"Ồ tưởng gì, liên quan đến bộ máy nhân viên anh Tịch không cần lo lắng. Đương nhiên bọn em sẽ tiến hành tái cấu trúc, thế nhưng cắt giảm chắc chắn là không đâu. Tương lai Ninja Entertainment còn phát triển quy mô lên nhiều, nhân viên bao nhiêu cũng thiếu thôi chỉ cần mọi người có lòng gia nhập đại gia đình là em sẽ dang tay chào đón hết. Cứ yên chí."
Cơ hồ không chút phân vân do dự, Dương Khoa lên tiếng trấn an người trưởng phòng SmileIndie ngay khi anh dứt lời. Giọng điệu nghe chân thành mười phần, lại thêm tính cách đối phương như nào bản thân rất rõ ràng nên Tịch lập tức gật đầu biểu thị tin tưởng tuyệt đối. Kế đến, anh hơi nghiêng đầu nhìn đối phương với ánh mắt cảm kích: “Không cắt giảm thì tốt quá, thay mặt mọi người cho anh gửi lời cảm ơn. Mọi người sẽ nỗ lực hòa nhập không phụ sự mong đợi của em đâu, anh hứa."
"Kìa, giờ lại đến lượt anh khách sáo rồi đó anh Tịch. Này là chuyện em phải làm, không cần dùng mấy từ hứa hẹn làm gì cả nghe nó nặng nề ra."
"Hà hà, vậy thì anh em ta coi như hòa nhau…. Mà này, kế hoạch tái cấu trúc bộ máy như nào Khoa có thể "bật mí" rõ hơn được không? Tự nhiên anh hơi tò mò muốn biết chút chút."
“(Cười) Đương nhiên là được không vấn đề gì. Đằng nào tương lai thu nạp SmileIndie xong em cũng sẽ đưa anh lên làm quản lý chi nhánh, bây giờ nói qua cho anh chuẩn bị trước tinh thần với đề xuất ý kiến tham mưu cũng là ý hay."
“Hả, em định đưa anh lên làm quản lý?"
Mới chỉ nghe lọt tai một nửa lời thoại phía trước Tịch đã trợn tròn mắt hỏi lại, điếu thuốc hút dở trong tay rơi xuống đất lúc nào cũng không biết. Từ dáng vẻ giật mình thất thố có thể thấy được người trưởng phòng SmileIndie hoàn toàn không nghĩ đến việc Dương Khoa lại có ý muốn đề bạt anh lên làm quản lý chi nhánh trong tương lai như thế. Một chút xíu tơ tưởng cũng không có, vì trước khi tiến hành "đi đêm" cùng đối phương anh đã sớm xác định sẵn là kiểu gì chàng thanh niên thiên tài cũng sẽ đẩy người nhà, người thân quen lên nắm giữ quyền to tại các chi nhánh nằm ngoài đại bản doanh.
Bao quát SmileIndie bây giờ, hay bất cứ thứ gì mà nó sẽ trở thành trong tương lai, một khi về tay Ninja Entertainment.
Không bàn đến đối phương đã làm như vậy với hai văn phòng chi nhánh phía bên kia bán cầu, này nó vốn là chuyện thường tình trong lĩnh vực làm ăn lớn, chỉ có để người thân đáng tin cậy chia nhau nắm giữ các chức vụ trọng yếu thì hoạt động quản lý vận doanh mới khó lòng xảy ra bất trắc. Chỉ cần SmileIndie sang tên đổi chủ thành công sẽ có người họ Dương thế chỗ đám sếp giỏi "đâm lưng" nhân viên hiện tại, ngữ như anh đừng mong nhúng chàm và có thể yên phận tiếp tục làm tay chân đắc lực đã là cực kỳ tốt số. Đạo lý cơ bản anh thừa hiểu nên tự nhiên cũng không mơ mộng những điều viển vông cao xa.
Thật không ngờ, cái điều tưởng chừng không thể xảy ra ấy giờ lại có cơ may xảy ra. Chưa kể, nghe ngữ khí đối phương có vẻ bản thân mình còn là lựa chọn đầu tiên nghĩ đến? Vinh dự to lớn từ trên trời rơi xuống đầu thế này thì chẳng ai đủ bình tĩnh để có thể kìm được cái sự thất thố a.
"Sao, có gì mà anh Tịch phải giật mình thế?" Mắt nhìn điếu thuốc lăn vài vòng đến chỗ mình Dương Khoa ăn ý lấy chân dập tắt ánh lửa, miệng nở nụ cười nhẹ tênh như thể những điều vừa nói chẳng là cái gì đó to tát.
"Thì… anh chưa bao giờ nghĩ mình là nhân tuyển cho chức quản lý chi nhánh mới cả. Rõ ràng là có những người khác thích hợp hơn anh mà, em cũng biết đấy." Tịch gãi đầu lên tiếng trong mơ hồ, bộ não tỉnh táo thường ngày nay "đứng hình" chẳng tìm được lời hay ý đẹp nào hồi đáp Dương Khoa.
"Anh nhầm. Đối với em anh là người thích hợp nhất để tiếp quản bộ máy SmileIndie để lại anh Tịch ạ. Vừa có kinh nghiệm quản lý lâu năm này, hiểu biết về lớp nhân viên bộ máy cũ hơn đứt người ngoài bọn em này, lại còn là người quen biết từ trước em có có thể tin tưởng được nữa. Giờ anh bảo loại trừ anh ra thì em đi tìm nhân tuyển quản lý thích hợp hơn ở đâu?"
Không cần Tịch nói rõ Dương Khoa cũng thừa biết trong lòng đối phương đang băn khoăn chuyện gì. Thế là hắn ngồi thẳng lên giơ tay trịnh trọng biểu thị những lời vừa rồi không phải giỡn chơi cho vui, vị trí quản lý chi nhánh trong tương lai hắn đã sớm có tính toán thiệt hơn. Đơn giản thôi, dù phục vụ bất cứ mục đích gì trong tương lai thì SmileIndie cũng đều hoạt động ngay dưới tầm mắt của trụ sở chính, không còn rào cản về khoảng cách địa lý dẫn đến việc an bài người thân giúp bản thân giám sát nhất cử nhất động không còn là yếu tố bắt buộc. Đã là không bắt buộc thì chẳng tội gì mà hắn không cất nhắc Tịch lên thay vì để một thành viên dòng họ nào đó nắm quyền, ai bảo kẻ trước sở hữu cả đống lợi thế với phù hợp hơn đứt đuôi người sau chứ.
Đoạn, không đợi Tịch hoàn hồn Dương Khoa đi ngay vào trình bày sơ qua kế hoạch tái cấu trúc bộ máy nhân sự SmileIndie luôn cho đối phương đỡ khó xử. Về cơ bản thì hắn sẽ gộp toàn bộ số nhân viên SmileIndie trước mắt lại, sau đó đem phân loại ra thành ba nhóm: nhóm người có chuyên môn trong lĩnh vực tuyên truyền phát hành sản phẩm sẽ ở nguyên vị trí tạo thành đội ngũ nòng cốt, nhóm nhân tài nổi bật trong lĩnh vực chế tác trò chơi sẽ được đưa về trụ sở chính bồi dưỡng thành nguồn “máu mới”, nhóm người còn lại thì tùy trường hợp cụ thể sẽ trao cho cơ hội khẳng định năng lực bản thân tại các lĩnh vực mong muốn. Kèm theo đó những ai không đồng ý với an bài của hắn có thể tự do theo chân đám sếp “bỏ của chạy lấy người” rời đi, hắn chắc chắn sẽ không can ngăn.
“... Này chỉ là phương hướng sơ bộ thôi, trước mắt em chưa có thời gian suy xét cụ thể chi tiết. Anh Tịch tham khảo xong cho em biết thế có được không nhé, có ý kiến gì hay thì càng tốt.”
“Ừm, nhìn theo góc độ tổng quát anh thấy phân chia bộ máy nhân sự như vậy không có vấn đề gì, khá hợp tình hợp lý và nếu có phát sinh bất ổn chắc cũng không đáng kể. Có phương hướng này của em chuyến du thuyết của anh sẽ càng thêm dễ dàng.”
Hoàn hồn trở lại sau cơn choáng váng, Tịch nhanh chóng lên tiếng đồng tình với sắp đặt sơ bộ của Dương Khoa. Kế đến, anh chợt nheo mắt lại hỏi xoáy vào thứ dường như đối phương chưa ngờ tới: “Thế còn con cháu các sếp anh bây giờ thì sao? Chưa thấy Khoa em tính đến trường hợp cá biệt này, hay là đã tính luôn vào nhóm thứ ba rồi?”
“... À đúng, anh không nhắc thì em quên béng. Thành phần con cháu sếp cũ chắc chắn là phải đi rồi, không thù hằn cá nhân gì cả chỉ là nghe những quả “chiến tích” lẫy lừng thế em không dám giữ người ta ở lại đâu. Bao nhiêu năm cái nết vẫn không đổi, giờ giữ lại để mà lo ngay ngáy không biết lúc nào xảy ra chuyện tiếp sao?... Vậy tức là vẫn có cắt giảm nhân sự, chung quy là không tránh được anh Tịch ạ.” Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến một cái là Dương Khoa cho đối tượng ra khỏi danh sách chứa chấp ngay và luôn. Xét cả công lẫn tư hắn chẳng có lý do gì để giữ kẻ làm hỏng việc nhiều hơn được việc này ở lại Ninja Entertainment cả, tính cách cũng chẳng phải ngoan ngoãn dễ bảo dễ tiếp thu gì mà phải phân vân. Ai muốn rước về thờ xin cứ vô tư.
“Không sao, mình cứ coi sự cắt giảm này là một sự cố ngoài ý muốn em ạ. Chuyện tốt không được trọn vẹn nó vốn là lẽ thường của cuộc sống, mà lại anh tin là đám anh em tâm huyết trong công ty sẽ vui lòng nhìn con cháu cuốn gói theo chân các sếp thôi. Vớ vẩn còn khen ngợi Khoa em tâm lý các thứ trong âm thầm chứ chả đùa.”
Không hẹn mà gặp, cả hai cùng cất tiếng cười khoái trá sau khi Tịch dứt câu. Tới đây câu chuyện bộ máy nhân sự vừa vặn đi tới hồi kết, thấy hiện tại cũng không còn sớm nữa Dương Khoa bèn quyết định kết thúc buổi tiệc gặp mặt đôi bên tại đây. Cứ việc liên quan đến kế hoạch phát triển tương lai đôi bên còn rất nhiều thứ để bàn bạc với nhau, song chuyện trọng yếu đặt ra trước mắt vẫn là gấp rút thu nạp SmileIndie về dưới trướng Ninja Entertainment. Không có cái tiền đề này thì mọi sự tính toán sắp đặt trước đều chỉ mang ý nghĩa đếm cua trong lỗ vớt trăng nơi đáy giếng, trao đổi lắm cũng chẳng đi được đến đâu.
“Nói thật lòng, đến bây giờ em vẫn có cảm giác hoang đường vì mọi thứ diễn ra nhanh chóng đột ngột quá. Anh với em biết nhau được bao lâu chứ? Mới năm nào SmileIndie còn nhờ vào em khai phá trào lưu mà bây giờ đã chuẩn bị bán mình cho kẻ khác. Dễ chừng khủng hoảng kinh tế cũng không suy sụp nhanh thế.” Dọc đường quay trở về sảnh, Dương Khoa không kìm được lựa lời cảm thán.
"Vậy thì anh em mình giống nhau đấy.” Tịch lại một lần nữa gật đầu tán đồng: “Độ này anh cũng băn khoăn ghê lắm, bất quá bây giờ cái nhìn nó bắt đầu thoáng lên nhiều rồi. Đại khái mình cứ coi nó là cái số lên voi xuống chó đi, Ninja Entertainment của em cưỡi tên lửa bay vút lên được thì SmileIndie cũng cắm đầu cắm cổ lao xuống vực được. Số phận an bài, có thời gian hoang đường với băn khoăn chả bằng cố tìm cách xoay sở thì hơn.”
“Hẳn là số phận an bài.”
Từ chối cho ý kiến về cái gọi là số phận, Dương Khoa hơi quay đầu nhìn Tịch tiến hành thăm dò lần cuối: “Thế nhưng nói gì thì nói, “cách xoay sở” này của anh nó hơi bị ờ… có lỗi với các sếp bên anh đấy. Rồi thêm vào em muốn đề bạt anh lên nắm quyền quản lý chi nhánh mới nữa, một khi sự tình anh em mình “móc ngoặc” lộ ra ánh sáng kiểu gì anh cũng mang tiếng xấu “bán” công ty, “bán” cấp trên vì mục đích riêng. Tranh thủ bây giờ kế hoạch còn chưa thực thi anh có muốn nghĩ lại không? Em sẽ không có ý kiến hay là oán trách gì hết.”
“Nghĩ lại, tại sao phải nghĩ lại?”
Trước nhã ý của Dương Khoa Tịch dửng dưng đáp lại, khuôn mặt vẫn nhìn thẳng về phía trước không thèm đảo hướng đối phương: “Sau tất cả những gì diễn ra anh vẫn còn gọi các sếp chỗ anh là sếp đã là tôn trọng bọn họ lắm rồi. Họ đã không muốn nghĩ cho công ty, cho những người tận tâm cống hiến như anh thì anh chẳng có lý do gì để nghĩ cho họ hết. Món nợ tình nghĩa đã có từng ấy năm phụng sự của anh trả hết, giờ là lúc anh đi tìm một ông chủ khác giỏi giang hơn, tiền đồ xán lạn hơn cho chính mình. Chỉ cần được như thế thì có mang chút tiếng xấu cũng chẳng sao.”
“Không hối hận?”
“Hối hận? Chỉ hận không tìm đến em sớm hơn thôi. Nào, đừng có hỏi anh những câu vớ vẩn thế nữa, vào hỏi thăm cô bạn gái của em đi kìa. Cứ mải tiếp chuyện anh bỏ bê người ta cả tối không màng thế là không tốt.” Một cái vỗ vai nhanh chóng xua tan đi hết mối ngờ trong lòng Dương Khoa. Chứng kiến người đàn anh chủ động tìm cớ kết thúc cuộc chuyện trò, khóe miệng của hắn không kìm được nhếch lên cười đễu. Xem ra sau buổi gặp mặt tối nay có thể xác định lòng đối phương đã hướng về phía mình rồi, thương vụ thâu tóm SmileIndie nhờ thế cũng sẽ thuận buồm xuôi gió như dự liệu của cánh chị em đắc lực. Một kết quả mỹ mãn và không uổng công chờ mong thấp thỏm mấy hôm nay.
Còn có, chào mừng đến với đại gia đình Ninja Entertainment nha, ông anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ
2. Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
3. Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
…
–----------
Y theo kế hoạch đôi bên thống nhất, kết thúc chuyến “đi đêm” Tịch lập tức tiến hành du thuyết trong âm thầm, khắp mọi phòng ban trực thuộc SmileIndie đâu đâu cũng có thể bắt gặp thân ảnh của anh xuất hiện. Phía nhân viên câu chuyện khá là dễ nói, chỉ cần đem cái tên Ninja Entertainment đang nổi như cồn ra một cái là ai nấy đều trở nên hưng phấn cực kỳ, hận không thể lao ngay vào vòng tay công ty mẹ ấp ôm.
Cho đến đội ngũ cầm đầu đang muốn “bỏ của chạy lấy người” thì khó khăn hơn, vì Tịch vừa phải lo thuyết phục các sếp rằng Ninja Entertainment là thế lực “tiếp gánh nợ” phù hợp nhất vào lúc này, vừa phải lo bưng bít thông tin lẫn ngăn cản các đơn vị lớn trong ngành bày tỏ hứng thú với thương vụ bản thân dày công xúc tiến. Người mà anh tiếp xúc cũng không có ai ngu ngốc đến mức nói gì nghe ngay, thành thử công tác du thuyết nhất thời chưa đạt được kết quả khả quan. Bất quá Tịch vẫn có lòng tin rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ xử lý mọi thứ êm xuôi, nguyên do vô cùng giản đơn là chính các sếp trong công ty bây giờ mới là những kẻ gấp hơn ai hết. Nóng vội chỉ tổ để lộ ra yếu điểm cho người ta nắm lấy thôi, cứ kiên nhẫn đi kiểu gì thế cục bế tắc cũng sẽ tự động bị bọn họ phá vỡ. Không lo.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh?"