Yaren rất quen thuộc dựa vào hàng rào trên cửa, trong mắt hiện lên vài phần ánh sáng, giống như một người bác đang thật tốt đối với cháu gái của mình tươi cười, sau khi bỏ xuống sự khí thế, có một cảm giác dịu dàng làm cho người khác cảm thấy gần gũi.
“Cuộc sống của tôi ở chỗ này rất tốt, đã quen rồi, rất xin lỗi vì tôi không nhìn thấy ông qua bức ảnh, cho nên không nhận ra người, không thì vào đây ngồi đi.”
Nhan Nhã Quỳnh mím môi nói có chút khách khí nhìn anh ta.
Tuy ràng người trước mặt này nhìn qua rất gần gũi, nhưng không biết tại sao, Nhan Nhã Quỳnh luôn cảm thấy có một loại cảm giác nào đó, có thể đó là bản năng của con người, làm cho cô theo phản ứng dựng lên một tấm chắn kiên cố, bản thân thu mình vào không muốn chui ra.
Yaren liếc mắt một cái cũng phát hiện ra sự miễn cưỡng của cô, chớp chớp mi, giọng điệu nhẹ nhàng từ chối, nếu chủ nhà không có ý định chào đón anh ta, đi vào cũng không có ý nghĩa gì, có thể là do hiểu về nhau còn ít, vẫn là để sau này sẽ tiếp xúc nhiều hơn một chút.
“Cô đi đường cẩn thận, tôi không tiễn.”
Yaren từ chối làm Nhan Nhã Quỳnh vô cùng sảng khoái, cười tủm tỉm tiễn người đi, xoay người anh ta quay người trở vê phòng, cúi gằm mặt xuống giường, quay đầu nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, trong lòng có chút buôn phiền.
Co trước kia cũng từng nghe anh trai nói qua, mẹ và bố của bọn họ lại bị chính người bác có cùng huyết thống này hại chết, về phần có đúng hay không thì cô không có rõ ràng, nhưng điều này cũng không ngăn cản cô đề phòng người này.
Yaren xoay người trở lại phòng của mình, trong phòng có rèm che làm cho phòng tối đen, anh ta gác chân ngôi trên sofa, có chút sững sờ.
Cô gái vừa rồi lớn lên trông rất giống NhanBích Ngọc ở trong bức hình của anh ta, giống nhau ở sự xinh đẹp, nhưng con nhóc Nhan Nhã Quỳnh kia rõ ràng là rất thông minh, tuy rằng biểu hiện ở bên ngoài có chút ngớ ngẩn.
Thế nhưng trong chốc lát anh không thể nhìn rõ được rốt cục cô đang nghĩ cái gì.
Thật đúng là một cô gái nhỏ thú vị, ở nhà vẫn là một đứa trẻ con, nhìn qua thì cô ấy là một người có lòng can đảm rất lớn nhưng thực chất chỉ là một người nhát gan, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại về chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, quanh đi quẩn lại suy nghĩ mà không để ý thấy trời đã ngå tối.
Mấy ngày hôm nay Giang Anh Tuấn đều về nhà rất đúng giờ, khi trời vừa mới ngả tối, anh đã về đến nhà.
Mặc dù Nhan Nhã Quỳnh bị “Ông cậu”
đột nhiên từ đâu chạy đến là cho bực mình, nhưng do đêm qua không ngủ đủ giấc, cô vẫn chìm vào giấc ngủ rất nhanh, có cảm giác như cô đã ngủ một mạch đến khi mặt trời xuống núi, lúc Giang Anh Tuấn trở về mới mơ mơ màng màng dụi dụi mắt thức dây.
“Làm thế nào mà có thể ngủ một mạch đến bây giờ mới thức dậy?”
Khi quay về phòng mới biết được cô gái nhỏ này ngủ nguyên một ngày, Giang Anh Tuấn có chút đau lòng lại có chút vui vẻ, làm sao có thể ngủ trong một khoảng thời gian dài đến như vậy chứ, cũng không biết đã ăn chút gì chưa, thật là…
“Đều do Tinh Hòa tối qua không ngủ được nên em mới như vậy! Em không còn chút sức lực nào nữa rồi… Không dậy được!”
Mang theo tiếng khóc nức nở bước ra, Nhan Nhã Quỳnh có chút khó chịu chuyển động chân tay, cảm giác sau khi ngủ dậy chính là cả người một chút sức lực cũng không có, khó chịu muốn chết.
Giang Anh Tuấn lúc này cũng đã chuẩn bị xong, ôm cả người cô ngồi xuống, bể người trong lòng đưa vào nhà vệ sinh để rửa mặt, lại một mạch ôm xuống tầng, xoa xoa cái bụng nhỏ nhắn đã sớm hóp lại, cuối cùng bị cảm giác đau lòng chiếm lấy.
“Lần sau nếu Giang Tinh Hòa còn quậy phá cứ gọi anh thức dậy là được rồi, không cần phải một mình gánh vác như vậy, anh sẽ đau lòng”
Sờ sờ gương mặt của cô gái nhỏ, Giang Anh Tuấn giúp cô chỉnh lại đầu tóc, không quan tâm bạn trẻ NhanHướng Minh còn đang ở trước mặt, ôm cô vào trong lòng tự mình đút cho cô ăn.