"Không cần lo lắng thật chứ?" Vẻ quả quyết trong phút chốc của Dương Khoa không làm Tiến ngạc nhiên lắm, chung đụng với nhau cũng đâu đó vài tháng rồi anh đã chẳng còn lạ gì tác phong người sếp trẻ tuổi nữa. Bất quá, để chắc ăn Tiến vẫn lên tiếng hỏi lại một lần nữa.
"Thật." Dương Khoa hồi đáp gỏn lọn, vẻ mất kiên nhẫn từ từ hiện lên trên khuôn mặt. Ông anh cố vấn này hôm nay khó ở hay sao mà nhiều chuyện thế, đã nói bao nhiêu lần rằng bản thân mình chỉ định nhắm đến đề danh thôi mà. Có bao giờ nảy sinh tâm tư khác đâu mà cứ hỏi mãi.
Tiến: (¬. ¬)
Dương Khoa: ( ̄- ̄;)
… Được rồi, đại khái trong lòng hắn chắc cũng có một tý xíu tơ tưởng đi. Tránh làm sao được, tại thế giới cũ trò chơi gắn bó với hắn suốt nửa cuộc đời như thế, sang đến đây bản năng tìm kiếm vinh quang chói lọi cho nó không nảy sinh mới là quái sự. Cơ mà cũng chỉ là một tý xíu thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể triệt để buông bỏ và hắn vừa mới làm như vậy xong. Giờ thì hắn có thể tự tin vỗ ngực khẳng định với ông anh trước mặt đây rằng trong mắt bản thân giờ đây chỉ còn lại mục tiêu ban đầu đề ra, tập trung tuyệt đối đấy thề hứa đảm bảo luôn.
"... Tốt, vậy thì những ngày tới kế hoạch du thuyết của chúng ta sẽ là như này."
Ngắm nghía Dương Khoa một lúc, thấy đối phương không có biểu hiện gì lạ thường người cố vấn Navigame cũng không muốn dông dài thêm nữa. Anh thu hồi bản danh sách ghi chép chi chít trên bàn sau đó đi vào vấn đề: "Đầu tiên, chúng ta cần tìm cách "phá băng" chỗ đám giám khảo càng sớm càng tốt, sao cho họ chịu lắng nghe ý đồ hợp tác thực chất của chúng ta. Với tính chất không ngang tầm mà Tiến vừa nói sớm muộn gì cũng có người tham lợi đồng ý cấu kết thôi, đầu xuôi đuôi lọt không lo không gom đủ phiếu bầu cho một suất đề danh."
"Còn cụ thể "phá băng" thế nào thì theo Tiến, công tác du thuyết phải được hoạch định lại ở khoản dẫn dắt đi vào vấn đề lẫn khoản tiếp cận đối tượng. Bây giờ chúng ta đang cần tìm cách đạt thành thỏa thuận với đám giám khảo mà không để cho mấy tay trung gian hay thế lực đứng sau nắm được phong thanh, trong khi nơi đây lại là sân nhà của đối phương tai mắt rất nhiều. Sẽ không hề đơn giản, trước mắt Tiến chỉ có thể nói cho mọi người nắm bắt phương hướng đại khái như vậy. Còn lại đường đi nước bước cụ thể Tiến cần thêm chút thời gian chỉnh sửa cho chu toàn, mọi người chịu khó đợi Tiến chậm nhất là ngày mai Tiến sẽ trình bày chi tiết."
"Tốt, mọi người sẽ chờ tin tốt của anh. Anh Tiến nói tiếp đi."
"Thứ đến, chuyện mấy kẻ đối thủ kia lầm tưởng mục tiêu của chúng ta thay đổi là một dạng chênh lệch tình báo, và là ưu thế cực kỳ quý giá mà chúng ta đang có. Ngoài việc lợi dụng để mưu đồ cấu kết chúng ta cũng cần đảm ưu thế này một mực nắm chắc trong tay, không để vuột mất kẻo kế hoạch tác chiến mới sẽ lại đổ bể theo kế hoạch cũ. Do đó Tiến có đề nghị nhân lúc đoàn đội làm việc lại với nhau phòng ban chi nhánh anh Markus sẽ tiếp quản công tác phô trương thanh thế, sau đó tung thật nhiều “hỏa mù” vào cho toàn dân tiếp tục lầm tưởng về tham vọng của chúng ta. Có thể sử dụng bất kỳ cách thức nào mà chi nhánh mình cảm thấy làm được, Tiến chỉ cần kết quả thôi.”
"Rất sẵn lòng. Nhưng việc chi nhánh tiếp quản công tác sẽ khiến gánh nặng tài chính tăng thêm đấy, Markus nói trước."
Markus buột miệng đáp lại. Những tưởng đây chỉ là một câu nói vô thưởng vô phạt không ảnh hưởng gì đến nội dung thảo luận chính, song không ngờ Tiến nghe thấy thế lập tức xoáy sâu vào vấn đề mới luôn: “À, gánh nặng tài chính đương nhiên là sẽ tăng lên theo kế hoạch tác chiến sửa đổi rồi. Thậm chí là nó còn tăng lên chóng mặt ấy, cho dù chi nhánh mình có đứng ra hỗ trợ hay không cũng vậy. Về chuyện này anh Markus đừng lo nghĩ nhiều, cứ thẳng tay mà làm tiền nong đã có Tiến và sếp Khoa đây lo.”
“Thẳng tay? Thẳng tay có thật sự được không? Vả lại… tại sao lại nói dù chi nhánh có hỗ trợ hay không thì gánh nặng tài chính cũng sẽ tăng lên? Xét bản chất kế hoạch tác chiến thay đổi nhưng mục tiêu thu thập phiếu bầu vẫn vậy mà có tăng lên đâu, thậm chí số lượng thực tế còn giảm xuống ấy. Markus không hiểu.”
“Đơn giản thôi, mục tiêu không đổi nhưng bây giờ chúng ta phải cạnh tranh trực diện cùng những thế lực khác trong việc thu thập phiếu đề cử “Đế chế”, do đám giám khảo không còn chịu sự tác động đến từ mỗi phía chúng ta nữa. Đã có cạnh tranh thì phải có trả giá, đạo lý cơ bản chắc Tiến không cần phải nói nhiều nữa chứ? Chưa kể chúng ta còn phải thuyết phục đám giám khảo cấu kết với chúng ta, “đi đêm” với cả hai phe đối chọi lẫn nhau nữa, này cũng sẽ khiến chi phí bị đội lên so với trù tính ban đầu. Cho dù khoanh vùng số phiếu đề cử trong khoảng tối thiểu cũng không tránh được, Markus lẫn mọi người nên có sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng về khoản này.”
"Tiến nói chuẩn đấy. Chơi cái này anh cứ xác định là đốt tiền đi Markus, chạy chọt không mất tiền thì hao tổn nhân tình, quan hệ chứ làm gì còn phương thức trả giá nào khác? Ninja Entertainment chúng ta lại chẳng quen thân gì ai ở đây mà bàn chuyện nhân tình, muốn chi phí không bị đội lên thì chơi xừ cuộc chơi công bằng đi cho xong.” Dương Viễn ăn ý phối hợp cùng Tiến giãi bày cho Markus hiểu ra. Có thêm những lời này người tổng quản lý chi nhánh Ninja Entertainment tại châu Âu mới hết băn khoăn, anh gật mạnh đầu một cái sau đó tuyên bố chắc nịch với cả đám rằng mình sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao phó.
Về phần Dương Khoa, như thường lệ mỗi khi vấn đề tiền nong được đem lên mặt bàn hắn luôn là người lên tiếng chốt hạ rằng nó còn chẳng được tính là vấn đề tại Ninja Entertainment. Huống hồ ngay từ những ngày đầu chuẩn bị cho cuộc chơi danh tiếng Tiến đã sớm vận động tư tưởng rằng thiết lập dự chi cho công cuộc thu thập phiếu bầu đề danh là điều không thể, do cục diện làng trò chơi điện tử mỗi năm mỗi khác và chẳng ai đoán được năm nay sẽ có điều gì chờ mình ở phía trước. Và khi ta nói cho một người tôn thờ chủ nghĩa an toàn, đồng thời quyết tâm theo đuổi cuộc chơi đến cùng rằng không thể thiết lập dự chi thì ta sẽ có gì? Đáp án là một lượng tiền khổng lồ được tách khỏi quỹ công ty và sẵn sàng chảy ra ngoài bất cứ lúc nào, gánh nặng tài chính có tăng thế chứ tăng nữa cũng chẳng có gì đáng lo.
Quan trọng là tiền có tiêu vào đúng chỗ không thôi, chứ ngại gì chuyện chi ra.
"Nhắc đến phô trương thanh thế mới nhớ, ban nãy anh Markus có nói danh tiếng trò chơi đang lên rất cao sau giải AoE Championship đúng không? Thế nhìn nhận của giới tuyển thủ chuyên nghiệp về trò chơi bây giờ thế nào? Bao gồm cả những câu lạc bộ cử người dự giải lẫn không dự giải nhé."
"Nhìn nhận của các câu lạc bộ có đội dự giải đương nhiên là rất tốt rồi. Tìm được sân chơi mới mẻ, thu hoạch danh lợi lại khá khẩm không mở lời nói tốt mới là lạ. Những câu lạc bộ còn lại thì hơi bảo thủ một chút, nhưng cũng có một số dấu hiệu tích cực như âm thầm thăm dò động tĩnh tứ phía, hay nếm thử tổ kiến đội ngũ tham gia vào các giải đấu tự phát trong tương lai…." Nói đến đây Markus chợt đổi giọng bất ngờ thốt lên: "Boss Khoa định nhắm đến giới tuyển thủ? Cho công cuộc chạy đua đề danh của chúng ta?"
"Đúng. Cá nhân em thấy, giải đấu vừa rồi thành công rực rỡ như thế không lợi dụng lực lượng nổi bật lên này thì phí quá. Luận về khoản giúp đỡ phô trương thanh thế bọn họ chắc chắn ăn đứt cộng đồng người chơi đại chúng, vớ vẩn còn ngang ngửa cánh phê bình, phóng viên báo chí chứ chả chơi. Vừa vặn hiện tại chúng ta đang cầu biến đột phá, con đường thông thường nhiều rào cản quá thì ta chạy thêm đường ngách tiến tới mục tiêu. Mọi người thấy sao?"
"... Nước đi trợ giúp tương đối khả thi, nhưng để triển khai chúng ta cần phải cân nhắc phân bổ nhân lực đối ứng. Tiến chắc chắn là không thể cáng đáng thêm được, chỗ đoàn đội sếp Khoa với văn phòng Markus thì công việc hệ trọng như thế e cũng khó mà dứt ra…."
"Không bằng giao chuyện này cho anh xử lý đi. Trước mắt anh cũng đang tương đối rảnh tay." Tiến còn chưa dứt lời Dương Viễn đã dứt khoát nhận việc về mình. Chắc hẳn giờ phút này anh đang nóng lòng muốn hỗ trợ đoàn đội chút gì đó thực chất lắm, sau khi bản thân đã có dịp mở mang tầm mắt thông qua những chuyến du thuyết trời ơi đất hỡi mới diễn ra.
"... Vậy cũng hay."
"Ok, trăm sự nhờ anh Viễn…. Còn gì nữa không anh Tiến?"
"Còn. Ngoại trừ việc tự thân chúng ta vận động ra thì Tiến còn tính toán tìm kiếm thêm chi viện nữa. Sự tình trước mắt theo một góc độ nào đó đã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, nếu cứ bấu víu vào khuôn mẫu cứng nhắc mọi chuyện sẽ rất khó làm."
"Chi viện? Chi viện ở đâu? Navigame bên anh?"
Cụm từ nhạy cảm lọt vào tai một cái, tức thì Dương Khoa sáng mắt hướng về phía Tiến hỏi dồn, hai chữ hiếu kỳ hiện lên rõ mồn một trên khuôn mặt. Có điều rất nhanh thì hắn ỉu xìu xuống khi thấy đối phương điềm đạm lắc đầu: "Chi viện ở đâu thì sếp Khoa thứ lỗi Tiến chưa thể công bố bây giờ. Căn bản Tiến mới chỉ đặt vấn đề với người ta và chưa thấy người ta phản hồi, mà chừng nào người ta còn chưa phản hồi thì Tiến cảm thấy mình nên nói năng thận trọng thì hơn. Kẻo nói trước bước không qua mọi người lại phiền lòng."
"Chí ít cũng có thể cho em biết đó có phải là Navigame hay không được chứ?"
"Sếp Khoa thông cảm, Tiến thật sự không nói được."
"Trời ui, vậy mà cũng nói là còn…."
Cơn tò mò không được thỏa mãn, sau cùng Dương Khoa chỉ đành buồn bực tổng kết lại cốt lõi kế hoạch tác chiến mới, vẽ thêm râu ria cho tròn bức tranh toàn cảnh rồi phân phó Dương Viễn Markus vào vị trí. Cuộc họp kết thúc, trong thoáng chốc căn phòng chỉ còn lại người cố vấn mở ngay giấy bút làm việc tại chỗ, người sếp lớn bĩu môi nhìn trần nhà và cô nàng thư ký tinh ý tiến lại gần gợi chuyện cho bầu không khí đỡ trầm lắng: "Anh Tiến à, nghe mọi người trao đổi công chuyện em có thắc mắc nhỏ. Anh có thể giải đáp giúp em được không?"
"Cứ nói đi em."
"Theo như những gì mọi người kể thì quá trình thu thập phiếu đề danh của chúng ta đang chịu sự cạnh tranh ác ý đến từ thế lực bí ẩn nào đó. Vậy tại sao chúng ta không thử đi dò xem thế lực đó là ai, rồi tiến hành cạnh tranh ác ý ngược lại theo kiểu ăn miếng trả miếng ấy? Nhỡ đâu thực lực người ta thua kém mình, không chịu được "nhiệt" thì có phải vấn đề tự khắc có đường tháo gỡ không?"
"Ồ, suy nghĩ này của Linh nó hơi bị lý tưởng hóa quá." Không đợi Tiến mở miệng Dương Khoa ngay lập tức giải đáp thắc mắc nơi cô nàng thư ký: "Nơi này là sân nhà người ta, căn cơ Ninja Entertainment tại đây còn chưa vững nên chỉ cần họ chủ tâm bao che lẫn nhau là sẽ rất khó tìm ra ai là kẻ rắp tâm hại chúng ta Linh ạ. Với cả Linh còn tính sót môt khả năng là người ta có khi còn chẳng phải đối tượng tham gia cuộc chơi danh tiếng năm nay. Thế thì có tìm ra được là ai ta cũng không có biện pháp hữu hiệu nào nhắm vào."
"Bổ sung thêm, đã tham gia vào cuộc chơi Video Game Awards không ai thực lực yếu hơn Ninja Entertainment bây giờ cả, việc ăn miếng trả miếng em nói nó căn bản không đem lại lợi ích xứng đáng để chúng ta theo đuổi. Nếu phải bỏ công dò xét thì anh thà đi dò xét tại sao phản ứng của đám đối thủ kia nhanh thế còn hơn."
Cây bút đang viết chợt ngừng lại, Tiến đảo mắt nhìn về phía Dương Khoa lộ vẻ đắn đo: "Thật đấy, Tiến luôn có cảm giác phản ứng của đám người bản địa năm nay nhanh quá mức bình thường. Tai mắt thì năm nào chả đụng độ tai mắt, hà cớ gì năm nay chào hỏi chưa được bao người đã bế tắc hết lượt như này? Rất là khả nghi."
"Đồng ý, em cũng đang tự hỏi bản thân như thế đấy. Anh Tiến có giả thuyết nào lý giải việc này không?"
"Già thuyết à, giả thuyết…."
Giữa lúc Tiến đang cân nhắc xem nên trình bày ý tứ của mình thế nào thì, đột nhiên điện thoại của anh vang lên thanh âm chim hót lảnh lót. Là tiếng chuông thông báo có người vừa gửi thư tới, thế là anh nhanh chóng ngừng lại mở điện thoại ra truy cập vào hòm thư. Để rồi vỏn vẹn vài giây sau, anh nở ngay một nụ cười công bố tin vui: "Hay lắm, có chi viện rồi."