"Sư tỷ, người không thể làm vậy được, đây là việc trái với luân thường đạo đức…."
Hàn Phong nằm trên đất nhưng hắn vẫn cố gắng khuyên giải, hi vọng bà ta nghĩ lại.
Thế nhưng Trình Duyệt Lan đã quyết, bà ta sao có thể dễ dàng đổi ý.
Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu bà ta làm loại chuyện này, cảm xúc không giống như hắn.
Trình Duyệt Lan đỡ lấy Hàn Phong đứng lên, giọng khàn khàn khẽ nói:
"Những kẻ vì tha cho đối phương, rủ lòng thương xót.
Nhưng sau này lại bị chính kẻ đó tới nhà trả thù, nhìn người thân ngã xuống mà không thể ngăn.
Trong điển sử và thực tế đều có rất nhiều, chẳng lẽ sư đệ lại chưa từng thấy qua? Nếu đã thấy qua rồi, sao lại còn muốn rơi vào vết xe đổ đó?"
Mặt khác bà ta lại nói:
"Chúng ta thân là đệ tử thì nên làm theo nhiệm vụ, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh bên trên.
Bỏ qua cho ma đạo, tội danh này sư tôn không gánh nổi cho đệ đâu!"
Tuy trước khi đến đây vây bắt Viên Địa Khai, bà ta chưa kịp ra lệnh diệt sát toàn bộ.
Cùng với phán đoán Hàn Phong sẽ ngăn cản trước đấy, có lẽ người Viên gia giờ này vẫn còn sống nhiều lắm.
Thế nhưng chuyện này sau khi quay về là khó tránh, vẫn phải ra tay mà làm theo lệnh.
Trình Duyệt Lan lắc đầu, tay nắm lấy hai người, nhảy lên bạch hạc định rời đi.
Khi này từ phương xa xuất hiện một dải bạch ngân bay đến, Trình Duyệt Lan liền giơ tay bắt lấy.
Thì ra đây là một cái phù tin, sau khi xem xong tin tức, khuôn mặt bà ta biến sắc.
Phi Tuyết gửi tin đến, nói rằng đang bị một đám người phục kích tại đó, tình thế thật nguy nan.
Trình Duyệt Lan không nói hai lời, nhanh chóng để cho bạch hạc bay về.
Trên đường đi Trình Duyệt Lan nói rõ cho Hàn Phong, trực tiếp giải khai phong ấn cho hắn.
Vốn là định làm xong mọi chuyện mới thả hắn ra, chỉ là tình huống khi này thật sự cấp bách.
Hàn Phong khi biết thì lòng nóng như lửa đốt, không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra.
Tâm can hắn sinh ra cảm giác tự trách, khó nói thành lời.
Trình Duyệt Lan thấy hắn như vậy, bà ta nhẹ giọng an ủi:
"Xem ra… chúng ta dính phải kế dụ địch của người ta rồi.
Cũng khó trách, đâu ai nghĩ ngang nhiên có kẻ khác tới giúp Viên gia chứ!"
Thời gian này ở Viên gia, Phi Tuyết và Ngọc Hoa chật vật thủ thế.
Trên người hai nàng hiện đã chồng chất vết thương, máu chảy không ngừng.
"Mau, nhanh chóng thiết lập trận pháp, tập trung bảo vệ Ngọc Hoa sư tỷ…"
Phi Tuyết một mình đón đầu hai kẻ, nàng không kịp rảnh tay điều quân.
Kẻ địch vừa đến tuy ít, thế nhưng chiến lực tổng thể lại mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, đám người Viên gia thấy có kẻ đến cứu, lập tức quay giáo phản kháng.
Trong khi đó, Ngọc Hoa không thể sử dụng pháp môn như bình thường.
Nàng bị vài ba tên quấn thân, chẳng có thời gian để mà trợ cầm, hỗ trợ mọi người.
Đám đệ tử còn lại tuy đông, nhưng lực chiến đều thấp.
Không người chỉ huy, lại phần lớn đám đệ tử lần đầu ra đánh trận thực tế.
Bên nàng nhanh chóng tan tác, như rắn mất đầu.
"Chúng ta đã biết các ngươi sẽ tới, chẳng lẽ lại không có đề phòng sao?"
Một gã hắc y nhân cố ý lên tiếng cười khan, bàn tay gã bổ xuống, tên đệ tử lập tức bị chẻ làm hai nửa.
Phi Tuyết lúc này mới vỡ lẽ, hoá ra lão già Viên Địa Khai chỉ là một nhử, lôi kéo kẻ địch.
Hai kẻ mạnh nhất bên nàng vừa đi, lúc này người kia mới thật sự thò ra, triển khai phản kích.
Phi Tuyết thầm trách, nếu biết trước như vậy, khi ấy quyết sẽ không nghe Hàn Phong ngăn cản, cứ trực tiếp giết sạch người Viên gia.
Lúc này mấy tên kia có đến trợ giúp, thì cục diện cũng không hỗn loạn như bây giờ.
Phi Tuyết không có cách ứng đối, chỉ mong hai người kia mau chóng quay về kịp thời.
Nàng ta cũng hiểu, chiến đấu tập thể không giống như đơn công, khó mà sử dụng được hệ sát chiêu.
Bởi vì sẽ tiêu tốn linh lực nhiều hơn bình thường, đây là điểm yếu chí mạng với tu giả.
Khi đó đối thủ biết rõ, lập tức cùng nhau vây công, vậy thì xong rồi!
Trong lúc Phi Tuyết thầm trách, bên phía Viên gia cũng đã có người thấy không ổn mà lên tiếng:
"Đa tạ chư vị đã nhọc công tới đây tương cứu, thế nhưng Viên gia chúng ta không làm điều ác.
Kính xin các vị dừng tay, tránh cho hiểu lầm thêm sâu!"
Bên phía Viên gia, một gã trung niên thấy có người tới cứu, tuy ông cảm kích, nhưng lại lo lắng nhiều hơn.
Trước đó ý định phản kháng chỉ có vài kẻ cao tầng mà thôi, đại đa số tộc nhân Viên gia lập tức đầu hàng.
Bọn họ vốn không có liên can tới sự tình ma đạo, vì vậy không muốn phản kháng để gây ra hiểu lầm.
Chỉ cần môn phái điều tra, ắt sẽ trả lại trong sạch cho bọn họ.
Thêm nữa, nhờ có vị đại nhân trước ấy vừa ngăn cản, mới chưa có nguy hại gì nhiều.
Nhưng lúc này thì lại khác, đám người hắc y mang danh tới cứu, trực tiếp giết người của môn phái.
Thế là cục diện hỗn loạn nổ ra, người của Viên gia vô tình bị cuốn vào, thật là không ổn.
Nếu cứ thế này oan giả thành thật, Viên gia sẽ mang danh cấu kết ma đạo thật rồi.
Trong tình thế này, Viên Thái lập tức hô lớn, ông muốn ngăn cản, để mọi chuyện không đi quá xa..
"Tộc nhân Viên gia, tất cả ngừng…."
Nhưng mà Viên Thái chưa kịp nói hết câu, từ sau một mũi kiếm đã xuyên qua trước ngực ông.
Kẻ đâm lại là một tên đệ tử môn phái, nhanh gọn và quyết đoán.
Viên Thái chết không nhắm mắt, ông ta thật sự không biết, người tới giúp mình lại là kẻ hại mình.
Ông ta vừa ngã xuống trước mặt, đám người Viên gia lại càng thêm sục sôi, hăng máu báo thù, bi kịch cũng bắt đầu từ đây!
Về phần tên đệ tử vừa giết Viên Thái kia cũng chẳng khá hơn, gã đã bị một chưởng mất mạng.
Kẻ giết là một tên hắc y, chỉ thấy gã nhìn cái xác mỉm cười:
"Ngươi ra tay đúng lúc lắm, nhưng phần thưởng lại là cái chết.
Ha ha ha… quân cờ thì mãi là quân cờ mà thôi, hết tác dụng thì chỉ có bị loại bỏ…"
Nói xong, gã ta quay người, nhắm hướng Ngọc Hoa công kích.
Thế trận khi này thật tốt, càng hỗn loạn, Viên gia sẽ không có cơ hội giải oan.
Ai bảo bọn họ lại giấu đi truyền thừa, chịu bị diệt tộc cũng không chịu giao ra.
Vậy thì không những phải chết, mà còn thanh danh vấy bẩn ngàn thu!
Đằng xa gã hắc y thủ lĩnh ở xa thấy ám mưu đã thành, mọi sự như ý liệu.
Nhưng khi đang tính ra lệnh rút lui, lúc này gã thâm trầm nhìn về phương xa.
Trên trời vang lên một tiếng hạc kêu, theo đó hai đạo lôi quang bắn xuống, phá huỷ cả một góc sân rộng.
Từ trong bụi khói lao ra hai người, thì ra Trình Duyệt Lan và Hàn Phong đã kịp quay về ứng cứu.
Lấy tu vi cao nhất của Trình Duyệt Lan, bà ta đi tới đâu, nơi ấy đều bị quét sạch.
Sau bà ta nhanh chóng truyền âm cho đám đệ tử, hòng ổn định lại trận thế.
Bên này Hàn Phong mang theo tâm trạng lo lắng, chỉ biết nhanh chóng xông vào giải cứu mọi người, hi vọng tổn thất không nhiều.
"Hàn Phong, tên chết tiệt nhà ngươi, còn không mau mau đi cứu Ngọc Hoa!"
Mắt thấy Hàn Phong chạy tới, Phi Tuyết tức giận hét lớn, chỉ hận không thể chém cho hắn một kiếm.
Ngọc Hoa bên này không tốt, nàng ta đang bị bốn kẻ vây công.
Bên địch biết nàng quan trọng, hòng muốn vây công giết trước.
Thế nhưng mấy kẻ này chỉ là lính đánh thuê, kinh nghiệm nhiều mà thực lực không đủ, thành ra vẫn ở thế giằng co!
Ngọc Hoa lấy một địch bốn, vừa công vừa thủ.
Tay trái một khúc Tự Ta Đa Tình, tay phải một khúc Cảm Âm Chính Kiến.
Vừa có thể công kích tinh thần kẻ địch, lại có thể phòng thủ toàn diện.
Trong hoàn cảnh của nàng, khó dùng đàn thật.
Đây đều là hai loại cầm khúc, dùng tâm để gảy.
Chẳng qua Ngọc Hoa mới đạt tới cảnh giới nhất tâm nhị dụng, cho nên khó mà hỗ trợ thêm người khác!
Bành…
Một kẻ vừa trúng âm phong, miệng hộc máu tươi, bay thẳng ra sau.
Mỗi một thủ pháp nàng xuất ra, đối phương đều chật vật đón đỡ.
Chỉ là hai tay không bằng tám tay, vẫn có kẻ tiếp cận được tới nàng mà ra chiêu.
"Hự…"
Vừa dính một kiếm, Ngọc Hoa mất đi tiên cơ, lại phải lùi về sau để né thêm hai kẻ khác vọt đến.
Tuy rằng bị thương nhiều chỗ, nhưng nàng lại không mất đi khí chất tao nhã, băng thanh ngọc cốt.
Đương lúc cam go ăn miếng trả miếng, chỉ thấy xung quanh nàng xuất hiện từng bông tuyết trắng.
Thế rồi một vòng xoáy lớn dần, bao trùm lấy cả bốn người vào trong.
Bên cạnh Ngọc Hoa vô số bông tuyết hóa thành băng trâm, tỏa ra bốn phía bay đi.
Bốn gã hắc y thấy không ổn, lập tức lùi lại, rời xa khỏi phạm vi ảnh hưởng.
"Ngọc tỷ, người không sao chứ? Xin lỗi, ta đã đến muộn."
Từ trong băng bạo hiện ra, Hàn Phong đỡ lấy Ngọc Hoa.
Nhìn nàng ta vết thương khắp người, hắn thấy áy náy vô cùng!
"Ta không sao! Hàn sư đệ không cần trách mình, đây là chuyện không ai mong muốn!"
Ngọc Hoa mỉm cười, gượng ngồi xuống nền đất.
Lúc này nàng mới có thời gian lấy ra đan dược, uống vào trị thương.
Hàn Phong gật đầu, hắn không có thời gian hỏi thăm nhiều.
Mắt thấy bốn hắc y lại tới, hắn vung lên thanh giản, xông tới đón đánh.
Hàn Phong một tay cầm Cửu Cung Giản, tay kia lại rút ra Băng Thanh Ngọc Câu, lấy một địch bốn.
Nhưng mà bốn kẻ ứng chiến, phối hợp bài bản, lại tới hai kẻ là Vương cảnh sơ kỳ.
Hàn Phong tuy gần như vô địch đồng cấp, nhưng hắn chỉ là Hợp Linh trung kỳ, gặp phải cảnh này cũng là nhất thời bó tay bó chân.
Trong tình thế ấy bất chợt một tiếng đàn vang lên, đàn ca thánh thót, như từng chiếc chăn ấm, giúp người qua đêm đông.
Thì ra Ngọc Hoa sau khi rảnh tay, nàng ta rút ra Xuân Nhật Hạ Nguyệt Cầm, bắt đầu một khúc Hoa Cỏ Mùa Xuân, hỗ trợ mọi người.
Tuy rằng Ngọc Hoa linh lực hụt hao đi nhiều, khúc này không thể hiệu quả như mọi lần.
Nhưng có nàng ta giúp sức phần nào, sĩ khí của chúng đệ tử khôi phục nhanh hơn không ít.
Chiến cuộc vì hai người quay về mà thay đổi, bắt đầu chuyển dần tình thế, nghiêng về một bên.
"Rút!"
Gã hắc y thủ lĩnh thấy vậy, lập tức truyền âm ra lệnh lui binh.
Phía này Trình Duyệt Lan đã dần làm chủ, nắm được cục diện.
Mắt thấy đám hắc y dần rút lui, Trình Duyệt Lan bay lên không trung, miệng khẽ truyền âm:
"Chúng đệ đồng môn, mau lùi về sau!"
Trình Duyệt Lan nhắm mắt, hai tay bà ta dang ra, góc áo tung bay, làn tóc trắng xõa dài.
Thế rồi quanh bà ta nổi lên ngân sắc, từng dải sương trắng hội tụ tới trước người.
"Chiêu này là… Lão Bà Quét Rác…"
Nhận thấy một chiêu này sắp ra, Phi Tuyết hô lớn, nàng ta mau chóng lùi lại, chạy đến bên cạnh Ngọc Hoa!