"Hữu Nguyên, xác cổ thú mà ngươi nói để ở đâu? Ngươi đưa ta đến cái hang bẩn thỉu này làm…"
Nữ tử y phục thướt tha bộ dáng cau có nhìn cái hang đá trống không, nàng ta vừa tức giận vừa quay mặt về phía thiếu niên nọ trách mắng.
Chỉ là nàng vừa quay lại, lời cũng chưa nói hết đã cảm thấy lồng ngực mình nhói lên một cái.
Một bàn tay xuyên thấu qua lớp áo chui sâu vào trong lồng ngực, nàng kinh ngạc, sợ hãi, giận giữ.
Giọng nói run run…
"Hữu… Hữu Nguyên… ngươi…"
"Bao lâu nay ta cố gắng lấy lòng làm theo ý cô, cô nghĩ rằng ta thích cô thật à? Nghĩ rằng bản thân xinh đẹp thì ai cũng phải nhường nhịn, chiều chuộng cô sao? Hừ… luôn nghĩ bản thân là cái rốn của vũ trụ, nữ nhân ngu ngốc!."
Từ trong lồng ngực nữ tử xinh đẹp tuyệt sắc, hắn lôi ra một quả tim vẫn còn đang đập.
Máu tươi theo ra phun xối xả, nàng ta ánh mắt dần trở lên lên vô hồn, dần dần tuyệt khí bỏ mình.
Hắn bóp nát quả tim, cũng không nhìn thêm nàng ta lần nào, liền quay người rời đi.
Ra khỏi hang hắn đánh một chiêu, hang đá ầm ầm xụp đổ, ánh mắt hắn lạnh lẽo, miệng khẽ nói…
"Không có thực lực, dù danh giá thế nào cũng không tránh khỏi cái chết, xác quy về đất hồn quy về trời."
Hắn rời đi chưa được bao lâu cơn đau lại ập đến, hắn đau đớn lăn lộn trên đất.
Tới tận lúc lâu sau hắn vẫn còn khụy trên đất thở hồng hộc, ánh mắt hắn tràn đầy nghi ngờ cùng giận dữ…
"Như vậy là sao… ta...!hình như mỗi lần đau thế này đều…"
Xoẹttt…..
Hàn Tông chưa kịp nói hết lời, một cánh tay của hắn đã rơi xuống, bả vai phụt ra máu tươi tuôn như suối… Hắn hét lên một tiếng đau đớn, cơ thể cố gắng cấp tốc lùi lại, vừa hay chỗ hắn đứng lại có một ánh kiếm chém tới.
"Đang chiến đấu ngươi lại lên cơn… Ha Ha ha ha… Số mệnh ngươi xem ra tới đây là dừng rồi!."
Một gã thanh niên có gương mặt quái đản cười khục khặc bước tới cách hắn mấy trượng, trên một bên má trái gã có vô số lỗ thịt nhỏ đang chảy ra huyết dịch.
Tay trái gã cầm một cái liềm sắt, liềm này tỏa ra huyết khí nồng đậm.
Hàn Tông nhìn về phía gã, con ngươi hắn trừng lớn, người trước mặt này không ai khác chính là Tuấn Nghĩa.
Gã ta và hắn không chỉ là chung một thầy, còn là đối thủ sinh tử của nhau.
Định thần trong giây lát, hắn lạnh lẽo nhìn gã cười khẩy…
— QUẢNG CÁO —
"Tuấn Nghĩa, cái tính tự phụ coi trời bằng vung của ngươi bao năm qua vẫn không thay đổi nhỉ? Hừ hừ… Ta còn tưởng ngươi chết trong tay gã kia rồi chứ…"
Đáp lại lời Hàn Tông là tràng cười quái đản của Tuấn Nghĩa, gã không những không tức giận lại cười rất vui vẻ.
Vài giây sau khi đã thỏa mãn, gã lấy trong túi càn khôn ra một cây dù giơ lên cho Hàn Tông xem, miệng cười khẩy đáp:
"Ha ha ngươi đoán gần đúng, đúng là suýt nữa ta đã là vật tế trong tay ông ta, tiếc cho ông ta là vận khí quá kém, lại chết ngược trong tay ta.
Ngươi biết không, để luyện thành Hóa Huyết Hợp Linh Quyết cần phải hóa giải được tác dụng phụ của nó.
Đấy là lấy một tên đồng tử cho hắn luyện Quyết tương tự, sau khi đủ thành tựu thì đem hắn chế làm đan dược, luyện thành đan huyết.
Mỗi một lần tăng lên tầng cấp đều phải như vậy, thu nhận rồi dạy dỗ, đem luyện đan rồi phục dụng.
Trình tự này sẽ lặp đi lặp lại suốt đời, cách mỗi mười năm một lần, bằng không tẩu hỏa nhập ma, hồn diệt thân vong."
Thấy sắc mặt hắn tuy vẫn mang vẻ hờ hững nhưng xem lẫn tia kinh ngạc cùng với thâm trầm, gã cười càng tươi.
Gã ta lắc lư cây Âm Hồn Bất Tán cười khục khặc rồi nhìn hắn, ánh mắt như loài ma quỷ, gã lại nói tiếp:
"Ngươi thắc mắc vì sao ta biết đúng không? Đúng như ngươi đoán, ông ta tất nhiên sẽ không nói cho ta nghe bí mật ấy.
Chính ta đã giết ông ta trước, trong lúc sưu hồn kiểm phách mà biết được.
Chỉ là tiếc cho ông ta không chứng kiến được cảnh này, trò chơi mà ông ta đề ra cuối cùng cũng biết đáp án.
Nhưng không sao… Hàn Tông, ngươi xuống đấy thay ta báo lại kết quả với ân sư đi… ha ha!."
Miệng vừa dứt lời Tuấn Nghĩa đã phi thân lao tới, gã tung liềm ảnh nhằm đầu hắn mà chém xuống.
Hàn Tông tất nhiên không đứng chờ chết, hắn vung thanh kiếm đón đỡ rồi lựa đà tránh sang một bên.
Chỉ là động tác của hắn chậm chạp, cơn đau từ vai trái khiến cho gương mặt hắn càng thêm tái nhợt.
"Hỏa Diệm Diệt Luân!."
Tuấn Nghĩa vung lên thanh liềm, hỏa quang nhằm Hàn Tông chém tới.
Thế công sắc bén, hỏa quang tới đâu cây cối cắt phăng tới đó.
"Kim Thủy Sinh Mộc..."
Hàn Tông gào lên, tay phải hắn tung ra sát chiêu Thủy hệ.
Bảy dòng nước vàng óng ầm ầm phá tan mặt đất cuộn lên, chúng cuốn quanh xoay tới cản lại kiếm hỏa của Tuấn Nghĩa.
Vòng nước mạnh mẽ cản lại được kiếm hỏa, nhưng cũng không mảy may tiến thêm một bước.
Tuy vậy thứ làm tròng mắt Tuấn Nghĩa co lại chính là trong màn nước đó, ba cái thân dây leo phình to thành khổng lồ bất ngờ lan tới, nhắm cuốn lấy gã bên trong cuộn lại rồi siết chặt.
Vô số dây leo nhọn hoắt nhắm gã mà đâm tới, dây leo nhiều lại linh hoạt làm cho gã ta nhất thời chật vật...
Gã ta nhanh chóng thúc giục pháp quyết, tung ra cây Âm Hồn Bất Tán sử dụng hai chiêu Tam Tán Diệt Hồn và Tứ Tán Tiêu Tai.
Cuồng phong gào thét, âm hồn không tan.
Từng âm hồn từ trong cây dù gào thét bay ra, chúng nhắm những dây leo mà cắn xé.
Hai chưởng pháp phá tan vô số lỗ lớn, bốn cái thân dây leo khổng lồ cứ thế bị hai kích phá tan dễ dàng.
Nhưng mà thân hãm trong hiểm cảnh, Tuấn Nghĩa trước đó ăn thiệt không ít.
Gã ta đã quá chủ quan mà quên mất, hắn dù sao cũng xuất thân tông môn lớn.
Mà chiêu thức vừa rồi không tầm thường chút nào, nó là một hệ sát chiêu gồm nhiều chiêu cộng sinh lẫn nhau trong hệ công pháp ngũ hành.
— QUẢNG CÁO —
Giả dụ Hàn Tông chủ tu hệ Thủy, vậy thì hệ sát chiêu của hắn sẽ lấy Thủy làm chủ đạo, và hai hệ Kim, Mộc làm phụ.
Ngũ hành có tính tương khắc, Kim tuy khắc Mộc nhưng Kim lại sinh Thủy, rồi Thủy lại sinh Mộc.
Hàn Tông dùng hệ sát chiêu lấy Kim sinh Thủy rồi lại lấy Thủy sinh Mộc, từ đó một chiêu tung ra mang theo ba hệ pháp.
Bởi vì khả năng biến hóa như vậy, mỗi hệ sát chiêu đều vô cùng bá đạo.
Mỗi một tu giả linh căn khác nhau sẽ hình thành lên hệ sát chiêu khác nhau, biến hóa và tính uy lực công kích cũng khác nhau.
Điểm chắc chắn là hệ sát chiêu sẽ mạnh hơn hệ đơn lẻ chiêu thức rất nhiều, bởi lẽ tung ra đơn lẻ chiêu thức rất dễ bị bắt bài.
Ví như Tuấn Nghĩa tung chiêu hệ hỏa, hắn đối lại chiêu hệ thủy, như vậy về lý thuyết hắn chiếm ưu thế hơn.
Ngược lại một hệ sát chiêu lại khác, từ đó có thể hiểu được sự lợi hại rõ ràng thế nào.
Nhưng không phải tu giả nào cũng có thể tạo ra hệ sát chiêu, bởi lẽ việc tính toán dung hợp, triệt tiêu đi tính tương khắc của mỗi hệ chiêu khi kết hợp lại vô cùng khó.
Hơn nữa, phải tới Hợp Linh cảnh thì tu giả mới bắt đầu có thể tu tập hệ sát chiêu.
Việc này cũng giống như đan phương vậy, tìm đủ tài liệu rồi nhưng vẫn còn phải luyện thành đan nữa mới tính là thành công.
Hệ sát chiêu không phải chỉ cần có mỗi thời gian là có thể sáng tạo được, cũng không có nhiều người chưa có kinh nghiệm lại dám thử sáng tạo.
Không giống như sáng tạo đơn chiêu, hệ đa chiêu phức tạp ở chỗ tương khắc rất mạnh.
Chưởng pháp chưa ra thì đã bị phản phệ, hồn diệt thân vong mất rồi.
Hệ chiêu này của hắn cũng là phải đi lừa, đi cướp của người khác mà có.
Hiển nhiên Tuấn Nghĩa không có hệ sát chiêu, gã ta chỉ có thể dùng bảo vật ngoại thân hỗ trợ.
Gã ta cũng biết hệ sát chiêu tuy ưu điểm rất lớn, nhưng nhược điểm cũng không ít.
Tung chưởng đơn thì mất một phần linh lực mà tung hệ sát chiêu thì theo cấp số cộng mà tính thôi.
Hàn Tông vừa rồi tung một chiêu như vậy, linh lực trong đan cầu tám mươi lăm phần trăm của hắn phải chia cho ba.
Không cần nghĩ cũng biết, lượng linh lực còn lại cũng chỉ còn hơn phân nửa.
Ngược lại gã ta có tàn pháp bảo, không cần dùng nhiều linh lực mà uy lực vẫn đủ hiệu quả.
Gã chuyển sang phương thức mèo vờn chuột, nhằm tiêu mòn linh lực của hắn.
Phía này Hàn Tông cảm giác đầu óc hắn lại bắt đầu rục rịch muốn đau trở lại, ánh mắt hắn dần dần tối sầm lại.
Chiêu thức và hành động của hắn càng ngày càng dần loạn, khiến cho hắn chật vật không thôi...
"Ngũ Chỉ Hỏa Sát!."
Gã ta dường như biết trước hắn tránh về bên đó, bàn tay vung lên tung ra năm chỉ hỏa hướng tới.
Hàn Tông không đủ linh lực dùng lại hệ sát chiêu, hắn đành bất lực thu tay, từng làn linh quang lam nhạt nổi lên, hắn đẩy một chưởng Cuồng Lưu Vọng Thủy tới đỡ.
Nhưng mà chỉ hỏa lao đi mạnh mẽ, thế công áp đảo, Cuồng Lưu Vọng Thủy của hắn chỉ chặn lại được bốn chỉ hỏa.
Ảnh Chỉ thứ năm nóng rát vụt tới, hắn nghiêng đầu tránh né nhưng không kịp.
Một chỉ bay qua đầu mang theo máu tươi cùng da thịt của hắn, cả một bên đầu bị tước hết da thịt, nhô ra xương trắng.— QUẢNG CÁO —
Cả người khụy xuống, đầu óc hắn quay cuồng, tay phải cầm kiếm rung lên bần bật.
Ánh mắt hắn mờ đi, bóng dáng kẻ trước mặt đang nhòa dần.
Hắn mơ hồ thấy gã lao tới thì cười ha hả, điên cuồng vung kiếm xông lên.
"Muốn giết ta không dễ như vậy đâu!."
Hắn không tránh né, đường kiếm vung tới nhắm giữa bóng dáng kẻ địch mà đâm, dự liệu hai bên cùng chết.
Chỉ là khi đường kiếm đâm tới, hắn ngửi được một mùi hương nữ nhân nhàn nhạt, kèm theo câu nói:
"Sư huynh còn chưa tỉnh?."
Bóng dáng kia vọt sang một bên khiến cho hắn đâm hụt, chưa dừng lại tại đó đầu hắn lại nhói lên như có vật gì đập trúng.
Hàn Tông ngã nhào trên đất, mắt hắn hoa lên, cả đầu choáng váng, mà giọng nói kia tiếp tục vang lên:
"Đã tỉnh táo chút nào chưa?."
Hàn Tông tay chống kiếm, hai mắt hắn dần dần thấy rõ, dưới chân là nền đá.
Đầu óc dần bớt choáng váng, hắn từ từ đứng dậy nhìn khung cảnh xung quanh thay đổi, rồi lại nhìn nữ tử phía trước.
Hắn nhất thời ù ù cạc cạc, phản ứng không kịp, mà nữ tử đó dò xét hắn vài hơi thở, sau nhíu mày dò hỏi tiếp:
"Có nhận ra ta là ai không?."
Hàn Tông nhìn nữ tử trước mặt… quen quen.
Hắn thấy cô ta không có ý định đánh nhau thì đưa tay lên vuốt mặt.
Hắn lắc mạnh cái đầu cho tỉnh táo một chút, sau nhìn lại toàn thân.
Chỉ thấy quần áo rách nát nhưng không có vết thương nào nghiêm trọng, cánh tay trái vẫn còn nguyên.
Qua thêm một lát trí nhớ cùng ký ức ùa về, lúc này hắn đã mơ hồ hiểu ra vấn đề rồi, miệng hừ hừ thở mạnh lấy hơi mấy lần, sau một lúc hắn mới đưa mắt nhìn nữ tử trước hỏi:
"Bích Ngọc, ta bị như vậy bao lâu rồi?.".