mong muốn đem lại những phút giây sảng khoái đến cho người chơi. Nghe cũng ổn.”

“Sản phẩm đầu tay của Ninja Studio – “Fruit Ninja” sẽ là một cuộc cách mạng trong lĩnh vực trò chơi hệ máy di động. À đấy, khoa trương thế này thì đúng là phong cách của lão Camp rồi.”

“Gì đây? Trailer? Sao ở bên zoV không c… à thì ra nó ở tít phía dưới cùng. Thôi xem luôn ở đây cũng được.”

Một đoạn clip với hình nền hấp dẫn như để mời mọc cư dân mạng nhấn vào thu hút sự chú ý của Trác Hải. Ngay lập tức hắn nhấn vào khởi chạy rồi đeo lên tai nghe:

“… Không có thuyết minh? Thôi phụ đề cũng được. Ồ, tiến vào chơi luôn à?”

“WTF? Chém quả né bom kiểu này hay nha! Đúng là thiên tài!” 

“Còn có cả chế độ khác nữa cơ đấy, đầu lão tác giả này chắc có đạn bên trong rồi!... Không được, trông đặc sắc quá phải tải demo về chơi thử ngay thôi.”

Chờ cho đoạn gameplay trailer của “Fruit Ninja” kết thúc Trác Hải nóng ruột tìm ngay tới mục demo “Fruit Ninja” trên trang web để xem có trò chơi chưa còn tải xuống, thế nhưng rất nhanh thì hắn bị dòng chữ “sẽ sớm ra mắt” làm cho tiu nghỉu. Bất đắc dĩ Trác Hải đành phải tua đi xem lại những thao tác chơi trò chơi điêu luyện của Dương Khoa mấy lần liền mới đã ghiền, và càng xem hắn càng có xúc động muốn quỳ xuống lạy màn hình vài cái.

“Quá đỉnh cao rồi, trò chơi của lão này vẫn mới lạ như thế…. Chết quên! Phải mau báo cho mấy ông kia biết!” Cuối cùng sau khi theo dõi trailer chán chê Trác Hải mới nhớ tới việc chia sẻ thông tin về trò chơi mới này cho những người bạn chí cốt trên zoV. Chỉnh lại bàn phím trước mặt ngay ngắn, hắn mở lại chủ đề trò chơi “Slither” trên diễn đàn rồi đánh chữ như bay.



Tại một số diễn đàn thảo luận trò chơi khác trong nước, trước sự đổ bộ lặng lẽ của “Fruit Ninja” cộng đồng những nơi này hưởng ứng không quá sôi nổi như diễn đàn zoV. Song khi đi sâu vào nội dung chi tiết, biết được thành viên chủ chốt trong đội ngũ thành viên chế tác trò chơi cũng chính là tác giả của “Slither” – một trong những hiện tượng của tháng 11 thì ai nấy bắt đầu lộ ra vẻ hứng thú:

“Đồng tác giả của trò chơi PC đứng top 3 trò chơi đáng chơi nhất tháng 11? Vậy thì chắc chất lượng cũng không đến nỗi nào đâu nhỉ?”

“Ai biết được, cơ mà nhìn qua trailer thì thấy sử dụng cảm ứng làm lưỡi dao cũng có chút mới mẻ.”

“Không phải một chút mà là hoàn toàn mới nhé, đã có game nào ứng dụng cảm ứng như vậy đâu? Lại là hàng Việt nữa, dù game có tệ đến mấy đi nữa cũng phải mua về chơi thử.” 

“Trông có vẻ hơi đơn giản, không biết có đáng đồng tiền bát gạo không.”

“Êi, đừng coi thường tác giả này. Tra thông tin trên Hiệp hội thì thấy người ta có thế mạnh về thể loại casual lắm đấy.”

“Nhưng mà lần này người ta làm cùng với đoàn đội, chắc gì chất lượng đã được đảm bảo?”

“Trông trailer chưa mà phán? Gameplay chân thật đấy chứ có phải là dàn dựng đâu, mà xem xong rồi lại bảo không thú vị đi?”

“Không thú vị.”

“… Cái thằng fan cuồng “Snek Aztec” này, kiếm topic rác tao với mày solo.”

Và song song với những lời bàn tán của dư luận chiến hỏa cũng nhen nhóm bùng lên, chúng chậm rãi hâm nóng bầu không khí xung quanh trò chơi “Fruit Ninja”, vốn chỉ vừa mới tiến vào tầm mắt công chúng bằng một đoạn trailer ngắn ngủi và đôi dòng thông tin bên lề. Và mặc dù tầm ảnh hưởng của nó cũng vô cùng hạn chế khi chỉ tồn tại trong nội bộ một số diễn đàn thảo luận trò chơi, Dương Khoa vẫn tỏ ra khá hài lòng trước những thành quả truyền thông ban đầu do Thu Lan phụ trách.

“Chỉ có thế thôi cũng cãi nhau cho được. Đúng là ở đâu có người ở đấy có… gì ấy nhỉ?” Đứng bên cửa gỗ Dương Khoa lắc đầu cười cợt, mắt vẫn dán vào nội dung cuộc cãi nhau xung quanh “Fruit Ninja” trên màn hình điện thoại.

“Có cái củ cải! Ném cho anh cuộn băng dính mới lên đây Khoa.” Thiếu Hoàng đứng trên thang mất kiên nhẫn kêu to làm Dương Khoa giật mình, suýt chút nữa thì hắn đánh rơi chiếc điện thoại trên tay.

“Rồi, anh Hoàng bình tĩnh làm gì mà nóng thế! Đây băng dính đây.”

“Tập trung vào đây đi, đừng cắm mặt vào điện thoại nữa.” Thiếu Hoàng cầm băng dính dán chặt dải băng trang trí Giáng sinh vào khung cửa, sau đó anh không quên gắn kèm một chùm chuông lên dải băng: “Nhìn cho anh xem đã đúng chính giữa chưa.”

“Giữa rồi, thôi xuống đi anh. Đẹp rồi đấy.”

“... Trông vẫn thấy lệch thế nào ấy.”

“Đã bảo đẹp rồi mà lại, nhanh lên anh em còn trả thang cho bác Thanh.”

Khuyên mãi mới khiến ông anh lập dị bỏ đi ý nghĩ muốn dỡ đồ ra hết để treo lại một thể cho cân đối, Dương Khoa xách thang trả lại cho bác gái hàng xóm. Hôm nay đã là ngày 23 rồi, chỉ còn hai ngày nữa là tới Giáng sinh nên sau buổi làm việc ban sáng hắn bèn bỏ ra một chút thời gian trang hoàng lại văn phòng như dự định cho có không khí ngày lễ.

“Cháu gửi bác Thanh cái thang ạ.” Gõ cửa đi vào nhà hàng xóm, Dương Khoa nhẹ nhàng cất lại chiếc thang vào chỗ cũ giúp bác gái.

“Ôi thanh niên này mang sang luôn rồi đấy à, sao không để đấy lúc khác trả cũng được?”

“Dạ thôi bác cháu chỉ mượn treo ít đồ thôi, dùng xong rồi cháu gửi bác luôn không thì bên cháu cũng vướng. Cháu cảm ơn bác nhé, cháu về luôn đây.”

“Ấy từ từ, Khoa đợi bác tý bác cho cái này.” Chỉ thấy bác gái hàng xóm mở tủ lạnh rồi lấy ra một túi ni lông đưa cho Dương Khoa: “Nhà bác có cân quýt xách từ quê lên ăn ngon lắm¸ cháu cầm về chia cho mấy anh chị em ăn.”

“Ôi lại quà à bác? Dạo này bác cho cháu nhiều thứ quá cháu ngại lắm!”

“Cha bố cái anh thanh niên lịch sự này, cầm về đi cho bác vui. Quýt ngon lắm đấy!”

“Dạ vâng thế cháu cảm ơn bác ạ.” Dương Khoa vội vàng cảm ơn thêm một lần nữa. Từ hồi Cẩm Tú đi vào thực tập tại phòng làm việc của hắn thì bác gái này ngày càng tỏ ra thân thiết, thỉnh thoảng trong nhà có thứ gì ngon toàn nhớ ngay đến hắn để chia cho một phần. Hơn nữa lần nào cũng không cho từ chối, làm hắn cứ phải cầm lấy suốt thế này có chết không chứ lại!
Nhấn Mở Bình Luận