Vân Thái Chi lúc này đã quay về tới phủ viện của mình, bà ta vừa đi vừa ngẫm nghĩ rất nhiều.
Tuy mục đích ngoài mặt của bà ta là tới gây chuyện, thực chất lại là thăm dò.
Nàng ta quá bình tĩnh, từ thái độ đến lời nói, vô cùng bá đạo.
Đây là xuất phát từ tâm, không thể nào diễn ra được cái khí chất đó.
Tuy không biết quan hệ trước khi mở ra linh căn của nàng ta với gã Tiểu Thất Tử ra sao, nhưng có vẻ trù tính ấy đã thất bại.
Nói một cách khác, con nhóc đó dường như vẫn chưa thất tiết.
Điều đó khiến kế hoạch của bà giảm đi rất nhiều, khó mà đạt tới hiệu quả mong đợi.
Bà âm thầm tung tin Mệnh Tại Y lăng nhăng với Tiểu Thất Tử, điều này ảnh hưởng tới danh tiết của nàng ta.
Mệnh Tiêu Tai sẽ rất khó khăn trong việc tìm rể, tiếp tục kế hoạch tìm đồng minh của ông ta.
Nhưng sẽ hiệu quả hơn nữa, nếu như nàng ta thật sự thất tiết.
Đây mới là cơ sở, để mưu kế này thành công.
Một khi nó còn chưa thất tiết, thì dù có lời đồn nào đi chăng nữa, cũng chỉ tồn tại được một thời gian ngắn mà thôi, về lâu dài là không thể.
Khi nãy không làm khó nó, cái này cũng dễ hiểu thôi.
Bà làm rùm beng lên, chỉ sợ như lời nàng ta nói, người thiệt sẽ là bà.
Lời từ người khác đồn ra thì không sao, nếu Mệnh Tiêu Tai biết bà gây rối cho cả phủ biết chuyện.
Đương nhiên bà sẽ là người ăn thiệt nhiều hơn, do đấy đánh nó cũng không mang lại lợi ích gì.
Vì thế bà không ngăn cản nó rời đi, mục đích thăm dò đã xong, bà liền quay về phủ, tiếp tục suy tính.
Ban đầu bà thật muốn làm rùm beng mọi chuyện, khi đó hai phe đối đầu, Mệnh Tiêu Tai rất khó bênh nó.
Nhưng bởi Mệnh Gia Thân nóng vội, hiện đã trúng kế, bị giam tại từ đường.
Chỉ còn Mệnh Tuấn Ngọc, một mình gã ta thì không làm được trò trống gì.
Suy tính cân nhắc, bà đành tạm gác chuyện này, chờ đại gia lão quay về.
Thật ra, đứng ở góc nhìn của Vân Thái Chi, bà ta không biết việc Mệnh Tiêu Tai âm thầm dạy dỗ nàng ta chỉ là vở kịch.
Bà ta mà biết như những gì Mệnh Tiêu Tai biết, hẳn là sẽ còn suy tính khác nữa.
Lúc này vừa bước vào thư phòng, bà ta đã nhìn thấy trên bàn có một phong thư.
Bình thường, người có thể vào đây không nhiều, ngoài Mệnh Tiêu Tai ra, cũng chỉ có người hầu trong phủ hầu hạ mà thôi.
Vân Thái Chi nghi hoặc, nhưng bà ta vẫn mở phong thư ra xem.
Chẳng qua khi vừa đọc được mấy dòng, sắc mặt bà ta đại biến, rơi luôn bức thư từ khi nào.
"Người đâu?."
Rất nhanh, theo tiếng gọi của bà ta, mấy gia nô bước vào cung kính nghe sai bảo.
"Là ai để phong thư này tại đây?."
Vân Thái Chi có phần run rẩy, giọng điệu đã mất đi vẻ bình tĩnh vốn có.
Đám người hầu thấy vậy, đồng loạt quỳ xuống, nhưng không ai dám lên tiếng.
"Cút hết ra ngoài!."
Bà ta hừ lạnh, bình tĩnh hơn một chút, liền lập tức đuổi cả đám ra ngoài.
Ngũ Tư không ra, gã ở lại chắp tay nói:
"Phu nhân, người có cần điều tra..."
— QUẢNG CÁO —
Vân Thái Chi trầm ngâm giây lát, bà ta nặng nề gật đầu nói:
"Tra! Nhưng nhớ không để ai biết chuyện này!."
Ngay khi Ngũ Tư rời đi, Vân Thái Chi nhặt lấy bức thư, tay bà vẫn còn hơi run...!
Kẻ mang phong thư vào đây, khả năng sẽ rất khó tìm.
Hơn nữa, nội dung trong đó…
Nội dung trong đó viết, kẻ này biết Vân gia đang âm thầm ám toán Mệnh gia.
Hơn nữa trong thư cũng tố cáo, bà ta thực chất chính là gián điệp.
Vân Thái Chi uống lấy một ngụm trà cho bình tĩnh, bà ta bắt đầu suy nghĩ, tính toán.
Kẻ này tuy biết rõ ý định của Vân gia, nhưng lại không viết rõ ràng cụ thể, có thể đây chỉ là phép thử.
Người này là đang thử thái độ của bà, nhưng rất nhanh bà ta phủ nhận.
Người biết việc này chỉ có số ít cao tầng Vân gia, rất ít người biết.
Kẻ này biết được, thật sự sẽ không đơn giản như vậy.
Năm đó Mệnh Tiêu Tai làm việc sạch sẽ, âm hiểm thủ đoạn làm Vân gia thiệt hại lớn.
Nhưng kẻ biết không có mấy ai, có khi nào đây là nguời của ông ta muốn dò thử thái độ bà.
Cái này khả năng không cao, nếu muốn thử ông ta đã thử từ lâu rồi.
Chẳng lẽ ngoài hai bên ra, vẫn còn có nguời bên thứ ba biết chuyện...!
Trong thư nói rõ, muốn gặp mặt bà ngay trưa nay, địa điểm tại khu rừng ngoại thành.
Điều kiện và lý do đều không nói tới, cái này thật sự phiền toái.
Vân Thái Chi đi lại trong phòng, từ giờ tới lúc hẹn không còn nhiều thời gian.
Rõ ràng kẻ này không muốn bà gửi tin về Vân gia điều tra, nên cố ý làm vậy.
Nhưng đi cũng có cái khó, bà là phàm nhân sức chói gà không chặt.
Chưa rõ cảnh giới đối phương ra sao, dẫn theo nhiều nguời sẽ rất phiền.
Nhất là trong tình thế hiện đang giới nghiêm này...!
Bà ta ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn chưa thể quyết định nên đi hay không.
Lúc này, Mệnh Tại Y đang chậm rãi bước tới thư phòng của Mệnh Tiêu Tai.
Trên đường đi, nàng suy đoán về tình hình của Vân Thái Chi.
Bà ta tương đối thông minh, biết tiến lui đúng lúc, chỉ tiếc là….
"Có lẽ hiện tại bà ta đã nhận được nó rồi…."
Bà ta bề ngoài nổi danh đanh đá chua ngoa, thuờng xuyên ức hiếp nàng.
Mệnh Tại Y truớc đó cố ý dần Mệnh Thuỷ Nhược một trận, chủ ý khác là dụ bà ta tới đây.
Tiếp đó, Mệnh Tại Y đã âm thầm đưa tới một phong thư cho người nhà Vũ Kiệt, để bọn họ lén đưa tới phòng bà ta.
Truớc là dương đông kích tây dụ bà ta tới, sau là ném đá giấu tay đưa đến phong thư, cuối cùng đổ tội cho Vũ Kiệt chính là gắp lửa bỏ tay người.
Những kẻ ban ngày ban mặt có thể gửi thư mà ít bị phát hiện, có lẽ chỉ có đám gia nô chuyên hầu hạ bà ta mà thôi.
Nàng chỉ cần bỏ ra chút kim ngân, cùng lời hay ý đẹp dụ hoặc, đám gia nô ấy thấy tiền, không cắn câu mới là lạ.
Trong lúc bà ta hùng hổ mò tới đây, một tên gia nô theo đó hoàn toàn có thể cố ý làm được.
Không chỉ vậy, Mệnh Tại Y cũng có thể sử dụng con Điệp ảnh của mình, chỉ là nàng không cần thiết để lại cái đuôi cho bà ta thấy.
"Thật tiếc khi không thể nhìn thấy sắc mặt bà ta lúc này…."
— QUẢNG CÁO —
Mệnh Tại Y suy đoán, bà ta mà đọc được, nhất định sẽ tăng huyết áp cho mà xem.
Mệnh Tại Y dùng lời uy hiếp, liên quan tới toàn bộ Vân gia.
Vân Thái Cho bắt buộc sẽ phải làm theo ý nàng, ra ngoài đại thành.
Cho dù bà ta không phải là nội gián Vân gia cài, nhưng từ hàm ý Vân gia trong đó, bà ta không quan tâm mới là lạ.
Đối với nàng mà nói, chuyện này cũng chỉ là một mắt xích mà thôi, chưa phải vấn đề khó khăn lắm.
Hiện tại có ba vấn đề quan trọng hơn, một là tình huống hiện tại của Vũ Kiệt.
Hai canh giờ trước nàng có liên lạc với gã, nói cho gã ta tới nơi chỉ định.
Chỉ là ngoại thành lúc này tương đối phức tạp, liệu gã ta đã tới được đó để chuẩn bị hay chưa.
Tiếp đến là nàng chuẩn bị phải sử dụng con điệp ảnh, chuyện này ắt sẽ đưa tới họa phúc tương phùng.
Đây là một vấn đề đau đầu, khi mà không biết sẽ phải đối mặt với loại tai họa nào.
Từ việc luyện đan lần trước mà thấy, họa này không phải chuyện đùa.
Về ấn đề thứ ba…
Mệnh Tại Y vừa nghĩ tới đây, bên trong thư phòng đã vang lên giọng nói:
"Vào đi!."
Gã thủ vệ trước của nhường lối, Mệnh Tại Y chậm rãi bước vào, người ở bên trong phòng đúng là Mệnh Tiêu Tai.
Ông ta vận một bộ thường phục, tóc bối ngược trên đầu, mã quan màu đồng, khí chất uy nghiêm.
"Đi theo ta!."
Mệnh Tại Y còn chưa kịp nói gì, ông ta mở lời trước.
Chỉ thấy bức tường bên cạnh đã mở ra một lối, nàng bước theo sau ông, đi vào gian mật thất.
Lối đi xuống khoảng năm chục bậc, hai người tiến vào một gian phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, theo khuôn mặt ông ta lạnh nhạt nhìn nàng.
"Vô Ưu, ta muốn biết sự thật, con phải nói rõ ràng từng sự việc!."
Mệnh Tại Y nhìn ông ta không chút cảm xúc, kì thực tình huống này không có gì là lạ.
Bao nhiêu năm nay, ông ta vốn không hề nhận hai mẹ con nàng, càng chưa từng coi nàng là con gái.
Trước đó lại bị nàng đưa vào tình thế đã rồi, ông ta bắt buộc phải diễn một vở kịch cha con tình thương với nàng mà thôi.
Khi này biết đã an toàn, ông ta đương nhiên lộ mặt, trở về bản chất là một người cha hờ đối với đứa con ghẻ.
Mệnh Tại Y vẫn mỉm cười, nàng nhẹ nhàng trả lời:
"Phụ thân, chẳng phải người cũng đã có suy đoán trước rồi sao.
Còn cần gì con gái phải giãi bày…."
"Hừ…."
Mệnh Tiêu Tai hừ lạnh, đứng ở lập trường của ông mà nói.
Tuy con bé trở thành tu giả là một việc vui với ông, nhưng ông vẫn phải cẩn thận xác nhận.
Bao năm nay nó sống trong ghẻ lạnh, ắt sẽ sinh lòng căm ghét.
Cái ông muốn biết chính là, nó có hận Mệnh gia hay không.
Chỉ cần nó vẫn còn cái gọi là đồng tộc tình thân, ông hoàn toàn giang rộng vòng tay, chấp nhận nó.
Thậm chí như ông suy tính, sau này nó kế nhiệm ông cũng là có khả năng.
— QUẢNG CÁO —
"Chuyện mà con vừa gây ra, có biết nguy hiểm lớn thế nào không? Có lẽ con không biết, Vận Lam cô ta như hổ rình mồi, Phương Thuấn đối tốt cũng chỉ vì lợi ích lâu dài.
Việc con có thể tu hành, liên quan tới truyền thừa, cái này còn quan trọng hơn cả việc tranh giành chức thành chủ đấy có biết không?.
"
Ông ta ngừng lại, sau tiếp tục nói:
"Ta đoán là một chuyện, con nói rõ ràng là một chuyện.
Vô Ưu, ta biết bao năm qua con ghét chúng ta, hận chúng ta.
Nhưng con phải thông cảm cho ta, cho người làm cha này.
Ta là tộc trưởng, không thể thiên vị bất kì ai.
Hơn nữa năm đó…."
"Ta đương nhiên trách ông, thậm chí còn ghét rất nhiều kẻ Mệnh gia khác nữa.
Nhưng ta cũng hiểu được cái gọi là thân bất do kỉ, có rất nhiều chuyện đến bản thân ta cũng không muốn như vậy.
Nhưng số mệnh đã định có thể làm khác được sao, từ khi bắt đầu tu hành, ta đã không màng đến rồi!.
"
Mệnh Tại Y ngắt lời ông ta, nàng thu lại vẻ bình thản, chuyển sang thái độ u sầu, lãnh đạm.
Sau lại tiếp lời:
"Sư tôn từng nói với ta, trong tâm có thù hận sẽ không thể tiến xa.
Ta hiện tại chỉ một lòng muốn truy cầu đại đạo, tu tâm luyện tính mà thôi.
Ngoài ra, không có gì hơn.
Nhưng mà đương nhiên, ta vẫn là con người, vẫn có tình cảm.
Những người lúc trước làm ta tổn thương, ta sẽ không thể nào tin tưởng bọn họ.
Còn về việc nguy hiểm, ông tưởng ta muốn vậy sao, nếu không phải..."
Mệnh Tại Y nói lời tâm can, dường như nàng chẳng quan tâm điều gì, hiện tại chỉ muốn chuyên tu mà thôi.
Mệnh Tiêu Tai máy động trong lòng, đây đúng là những điều ông muốn nghe.
Nếu nó không tỏ ra ghét bỏ ai, cái này chính là nó nói không thật rồi.
Trước mặt ông mà nó nói ghét ông, đây mới là lời thật.
Ông cảm thán trong lòng, còn may là nó hiểu chuyện.
Nhưng chỉ vài lời thì chưa thể chắc chắn, dù sao việc nó vừa làm cũng làm ông suýt rớt tim ra ngoài.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt ông lại nhẹ nhàng an ủi:
"Trước đó ta không biết là con gặp được cao nhân, có thể may mắn trở thành tu giả.
Ta định gả con cho Tề gia, tuy Tề Thanh có thể sẽ không yêu thương con.
Nhưng mà ít nhất, Thái Chi và Thủy Nhược sẽ không làm khó tới con nữa.
Hiện tại thì tốt rồi, địa vị của con đã khác trước, ta đã có thể dùng quyền uy bảo vệ được cho con!."
Mệnh Tại Y rơi lệ, nhưng rất nhanh nàng quyệt đi, lại nói:
"Từ khi trở thành tu giả, ta mới biết tiên phàm cách biệt thế nào, cũng biết bản thân ông khó khăn ra sao.
Nhưng ta vẫn không tha thứ được cho ông, không thể.
Hiện tại ta chỉ mong bình yên, vô ưu vô lo.
Còn sau này, có thể ta sẽ rời Mệnh gia, ngao du thiên hạ, tìm kiếm sư tôn!."
Mệnh Tiêu Tai lóe lên tinh mang, lời con bé nói, gần giống với những gì ông suy đoán.
Đối với việc con bé có sư tôn, ông vui nhiều hơn lo.
Xét về mức độ nguy hiểm, cái kia an toàn hơn nhiều.
Dù sao gia tộc ông cũng thuộc hạng trung, so với truyền thừa như mang ngọc trong người, đúng là nguy hại hơn nhiều.
Vốn ông còn định trách phạt nó tội tự ý làm càn, suýt nữa đã kéo ông xuống hố.
Dù sao nếu nó tìm ông trước để bàn tính, hẳn sự việc sẽ không thành sự đã rồi như vậy.
Nhưng ông cũng nhanh hiểu ra, nó chính là muốn dùng chuyện này để trách ông đây mà.
Con bé ghét ông, sao có thể tìm ông nương tựa được chứ.
Đổi lại là ông, hận ai thì cũng làm vậy cả thôi.
Càng nghĩ, nộ khí trong lòng của ông càng giảm, bất giác đã sinh ra một tia yêu thương.
….
.