“Lại muốn dọn nhà thêm lần nữa. Em muốn ở lại với ông ngoại và cả anh trai thêm một chút nữa, nếu không chúng ta ở lại đó luôn đi.”
Nhan Nhã Quỳnh bĩu môi, kéo ống tay áo của anh để làm nũng. Đối với việc phải dọn nhà này, hiển nhiên là có chút mâu thuẫn.
“Yaren đã quay trở lại rồi. Gần đây ngôi nhà cũ lại không được an toàn cho lắm, vì vậy mà anh không yên tâm để em và bọn trẻ sống ở đấy. Em ngoan ngoãn một chút đi nào.”
Giang Anh Tuấn nắm lấy tay của cô đặt ở trên miệng mình mà hôn một cái. Lúc này, hai người đã đến văn phòng của Tổng giám đốc. Giang Anh Tuấn còn chưa nói được đến hai câu, lập tức đâm đầu vào làm việc. Nhan Nhã Quỳnh thấy vậy cũng có chút bất lực, nhưng cũng chỉ có thể bĩu môi mà tự ngồi một mình trên ghế sô pha.
Không giống với NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn, Abel sau khi lên xe cũng không có đến công ty ngay, ngược lại là đi đến nơi mà trước đây Abel đã từng sống.
Yaren lúc này đang nhắm mắt lại và suy nghĩ về mọi thứ, cho đến khi chiếc xe dừng lại. Anh ta mang theo một khuôn mặt ảm đạm mà bước xuống xe thì thấy đã có người đang đứng chờ Abel tại cửa ra vào.
Anh ta mày nhíu lại, ngay cả nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp đi lướt qua người đang đứng chờ ở cửa, vắt chân lên ngồi ở vị trí chính trong phòng khách.
“Có điều tra ra được cái gì dùng được không?”
Gia tộc Húc Nhật tuy rằng có kém hơn Gia tộc Otto một chút, nhưng mấy năm nay cũng phát triển không quá tệ, có thể miễn cưỡng nói là ngang bằng với Gia tộc Otto. Thế nhưng, một gia tộc như vậy lại để rơi vào tay của Giang Anh Tuấn. Điều này đã vô hình cho tiếng nói của NhanKiến Định có trọng lượng hơn. Chuyện như vậy thì dù cho có là ai cũng sẽ không thể để mặc mà cho qua được.
“Tạm thời vẫn không tra ra được điều gì, nhưng khi tôi cuối cùng cũng liên lạc được với mấy lão già của Gia tộc Húc Nhật ngày xưa, tôi phát hiện ra bọn họ rất bất mãn với Giang Anh Tuấn. Nếu như chúng ta xuống tay từ bọn họ, chắc hẳn có thể trực tiếp đánh vào bên trong, sau này mọi việc cũng có thể thuận lợi hơn rất nhiều.”
Abel trâm tư suy nghĩ một chút.
Rút ra một chồng tài liệu từ trên mặt bàn rồi đưa cho anh ta, giọng nói có hơi khàn khàn.
Anh ta nhanh chóng xem qua tập tài liệu một lần. Nhưng Yaren càng xem, chân mày của anh ta lại càng nhíu chặt. Anh ta không thể ngờ tới tốc độ của Hoác Anh Tuấn lại nhanh như vậy. Nếu như anh ta còn để chậm thêm một tuần nữa, chuyện của Gia tộc Húc Nhật đã hoàn toàn không có ai có thể can thiệp vào.
“Thời gian khẩn cấp, trước tiên cậu hãy tìm cơ hội để liên lạc với bọn họ. Nếu như Giang Anh Tuấn muốn đổi tên thì cứ để cho anh ta đổi. Nói với bốn người bọn họ là dù có phải dùng đến thủ đoạn gì, cũng phải đem tất cả vốn lưu động đang sử hữu của công ty chuyển ra ngoài cho tôi. Phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đem toàn bộ cổ phần mà bọn họ đang nắm giữ bán ra ngoài. Sau khi làm xong những chuyện này, cậu hãy dẫn bọn họ trốn đi.”
Phần còn lại dĩ nhiên là chuyện của anh ta. Thiếu vốn lưu động, ngân hàng lại không cho vay, như vậy kể cả khi phía sau lưng Giang Anh Tuấn có một NhanKiến Định hỗ trợ chống đỡ, chắc chắn không đến một tháng sẽ lập tức bị phá sản. Đến lúc đó, gia tộc Húc Nhật sẽ là của anh ta.
“Mấy ông già kia cũng rất thông minh. Chuyện như vậy e là bọn họ sẽ không làm.”
Quanh năm tiếp xúc với đám mấy ông già kia, Abel đã biết rất rõ bốn người bọn họ có tính cách như thế nào, anh ta tựa vào sô pha nhíu mày.
“Đây chính là chuyện của cậu. Trong một tuần nữa, bất luận là cậu phải dùng đến cách gì đi chăng nữa, uy hiệp cũng được mà lợi dụng ai đó cũng được, tôi mặc kệ cậu dùng đến cách gì.”
Yaren hừ lạnh một tiếng, nhìn vào đứa em trai đang ngồi ở kia của mình. Trong mắt anh ta xẹt qua một cảm xúc, không biết nên gọi tên nó là gì.
“Tôi sẽ nghĩ cách để làm điều đó càng sớm càng tốt. Nhưng sau một tuần, cho dù có thành công hay không, tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này và không bao giờ trở lại nữa. Sau tất cả, tôi nhận ra sản nghiệp chính của tôi không phải là ở nơi này, cho nên anh à, chúng ta nên rõ ràng với nhau về điều này. Thay vì dành thời gian rồi lại lãng phí thời gian ở một nơi vô dụng này, tốt hơn là dành nhiều thời gian để làm giàu cho bản thân thì hơn. Anh hẳn là biết rất rõ điều này.”