"Chết tiệt…"
Cổ Tử ông ta xa sầm mặt mày, trong lòng dâng lên một nỗi khiếp sợ không thôi, ông ta không biết kế hoạch của mình đã sơ suất ở đâu.
Nói về nguồn gốc một chút, thật ra người tìm được mỏ linh thạch ngũ hành không phải là ông ta, mà là người khác.
Kẻ này có thân thế bí ẩn, ông ta cũng không biết là ai.
Chỉ trong chốc lát ông ta đã bị y khống chế tính mạng, Cổ Tử chỉ còn nước bán mạng cầu sinh.
Để cho mọi thứ hợp lý, ông ta mới nói rằng tình cờ có được tấm bản đồ ấy, tránh cho người ta hoài nghi.
Tất nhiên mọi thứ phải làm trong im lặng, ông ta lại càng không có thời gian chỉ đạo.
Thành ra hai đứa con của ông ta lúc này là cánh tay đắc lực nhất rồi.
Bát Linh Nguyên có rất nhiều địa tặc, ông ta phải tìm cho mình một tấm bình phong.
Vỏ bọc này sẽ giúp cho ông ta khai thác được nó mà không bị chú ý, không may Đoạn gia lại là nạn nhân.
Mọi thứ sẽ thật là tốt đẹp cho tới khi ông ta nhận được tin tức án mạng từ Đoạn gia gửi tới, mà lúc này Đoạn gia đã làm xong xuôi hết rồi.
Không thể cải biến ngụy trang, bất đắc dĩ ông ta mới phối hợp trong ngoài để đánh lừa kẻ tới điều tra.
Chỉ tiếc vạn sự không được như ý, kết quả thế nào thì đã rõ.
Ngày đó sập hầm, ông ta mặc dù thoát được nhưng phạm vi quá lớn, chỉ có mình ông ta là thoát thân.
Ngay cả hai đứa con cũng bị mắc kẹt trong đó, không kịp cứu ra.
Qua ngày sau ông ta chưa kịp suy tính hành động, đã có cao tầng truyền tin tức tới.
Người truyền tin triệu tập này lại chính là người đang chặn trước mặt ông, Khả Vân Khuynh.
Cổ Tử biết mình không có thời gian xóa dấu vết, không có thời gian chuẩn bị quá nhiều, ông ta chỉ đành đi bước nào tính bước đó.
Mà tình huống lại có thêm điều phát sinh, chính là thủ hạ của kẻ thần bí kia tìm đến ông ta, kẻ này không ai khác lại là lão quản gia chết tiệt nhà mình.
Cổ Tử nhận ra có lẽ bản thân đã bị người ta toan tính từ rất lâu rồi, vậy mà thân là thành chủ như ông ta lại bất lực không biết.
Lão quản gia nói cho ông biết, đại nhân thần bí kia đã đi vào được nơi di chỉ đó, yêu cầu ông ta lập tức xây dựng di hình pháp trận.
Cổ Tử vâng lệnh làm theo nhưng ông ta cũng có kế hoạch của riêng mình, ông ta nhận ra Khả Vân Khuynh cũng cho xây dựng pháp trận triệu hồi.
Ông ta biết chỉ cần nó triệu hồi hai kẻ kia ra ngoài, bọn hắn chưa chết, ông ta sẽ chạy không thoát.
Do đó ông ta từ chối đi theo Khả Vân Khuynh về Cổ thành, rồi lựa thời cơ mà theo đường khác rời đi.
Cổ Tử cũng không tới nơi xây dựng pháp trận di hình kia, bởi lẽ nó quá gần với Đoạn trấn.
Ông ta lại rất dễ nhận biết, khó mà chạy thoát, đó là chưa nói mọi sự đã bại lộ, kẻ thần bí kia khi đó rất có thể sẽ giết người diệt khẩu.— QUẢNG CÁO —
Cho nên âm thầm chuồn đi là cách tốt nhất, khi đã đến nơi an toàn ông ta sẽ chuẩn bị vài thứ rồi âm thầm liên lạc, tiến hành trao đổi với gã hắc y nhân.
Chỉ là con mẹ nó, ông ta chửi thầm trong lòng không thôi, mọi thứ sắp xếp ổn thỏa như vậy, cớ gì lại hỏng trong phút cuối thế này?.
Khả Vân Khuynh đứng trên nhìn xuống, nàng nhìn Cổ Tử mà khóe môi không khỏi nở một nụ cười đắc ý.
Trước khi đi theo sau Bích Ngọc, âm thầm bảo vệ con nhóc, nàng ta tất nhiên là đã được Kiếm Nhất Tâm cho biết vài thứ.
Bích Ngọc trở về có nói rõ tình huống với Kiếm Nhất Tâm, vì thế Cổ Tử ngay từ đầu đã bị nàng ta chú ý rồi.
Tất nhiên khi ở Đoạn trấn, nàng phải liên lạc với vài chỗ, thời gian theo sát Cổ Tử không nhiều.
Thành ra việc ông ta âm thầm cho dựng pháp trận di hình, chuyện này nàng không có biết.
Nhưng Khả Vân Khuynh lại biết ông ta nói dối, ông ta nói bản thân ở chỗ hầm mỏ xem xét tình huống, nhưng nàng lúc đó lại nhận tin tức khác, ông ta không có ở đó.
Về điểm này Cổ Tử đã quá sơ suất, quá coi thường khả năng điều tra của Khả Vân Khuynh rồi.
Bởi vì thời gian gấp rút, Cổ Tử không thể phân thân ra hai nơi tạo bằng chứng, đây chính là mối nghi ngờ của Khả Vân Khuynh.
Thật ra nàng ta cũng chưa có bằng chứng để khẳng định Cổ Tử có liên quan, chỉ là lúc mà nàng bảo ông ta theo mình về Cổ thành nghênh đón cao tầng.
Khi đó ông ta đã từ chối, Khả Vân Khuynh cũng đâu phải kẻ ngốc, cơ hội như thế mà ông ta cam tâm từ bỏ.
Vậy thì có hai nguyên nhân, ông ta thật sự lo lắng cho hai đứa con thật, hoặc ông ta có việc quan trọng hơn.
Khả Vân Khuynh quyết định để người khác tới Cổ thành nghênh đón hai vị cao tầng, nàng tiến hành âm thầm theo dõi Cổ Tử.
Quả nhiên Khả Vân Khuynh đoán đúng, đường mà ông ta đang chạy chính là hướng về phía thung lũng Tử Thần.
Có tật giật mình, Khả Vân Khuynh tất nhiên là phải chặn đầu, không thể không nói quyết định này phần lớn là dựa vào kinh nghiệm của nàng.
Cổ Tử tuân lệnh nàng điều tra Đoạn gia, ấy vậy ông ta lại diệt sát cả nhà già trẻ lớn bé không tha.
Nếu nói hai đứa con của ông ta không phải là vào khu hầm mỏ hỗ trợ Bích Ngọc rồi bị vùi lấp cùng, mà là vốn đã ở sẵn trong đó thì sao.
Thêm vào những phán đoán khả nghi của Bích Ngọc để lại, cùng với việc ông ta đang có ý bỏ chạy.
Nhìn khuôn mặt xám ngoét của Cổ Tử, Khả Vân Khuynh đã biết quyết định của mình là chính xác.
— QUẢNG CÁO —
"Cổ Tử! hoặc là ngươi tự nói chân tướng cho ta nghe, hoặc là ta sẽ trực tiếp sưu hồn kiểm phách.
Ngươi không cần phải phản kháng kêu oan làm gì, xuất thân tông môn ngươi hẳn phải biết thủ đoạn điều tra của tông môn!."
Cổ Tử nghe vậy ý định phản biện của ông ta xem ra đã hết hi vọng rồi, xem ra người ta đã nghi ngờ từ lâu.
Bản thân cứ nghĩ không có sơ sót, kết quả khiến cho ông ta phải xấu hổ.
Nhân ngoại hữu nhân, ma ngoại hữu ma, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Nhưng ông ta tất nhiên là sẽ không chịu chết, tội phản môn phải chịu hình phạt gì, ông ta không nghĩ cũng thấy rùng mình.
Chó cùng rứt dậu, có chết cũng phải để lại mấy dấu răng, nghĩ tới đây ông ta đưa hai ngón tay lên huyệt bách hội, sau nhìn Khả Vân Khuynh đáp:
"Sư tỷ, người tuy nhanh nhưng nếu ta tự bạo, người liệu có thể kịp ngăn cản?."
Thấy Khả Vân Khuynh vẫn tỏ vẻ dửng dưng xem kịch, Cổ Tử biết rằng lúc này hẳn là ở Đoạn gia người của nàng ta đã cho khởi động pháp trận.
Nàng ta cho rằng chỉ cần triệu hội hai đứa nhóc kia ra là biết được chân tướng, ông ta chết trước hay sau thì khác gì nhau.
Cổ Tử đoán rất chính xác suy nghĩ của Khả Vân Khuynh, nhưng như thế ông ta không những lo sợ mà còn vui mừng nói tiếp:
"Sư tỷ đoán đúng, mọi việc là do ta gây ra nhưng nếu người biết rằng phía sau có thế lực tổ chức khác nhúng tay.
Lại nói ta vừa âm thầm cho xây dựng một pháp trận di hình, liệu người có cảm thấy hứng thú muốn giao dịch với ta chăng?."
Cổ Tử nói, bàn tay còn lại móc ra một chiếc lệnh bài truyền tin giơ lên.
Mà Khả Vân Khuynh đang nhếch miệng cười khẩy, nghĩ rằng ông ta đang giở mánh thoát thân.
Nhưng nhìn thấy tấm lệnh bài trên tay ông ta, khuôn mặt nàng bắt đầu ngưng trọng….
"Khốn kiếp, hóa ra ngươi đã phản bội môn phái, đầu nhập Ám Điện.
Trước khi ta còn bình tĩnh, nói điều kiện của ngươi đi!."
Trước đó Khả Vân Khuynh còn đang thắc mắc, ông ta muốn trốn tại sao lại không quay về Cổ thành.
Nơi đó có pháp trận truyền tống, thậm chí có cả đại truyền tống trận phạm vi xa.
Lúc này nhìn chiếc lệnh bài, nàng bất giác hiểu ra một điều, ông ta có nguyên do gì đấy không thể về đó, hoặc là….
"Sư tỷ đoán đúng rồi, mấy cái pháp trận ở Cổ thành đã bị bọn họ âm thầm phá hủy.
Ta đoán sửa được nó cũng mất tương đối thời gian…."
Cổ Tử biết điều này bởi ông ta tự mình phán đoán.
Cao tầng của Tru Thiên Môn tới, trong khi kẻ thần bí kia vẫn còn đang ở trong nơi đó chưa ra.
Người bên ngoài của y hẳn sẽ làm ra vài hành động câu giờ, để cho kẻ đó kịp thời ra ngoài thoát thân.
Bởi thế Cổ Tử mới không có dám quay về Cổ thành, dùng pháp trận truyền tống bỏ trốn.
Nghe nàng ta nói vậy, Cổ Tử bắt đầu ngả giá:— QUẢNG CÁO —
"Pháp trận của sư tỷ chỉ là loại đơn giản so với di hình pháp trận, người biết ý nghĩa điều đó là gì không? Nơi đó theo ta tính toán, giờ này cũng đã bắt đầu cho khởi động rồi.
Ta sẽ đưa vị trí chỗ đó cho sư tỷ, đổi lại sư tỷ phải thề độc để ta rời đi…."
Lời của Cổ Tử nói khiến cho Khả Vân Khuynh hiểu ra, mắc kẹt cùng với đám nhóc còn có cả người của Ám Điện.
Nàng cũng hiểu ra, bọn chúng đã có toan tính với nơi này từ lâu.
Đám nhóc kia không may lại vướng vào, nàng cũng cảm thấy khó hiểu một điều.
Chỉ là nhận để tử mới mà thôi, sư tôn cần gì phải cử đi xa khảo hạch rườm rà thế này...
Giờ không phải lúc tò tò chuyện đó, Khả Vân Khuynh hiểu theo như lời ông ta nói, đó mới là kẻ đứng sau chủ mưu.
Quả thật bắt được y, đây phải nói là quý giá hơn cả so với bắt được Cổ Tử.
Nàng ta cũng nhận ra, ông ta nói pháp trận của bọn họ chuẩn bị được khởi động, nghĩa là nàng đang không đủ thời gian dây dưa ở đây
Cũng có thể ông ta đang nói dối hòng thoát thân, nhưng ông ta nói thật thì sao? Hậu quả nàng khó mà chịu trách nhiệm được.
"Thề độc? Ngươi đã quá tự tin khi khiêu khích giới hạn của ta rồi đấy!."
Ngay lúc mà hai người Khả Vân Khuynh và Cổ Tử ngả giá, khi này ở nơi di chỉ, bốn người đang chăm chú nhìn vật trong hộp.
Thứ này giống hệt với hai cái lệnh bài Hàn Tông đang giữ, cũng chính là cái lệnh bài thứ ba bọn hắn đang đi tìm.
Đoạn Tuyệt đi xuống lẳng lặng đưa nó cho gã hắc y nhân, chỉ là vật trong hộp là thứ này, không khỏi khiến cho y hơi thất vọng.
Nhưng đúng lúc này dị biến lại phát sinh, một hơi thở từ nơi hư vô vọng lại, làm cho căn điện giảm đi mấy độ…
"Đây là người Thanh Linh Thánh Quân đưa đến trợ giúp cho ta sao….".