"Đưa thứ đó cho ta!."
Thanh Tử Dương nhẹ nhàng duỗi bàn tay ngọc về phía hắn, ánh mắt nàng vẫn thanh đạm như trước.
"Sao…."
Hàn Tông hơi ngẩn người, hắn chưa hiểu ý cô ta.
Còn đang ngơ ngác khó hiểu, lại nghe tiếng nàng ta vọng đến:
"Ta cần nó!."
Hàn Tông lúc này mới hiểu ra vấn đề, hai mắt hắn ngưng trọng nhìn Thanh Tử Dương.
Đầu óc hắn liên tục suy nghĩ, Hàn Tông biết cô ta chỉ cần nhìn là có thể thấu tỏ mọi thứ hắn làm.
Nhưng khi này, cảm giác này lại mang đến cho hắn một âu lo khác.
Ấy là thái độ này dường như cô ta đã biết từ trước, thay vì vừa biết.
Nghe thì không khác là mấy, thật sự lại khác rất nhiều.
Hắn tự nhiên có cảm giác, bản thân mình giống như một con cờ, đi theo chỉ dẫn của kẻ khác.
Đây là cảm giác mà hắn sợ hãi, không muốn gặp phải nhất.
"Ta biết ngươi nghĩ gì, ta thật chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi…."
Thanh Tử Dương hơi u buồn nói ra, nhưng ngay sau đó vẫn không hề thu tay, ngược lại kiên quyết hơn.
Hàn Tông lặng im chốc lát, hắn lạnh lùng nhìn nàng, cất bước đi qua người nàng.
Lúc đi ngang qua Hàn Tông dừng lại, đứng hồi lâu hắn mới đáp:
"Cho ta một lý do, vì sao nên đưa nó cho cô!."
Thanh Tử Dương nhắm mắt khẽ nói:
"Lý do tự lòng ngươi đã có! Thêm nữa, thứ này vô dụng với ngươi.
Nếu ngươi… tin ta!."
Thanh Tử Dương không nói thêm lời nào, nàng để tự hắn quyết định.
Sau hồi lâu, vài cơn gió thổi ngang qua, mái tóc Hàn Tông bay bay, tà áo cũng tung bay.
Chỉ là khuôn mặt hắn không có chút cảm xúc nào, cũng không biết là hắn đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, phía chân trời vụt tới mấy thân ảnh, Hàn Tông nhận ra đây đều là người của Chấp Pháp Đường.
Hướng đi của họ đúng là tới chỗ hắn đứng, chẳng qua vài hơi thở, bọn gã đã hạ kiếm xuống.
Người đi đầu là một gã trung niên mặc y phục chấp sự, tiếp theo sau là bốn người khác.
Nhìn thấy Thanh Tử Dương cả bọn có chút lúng túng, nhưng vẫn cố nghiêm nghị đi lên.
— QUẢNG CÁO —
"Thanh tiểu thư, cô sao lại ở nơi này…"
Gã chấp sự biết khó tránh, chỉ đành chắp tay tiến đến tươi cười hỏi.
"Tiểu nữ tiện đi ngang qua gặp người quen một chút, không phiền các vị!."
Thanh Tử Dương hơi nghiêng mình trả lễ, sau đó thanh đạm bước đi.
Vừa thấy nàng ta đi khỏi, cả đám không hiểu sao như chút được gánh nặng, bấy giờ gã chấp sự mới nhìn Hàn Tông mở lời:
"Phụng lệnh Chấp Pháp Đường, phiền ngươi đi với chúng ta tới Pháp Đường một chút!."
Hàn Tông lóe lên tinh quang trong mắt, hắn chắp tay chào cả đám, sau đó đáp:
"Nếu là lệnh của Pháp Đường, đệ tử sao dám không nghe! Nhưng xin hỏi chấp sự đại nhân, là đệ tử phạm vào tội gì chăng…."
"Không có, chỉ là muốn ngươi đến thuật lại tình huống vụ án tại Bát Linh Nguyên mà thôi.
Ngươi hãy thông cảm, người thân của Nguyên Quang sư điệt đang nóng lòng chờ tin tức…"
Lời vừa nói ra đã có hai tên hộ vệ tiến đến cạnh hắn đứng đó, Hàn Tông biết là không thể không nghe, hắn gật đầu:
"Nếu là như vậy, đệ tử tuân mệnh.
Chỉ là thương thế chưa khỏi, xin các vị dẫn đường cho!."
Thế rồi gã chấp sự phi kiếm đi trước, Hàn Tông được bốn kẻ vây vào giữa hộ tống đi theo.
Thanh Tử Dương ở nơi gần đó nhìn thấy như vậy liền không để ý, nàng cất bước quay người rời đi.
Mọi chuyện mặc dù vẫn trong tầm kiểm soát của nàng, nhưng bên cạnh đó cũng có một số sự cố không được như ý.
Việc không như ý đầu tiên chính là sự tình vẫn không đúng theo ý nàng, dường dư hắn bị thương quá nặng.
Tiếp đến là suýt nữa đã bị Thiên Cung phát hiện, thành ra kế hoạch trước đó phải thay đổi lại một chút.
Thiên Cung không phải ai cũng biết, nhưng một khi đã biết, chỉ cần nghe qua cái danh tự này, cũng đủ khối cường giả phải biến sắc.
— QUẢNG CÁO —
Liên quan tới Thiên Cung, chính là Thanh Tử Dương đang muốn cải lại số mệnh, đi ngược ý trời.
Thật ra không có Thanh Tử Dương đề xuất nhiệm vụ, mọi chuyện vẫn sẽ như vậy.
Kiếm Nhất Tâm vẫn cử Bích Ngọc đi Bát Linh Nguyên khảo hạch, Hàn Tông cũng sẽ đi theo.
Nhưng sẽ khác ở chỗ, không có Thanh Tử Dương ra mặt, Kiếm Nhất Tâm sẽ không nghi ngờ rồi làm ra chuẩn bị.
Mà không có ông ta chuẩn bị pháp trận phía sau, đám người Hàn Tông cũng sẽ không ra khỏi khu di chỉ đó được.
Cho dù có lấy được ấn ký từ tay Đoạn Tuyệt, thoát ra khỏi đó, hắn vẫn hoàn tay trắng tay.
Hoặc là nói, hắn sẽ không thu được thứ gì giá trị, hoặc là tình huống sẽ xấu đi rất nhiều.
Do đó, một hành động nhỏ này của Thanh Tử Dương, chung quy đã làm thay đổi quỹ tích.
Khiến cho số mệnh hắn đã khác đi rất nhiều, so với số mệnh ban đầu.
Mục đích của Thanh Tử Dương không chỉ giúp đỡ cho những người xung quanh nàng bớt đi tai kiếp, mà còn tăng lên thực lực.
Nhưng cải lại ý trời, vô số sinh mạng sẽ chết ngoài ý muốn, đây là điều khó tránh.
Thanh Tử Dương hướng thiện, điều này khiến cho nàng cực kì day dứt.
Nhưng nàng vẫn làm, hiển nhiên là có nguyên do.
Mặc dù vậy, thế gian nào chỉ có chuyện tốt đẹp, nàng mang cơ hội cho kẻ khác, xui xẻo chắc chắn sẽ phần nàng.
Thanh Tử Dương biết rõ điều này hơn ai khác, thời gian của nàng đã không còn là bao.
Nàng ngước nhìn trời cao, lòng thầm cảm thán, đi ngược ý trời, khó khăn biết chừng nào.
Với thân thể phàm nhân, đôi mắt của nàng lại càng không thể phát huy hết khả năng vốn có.
Thêm vào đó, nàng không phải tu giả, năng lực tự thân có hạn.
"Vạn sự tùy duyên chăng
Để hắn thành ác ma
Ngày sau sẽ chẳng lành
Có tội với thiên thanh…"
Lúc mà Thanh Tử Dương đang thấu tỏ với trời cao, khi này Hàn Tông đã được đưa đến Pháp Đường.
Hắn được đưa vào một gian phòng lớn, vừa bước vào tới cửa, Hàn Tông đã cảm nhận có người bên trong.
Người này một thân xam y, dáng cao hơi gầy, tóc dài quá vai.
Y đang quay lưng, nhưng Hàn Tông cảm nhận khí chất cực kỳ.
Gian phòng khép lại, chỉ còn hắn và người này, Hàn Tông còn chưa biết mở lời ra sao thì y quay lại.
Chỉ thấy nam tử tuấn tú, khí chất vạn người mê, tài tử hiếm gặp.
"Ngươi là Nguyên Văn?."
— QUẢNG CÁO —
"Thưa vâng, đệ tử là Nguyên Văn!."
Nhìn rõ ngọc bài thân phận, Hàn Tông cung kính thi lễ.
Nghe như vậy, y liền gật đầu mỉm cười nói tiếp:
"Được rồi, ngươi không cần lo lắng vậy đâu, đưa ngươi tới đây chỉ là hỏi vài vấn đề liên quan tới vụ án mà thôi.
À ta từng nghe nói, ngươi từng bị ám hại vướng vào một vụ án khác, suýt nữa bị sưu hồn kiểm phách đúng không?."
Gã ta nói lời nhẹ nhàng nhưng Hàn Tông lại nghe như tiếng sấm bên tai, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn cười gượng thưa:
"Bẩm tổng quản đại nhân, đúng là như vậy!."
Y thâm ý nhìn Hàn Tông rồi gật đầu, sau đó tiếp tục câu chuyện:
"Thật ra gọi ngươi đến, là muốn nghe ngươi kể qua một lượt tình cảnh khi ở dưới khu di chỉ đó mà thôi.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không quá phận…"
Mi mắt Hàn Tông nhảy nhảy, hắn suy tính rất nhanh liền đáp:
"Thưa vâng, đệ tử tuân mệnh…."
Hàn Tông ban đầu đã mơ hồ đoán ra, đến đây sẽ không đơn giản như vậy.
Hắn còn chưa kịp về tới nhà, phía sau đã có kẻ theo tới.
Mục đích là đây chăng?.
Trước đó tin tức đã được truyền về trong môn, một số kẻ có địa vị hẳn là sẽ phong thanh nghe một nghe hai.
Trên cơ bản mà nói, tuy bọn hắn trải qua tử cảnh, phong hiểm vô cùng.
Nhưng ở trong môn, phần lớn mọi người chỉ biết hắn đi hỗ trợ Bích Ngọc khảo hạch.
Cùng lắm nữa thì, biết được rằng hai người có dính líu tới một vụ án của Nguyên Quang mà thôi.
Còn về phần mỏ linh thạch ngũ hành, hoặc là có người của Ám Hồn Điện ở đó, số kẻ biết tới, tuyệt sẽ không có đám đệ tử cấp thấp nào biết được.
Thậm chí một số sự tình cần phải tuyệt mật, không phải hạch tâm cao tầng cũng khó mà rõ ràng.
Do đó gã ta muốn biết sự tình tường tận cũng là dễ hiểu, còn gọi tới vì vụ án của Nguyên Quang, có lẽ chỉ là cái cớ.
Hàn Tông đem vài phần nói ra, hắn cũng biết ếch chết tại miệng, vì thế bớt đi rất nhiều chỗ quan trọng.
Trong lúc kể ra sự tình, ánh mắt hắn lóe lên.
Một vài tình tiết quan trọng hắn không nói, trong đó có cả sự tình mỏ linh thach….
.