Văn phòng chi nhánh của Ninja Entertainment tại châu Âu, hai ngày sau khi trận đấu giữa NorthWind và LadyNinja kết thúc.
"... À, đập tay xong em còn hướng về phía màn hình camera ra oai nữa đó anh Khoa. Đầu tiên là chỉ tay lên đầu như này này, sau đấy làm động tác bóp cò "pằng chíu" chĩa thẳng vào camera. Ngầu cực luôn!"
Trên màn hình chiếc điện thoại di động tùy thân, cô bạn gái đáng yêu của Dương Khoa trong bộ đồ ngủ lụa mỏng hở hang giờ phút này đang ra sức hoa chân múa tay diễn tả lại giây phút sung sướng sau chiến thắng trước NorthWind. Cảnh tượng khoa trương quá đỗi làm nhân vật chính của chúng ta chỉ biết im lặng lắng nghe, nụ cười mỉm phụ họa giai nhân một mực nở trên môi.
Này sao giống ông anh hai Dương Chính của hắn thế chứ lại. Cứ chiến thắng người ta một cái là phải tìm đến hắn kể lể khoe khoang cả tràng dài mới chịu, không cho hắn bất cứ một cơ hội nào để từ chối luôn. Rất bá đạo, cũng rất quá khích.
Cơ mà nói vậy thôi chứ, khác với ông anh Dương Chính khô khan Dương Khoa hắn rất sẵn lòng bồi tiếp cô bạn gái đáng yêu của hắn, từ đầu đến cuối không hề mở miệng phàn nàn một câu nào hết. Chủ yếu là bởi bên cạnh việc khoe chiến tích thi đấu Thảo My không biết vô tình hay cố ý còn khoe thêm cả đường cong thân thể mỹ miều dưới lớp áo ngủ mỏng tang cho hắn chiêm ngưỡng nữa. Mỗi khi cô nàng cười nói phấn khích hay cử động tay chân hai bộ vị mấu chốt trên dưới sẽ "rung rinh" theo, hình ảnh gợi cảm quá đỗi khiến đôi mắt hắn nó cứ bị dán chặt vào màn hình chẳng thể dứt ra.
Khả năng cao là cố ý đi.
Dù sao tính từ lúc chính thức xác lập quan hệ yêu đương tới giờ thì đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Thảo My "cởi mở" như vậy với Dương Khoa, hai người chỉ chưa "ăn thịt" lẫn nhau thôi chứ trên người đối phương chỗ nào cần xem đã sớm xem hết rồi. Bất quá dạo gần đây tần suất cô nàng tỏ vẻ "cởi mở" dạng này đang trở nên dày đặc hơn hẳn so với mọi khi, làm hắn lắm lúc cứ bị mấy suy nghĩ mơ màng trong đầu hành hạ đến đờ cả mắt nhỏ cả dãi. Cũng không biết cô nàng đang bắn đi thứ tín hiệu gì nữa, hay chỉ đơn giản là muốn trêu chọc thanh niên xử nam hai đời như hắn cho vui.
“Xong chị Cúc cũng "máu" anh ạ, chạy đi ôm hết mấy chị em một lượt rồi hướng về camera hôn gió. Có dân mạng sau đấy cắt thành ảnh tung lên fanpage trông buồn cười lắm.... Này, anh Khoa có đang nghe em kể không đấy?”
Dương Khoa: (¯﹃¯)
"Anh Khoa!"
"Hả? Ơi có có, anh vẫn đang nghe đây Mimi. Xong rồi thế nào nữa?" Giật mình trước tiếng hô lớn, Dương Khoa vội vàng đáp lại như một cái máy, tay vô thức đưa lên mặt quệt khóe miệng một cái. Cử chỉ này trong mắt Thảo My nhanh chóng bị hiểu thành chống chế cho có, thế là cô tiếp tục hỏi gặng bằng giọng điệu ngờ vực:
"Thật anh vẫn đang nghe không? Hay chỉ giả vờ?"
"Thật mà. Nghe không sót một chữ nào luôn, không tin để anh kể lại nguyên văn cho mà nghe." Dương Khoa vội giơ tay tỏ vẻ nghiêm trang, con ngươi vẫn không hề rời khỏi hai viên cầu bé tý đang không ngừng phập phồng trên màn hình.
"... Thôi khỏi, tạm tin anh đó."
Trông thấy bô dạng của Dương Khoa Thảo My chợt nhếch mép nở nụ cười bí hiểm, sau đó cô thu hồi cảm xúc phấn khích trình bày nốt tiết mục ăn mừng của cả đội LadyNinja: "Cả đám có mỗi mình chị Hân là không ăn mừng chiến thắng. Cứ ngồi im tại chỗ như ông Bụt mặt thản nhiên như không, lúc chị Cúc ôm còn cố gạt chị ấy ra. Làm chị Cúc tưởng mình bị ghét buồn quá thở ngắn than dài suốt cả một buổi tối."
"Nghe có vẻ đa sầu đa cảm nhỉ…. Vậy là ván thứ hai các chị em gỡ hòa thành công đấy, thể còn ván thứ ba thì sao? Thắng hay thua?"
Không đả động đến thì thôi, vừa đả động đến diễn biến tiếp sau ván thi đấu thứ hai của loạt Bo3 một cái là vẻ cao hứng nơi Thảo My lập tức biến mất tăm. Cô nàng ỉu xìu vớ lấy con thú bông tạo hình quả óc chó trong "Plants vs Zombies" nằm lăn lóc gần đó ôm vào lòng, cả người ngả về phía thành ghế không nói không rằng. Thấy lạ Dương Khoa tiếp tục truy vấn:
"Kìa em, sao tự dưng mặt lại dài thuỗn ra thế? Có chuyện gì buồn à?"
" (¬_¬) Đương nhiên là buồn rồi. Thua cuộc thì ai mà vui được chứ, anh Khoa biết kết quả rồi còn cố tình trêu em. Anh thích cười trên nỗi đau của em lắm à?"
"(Sửng sốt) Ơ, anh đã biết kết quả đâu mà cười em? Lúc nãy trình bày với em rồi còn gì Mimi? Em vừa nói anh mới biết là em thua đấy chứ."
"Ừ nhở…. Thật là, bạn trai gì mà bạn gái mình thi đấu kết quả như nào cũng không nắm được. Toàn viện cớ công việc bận rộn này nọ, chắc hết thương mình rồi. ( ̄ヘ ̄) “
" ( ̄д ̄;) Kìa em, có thể đừng bắt chước bà chị Yurin của chúng ta được không? Anh là anh sợ lắm luôn đó."
"... Thôi được, vì anh đúng là đang bận thật nên tạm tha anh lần này. Lần sau không được bỏ bê em như thế nữa đâu đấy, bạn gái thi đấu xong phải hỏi chuyện ngay để có gì còn an ủi chứ. Xem nào, ván thứ ba...."
Làm mình làm mẩy với người yêu xong, Thảo My bắt đầu từ tốn thuật lại nội dung ván thi đấu thứ ba của loạt Bo3 giữa LadyNinja và NorthWind. Rút kinh nghiệm từ trận thua muối mặt trước đó, tại ván thi đấu quyết định cả bốn tuyển thủ chuyên nghiệp đều nhập cuộc với tinh thần tập trung cao độ và cực kỳ nghiêm túc hòng giành lấy tấm vé sớm vào vòng trong. Tốc độ thao tác chạm ngưỡng đỉnh cao đi kèm sự chuẩn xác hầu như tuyệt đối, không cho đám chị em không chuyên bất cứ cơ hội nào để bắt quân dân dù là nhỏ nhất.
Đồng thời, sách lược mà NorthWind triển khai tại ván thi đấu thứ ba cũng tỏ ra vô cùng hiệu quả. Nhận thấy LadyNinja thường có xu hướng tấn công sớm để chiếm tiên cơ nên các chàng trai ai nấy đều chủ động quây kín căn cứ ngay từ đầu, kết hợp chiêu mộ một ít binh lính phòng ngự rồi mới đầu tư bung dân phát triển kinh tế. Khiến cho người chơi tinh quái như Thảo My không có không gian để phát huy, mấy lần thử tìm đường đột kích vào căn cứ đối phương không thành đành phải quay về với lối chơi quy củ, thắng thua coi như phụ thuộc hết vào những trận giao tranh tổng lực giữa hai bên.
Mà luận về giao tranh tổng lực thì với Thùy Linh trong đội LadyNinja thi đấu chẳng khác gì chấp người hết. Cô thư ký thực tập của Dương Khoa đã không thể làm nên phép màu như ở ván thứ hai, tương phản cô còn "bóp" đồng đội kinh khủng hơn cả ván đầu tiên khi liên tục mắc những lỗi lầm không đáng có vào những thời điểm nhạy cảm. Kỳ chiêu không có đất dụng võ, "cục tạ" trong đội lại không ngừng báo hại nên LadyNinja thua cuộc là điều đương nhiên.
"... Thật đấy, chị Linh bạn anh chơi tệ khủng khiếp luôn. Chị Hân chị Cúc đã khổ công xây thành đá giữ hộ nhà như ở ván hai rồi mà vẫn bị đánh cho nát nhừ hết cả. Lúc tụ quân giao chiến thì cung thủ toàn đứng im tại chỗ bắn tên, gặp xe bắn đá cũng không biết đường né tránh ăn đạn chết sạch nhẵn. Xong chị Cúc hết vàng cũng bị kéo sập theo, em với chị Hân không gánh nổi nữa thế là đành chịu thua."
"Coi như ra về tay trắng đấy."
"Chứ còn gì nữa. Bao nhiêu công sức gỡ gạc của em thế là cuối cùng thành dã tràng xe cát hết cả! Buồn không lời nào tả hết luônnn!"
Đoạn Thảo My không ngừng ngúng nguẩy lăn lộn ngay tại chỗ, đôi bàn tay bất giác siết chặt con thú bông tội nghiệp như để phát tiết. Thấy cảnh này Dương Khoa đột nhiên nảy sinh tâm tư đùa cợt giai nhân một phen. Đợi cho cô nàng hơi bình tĩnh trở lại hắn lập tức viện dẫn danh ngôn, một câu danh ngôn mà hắn từng được nghe khá nhiều tại thế giới cũ:
"Được rồi Mimi, không việc gì phải buồn cả em ạ. Các cụ dạy rồi, mình có thực lực thua mới buồn còn không có thực lực thì làm sao phải buồn? Vui lên em, cười một cái đi cho đời nó tươi. ( ̄ヮ ̄)”
" (• __ •?) Là sao?”
"Nghĩa đen ấy."
"... Ai nhaaa!!! ヽ( `д´*)ノ Anh Khoa dám chê em không có thực lực à? Không an ủi người ta thì thôi còn trêu tức, ghét anh Khoaaa!!!"
Bị lời nói của bạn trai chọc giận Thảo My lên cơn thịnh nộ lớn tiếng kêu rên, tay thụi con thú bông đang ôm mấy nhát rồi quăng thẳng cánh về phía bức tường gần đó. Hoảng hồn khi thấy phản ứng thái quá của cô nàng, ý thức được mình vừa mới chơi ngu Dương Khoa vội vàng lên tiếng sửa sai: "Ấy ấy đừng nóng! Đừng nóng anh xin lỗi Mimi, tại thấy em buồn nên anh mới đùa tý cho em vui lên ấy mà. Không phải là thật đâu, bình tĩnh em."
"Đùa? Ai lại đi đùa cái kiểu đấy? Vô duyên! ( *`へ´*) “
"(Gãi đầu) Ờ thì anh cũng… chả biết tại sao nữa, lúc ý tưởng xuất hiện trong đầu có vẻ hay mà…. Thôi tóm lại là anh xin lỗi anh lỡ miệng, tha cho anh đi Mimi. Nhé?"
"... Hứ! Cứ cười trên nỗi đau của em đi, dám bảo em không có thực lực thù này em nhớ kỹ rồi đó."
Miệng nói vậy nhưng trong lòng Thảo My vẫn quyết định bỏ qua không so đo pha thả mồm đi chơi xa bờ của Dương Khoa, vì sau một vài giây ngẫm nghĩ cô khá chắc là câu nói vừa rồi nhằm mục đích xỏ xiên “cục tạ” của cả đội chứ không nhắm vào bản thân mình. Nhấc chân đứng dậy nhặt con thú bông rơi lăn lóc dưới đất, cô nắn nó về hình dáng ban đầu rồi quay lại uốn người trên ghế tiếp tục thở than: "Aizzz, thua liền hai trận thế này là chính thức bị loại rồi. Mấy ngày nữa lên sân khấu đánh nốt một trận thủ tục rồi giải tán ai về nhà nấy, chán không để đâu cho hết chán anh Khoa ạ."
"Nghĩ thoáng lên em." Rút kinh nghiệm Dương Khoa lựa lời dỗ ngọt: "Từ đầu mọi người đã xác định là tham gia chơi cho vui rồi mà, đặt nặng thành tích quá làm gì. Việc gì phải khổ sở muốn giải thưởng nào cứ nói với anh một tiếng là xong ngay."
"Biết là vậy rồi, nhưng mà mọi người là mọi người chứ em không nghĩ thoáng lên được a."
"Sao lại không?"
"Bởi vì em muốn ch...."
Mới nói được vài từ Thảo My đã vội ngậm chặt miệng, con ngươi đảo một vòng rồi gạt đi: "Cái này là bí mật, không thể nói cho anh biết được."
"Bí mật gì mà ghê gớm thế, đến cả bạn trai của em đây cũng không thể biết được sao?"
"Tất nhiên!"
Trong lòng bồi thêm một câu rằng chính anh mới là đối tượng cần phải giữ bí mật hàng đầu ấy, ngoài mặt Thảo My quyết định thay đổi chủ đề trò chuyện: "Thôi không nói chuyện giải đấu nữa. Công việc bên anh thế nào rồi anh Khoa, sắp giải quyết xong chưa? Em nhớ anh lắm."
"Bên anh à, bên anh thì mọi thứ vẫn thế. Rối rắm lắm, nhất thời chưa giải quyết được ngay đâu. Mimi chịu khó chờ anh thêm ít lâu, khi nào giải quyết xong anh về với em ngay." Nghe thấy lời nhớ nhung rót vào tai Dương Khoa không chút do dự thề thốt cam đoan.
"Vất vả lắm hả anh?"
"Ừ…. Vất vả thì không đến nỗi vì có đoàn đội hỗ trợ mà, nhưng cái chính là đi lại nhiều nó hơi nhọc. Cả nửa tháng nay anh bay khắp trời Âu rồi, sang tuần còn phải chạy qua Mỹ một chuyến lẫn vòng sang Hàn nữa, ngoại giao xong hết mấy nơi đấy chắc mới về được."
"Không có trốn em đi "tòm tem" với em gái ngoại quốc nào đấy chứ?"
" ┐( ´ д `)┌ Cũng định trốn mấy lần đó em ạ. Cơ mà lúc nào cũng có nhân viên kè kè bên cạnh, bảo là nhận lời ủy thác của một ai đó trông chừng sếp nên chưa sểnh ra được. À xong rồi cái "một ai đó" đấy còn định kỳ liên lạc kiểm tra anh lúc rảnh rỗi nữa cơ, đến chơi điện tử một ván cũng không xong chứ đừng nói đi "tòm tem"."
"Tốt, nghe thế là em mừng rồi."
Khoái chí trước lời kể khổ của Dương Khoa, Thảo My hướng về phía camera híp mắt nở nụ cười tinh nghịch. Thế rồi trong sự ngạc nhiên vạn phần của bạn trai, bằng động tác hết sức gợi cảm cô chậm rãi đưa tay trút bỏ nửa trên của bộ áo ngủ mỏng manh. Vừa vô tư nghiêng người mấy cái cho người trên màn hình chiêm ngưỡng “dãy núi đồi” hút hồn cô vừa chớp chớp mắt nhỏ giọng thủ thỉ: “Tạm thưởng trước cho người bạn trai vất vả của em nè. Cố gắng về nhanh với em nhé, còn có phần thưởng tuyệt vời hơn đang chờ anh về nhận lấy đó.”