Nói hồi lâu mà chẳng nhận được phản ứng gì, Ôn Đức Duy tức giận không có chỗ phát tiết, liếc nhìn NhanMinh Tú, từ đầu đến cuối trốn sau lưng người ta, không một chút mảy may thay đổi chút nào, anh ta hận không thể bay qua lỗi người đi.
Khói từ bát hương tỏa lên giữa phòng khách, trong bầu không khí thoang thoảng mùi hương thanh nhã, mùi bạc hà nhẹ nhàng hòa quyện với hương nước hoa, dư hương dài lâu, có hai phần mát lạnh, trong lành, xen lẫn phần quyến rũ mê hoặc lòng người, vô cùng dễ chịu.
NhanMinh Tú ngồi một bên, quơ quơ vạt váy để lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn, buồn chán đá cái ghế của mình.
“Anh hỏi em lần cuối cùng, Tôn Minh Tú, rốt cuộc em có theo anh về không, em thực sự muốn hủy hoại toàn bộ sự nghiệp mình phấn đấu, kiên trì mười năm chỉ vì một người đàn ông thôi sao!”
Đôi mắt Ôn Đức Duy tràn ngập lửa giận, anh ta nhìn cô mà chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, vừa bất đắc dĩ vừa tiếc hận.
NhanMinh Tú bối rối ngồi trên ghế, mím môi cúi đầu xuống, tay nắm vạt áo mình, liếc anh ta một cái: “Em không thể mà!”
“Còn kêu không! Đây chính là thái độ không thể của em sao? Không nói câu nào mà chạy đến chỗ này, NhanMinh Tú, em đang cố tình chống đối anh hay muốn chọc tức bố em hả, em nghĩ thử đi, chúng ta đã cố gắng đến tận lúc này rồi, dễ dàng lắm sao!”
“…”
Toàn bộ đồ ăn sáng đã nguội hết, Nhan Nhã Quỳnh thở dài, cô đứng dậy dắt tay NhanMinh Tú, giao người ra, còn phất tay với Ôn Đức Duy đang gào thét rằng: “Có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, còn nữa, anh trai tôi không phải người linh tinh, nhắng nhít gì hết, đây là nhà của anh trai tôi, nếu như anh không yên tâm thì có thể thuê người điều tra tôi thử coi.”
Cô nói xong thì kéo người đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, Giang Anh Tuấn không dính líu đến chuyện này, nhưng anh nghĩ tới NhanKiến Định nên vẫn bảo quản gia Sơn để ý một chút, còn anh thì tự mình sắp xếp lại, xoa đầu cô gái nhỏ của mình một cái rồi đi làm.
Mặc dù Ôn Đức Duy không vui nhưng trước mặt người khác, không muốn cãi nhau ầm ï ở nhà người ta, sau khi bĩnh tĩnh lại thì anh ta mới biết ngại, không nói gì nữa, người ta nói gì thì anh ta làm theo như thế.
Anh ta ngồi yên xuống ghế, đối diện NhanMinh Tú, nhìn cô ấy ẩn ý nói: “Những lời anh vừa nói có lý hay không, Minh Tú, em phải nghĩ cho kỹ, nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không có lần sau đâu, em biết không hả?”
“Em không muốn từ bỏ, nhưng mà em chỉ muốn ở đây đợi anh ta về, Ôn Đức Duy…”
Cô nắm lấy tay Nhan Nhã Quỳnh theo bản năng, hai mắt rưng rưng nhìn anh ta.
Đến lúc này, Ôn Đức Duy mới có tâm trạng đánh giá người trước mặt mình, vành mắt cô ấy sưng đỏ, dễ thấy hôm qua cô ấy khóc không ít, sắc mặt trắng bệch, tiều tụy, rõ ràng cả một buổi tối hôm qua không ngủ, cả câu nói vừa rồi nữa, người đàn ông đó đã đi rôi, mà còn là kiểu đi không một lời từ biệt!
“Đã đến thế rồi mà em vẫn muốn ở đây chờ, NhanMinh Tú, không phải chứ, sao em không chọn lúc khác để thể hiện tình cảm sâu đậm của mình mà lại cứ chọn lúc này hả! Không phải não em bị chó gặm mất rồi đó chứ!”
Ôn Đức Duy không vui, dí tay vào đầu NhanMinh Tú, giọng điệu bực tức.
“Ôn Đức Duy! Em đã khó chịu lắm rồi mà anh còn nói em mãi, rốt cuộc anh có phải người đại diện của em nữa không hả?”