Bữa tối hôm ấy, cứ ngỡ sẽ diễn ra bình thường, Nam còn nghĩ sau bữa ăn này cậu sẽ tích góp một ít tiền trốn đi nhưng bỗng dưng người ba không thường không mấy quan tâm cậu lại nói với câu:
- Mày chuẩn bị đi 5 ngày nữa sẽ kết hôn với con trai của nhà họ Phạm.
Nam đang thoải mái ăn cơm bỗng dưng đứng hình. Không xui xẻo vậy chứ, rõ ràng cậu có kế hoạch rõ ràng rồi mà.
Con không đồng ý!
Nam vội nói. Cậu không ngu mà đồng ý đâu, tránh còn không kịp. Hoàng Hữu Nhân sa sầm mặt mày, nói:
- Mày không đồng ý cũng phải đồng ý!
Nói xong ông ta đứng dậy không cho Nam cơ hội nói tiếp.Nam bực mình đi lên phòng. Nằm trên giường than thở nghĩ mãi không ra cách từ chối thì điện thoại bên cạnh reo lên, Nam vừa bắt máy thì nghe thấy một âm thanh rít gào:
Nam ơi! Mày sắp kết hôn rồi hả?
Nhìn vào tên trên điện thoại, hóa ra là bạn thân của nguyên chủ, tên Minh. Nam nói ừ rồi hỏi tại sao cậu ta biết.Minh nói:
Thiệp mời tới dự hôn lễ ba mày gửi cho nhà tao này. Trên thiệp mời ghi mày kết hôn với Phạm Nhật Thành. Mày không định đồng ý đấy chứ?
Nam thầm hận ba mình đã nhanh tay gửi thiệp mời, vậy mà mình lại là người biết cuối cùng, nói:
Tao cũng không muốn kết hôn đâu nhưng ba tao ép phải cưới.
Nam chửi thề một câu rồi nói:
Tao nghe nói tên này là một tên kì quái lắm, lúc nào cũng trưng ra cái mặt lạnh lùng thâm trầm, tên này nhiều thủ đoạn tàn nhẫn lắm, nghe người ta nói tên này cùng biến thái nữa. Haizzz mày nên tự cầu phúc đi.
Thầm nghĩ chắc trên thế giới này chỉ có duy nhất người bạn này nghĩ cho nguyên chủ mất. Tuy nhiên cậu ta nói cũng đúng. Phạm Nhật Thành có biến thái không thì cậu không biết nhưng lạnh lùng với thủ đoạn tàn nhẫn thì cậu vô cùng đồng ý. Dù sao anh ta cũng là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh, mới trẻ tuổi như thế đã tiếp quản công ty còn giúp công ty phát triển thần tốc nữa. Nhưng nghĩ đến kết cục của mình trong truyện thì Nam không rét mà run.Người như vậy đúng là không nên dây vào.
Tao phải làm sao bây giờ?
Nam than thở với Minh, cậu thật sư không biết nên làm thế nào.
Hay là tao trốn đi.
Minh lập tức phản bác:
Mày nghĩ mày trốn được sao, kể cả khi mày trốn đi nhà họ Phạm sẽ không tìm được mày sao, đến lúc ấy mày chỉ có khổ hơn thôi.
Nam nản lòng. Những ngày sau đó cậu vừa phải nghĩ cách cứu bản thân vừa phải ứng phó với việc tổ chức hôn lễ. Sáng buổi hôn lễ hai nhà đã hẹn để 2 chú rể đến cơ quan để đăng kí kết hôn trước sau đó đến nhà thờ hoàn thành hôn lễ. Nam ngồi trên hàng ghế chờ mà lòng như tro tàn, nam chính sao đến trễ vậy chứ, rõ hẹn 8 giờ mà bây giờ 8:30 rồi vẫn chưa đến. Thầm phê phán tác phong làm việc của nam chính thì Nam thấy một người đàn ông đi về phía mình. Người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, dáng người cao cao, nhìn đôi chân dài miên man của người nọ Nam thầm oán trách quả nhiên là nam chính luôn luôn đẹp. Nam nhân đến gần yên lặng nhìn Nam không nói một lời. Cậu âm thầm đánh giá người trước mặt, đôi mắt sâu đen nháy không nhìn rõ cảm xúc, đôi môi hơi mím thẳng, sống mĩu cao cao nhưng tổng thể khuôn mặt khiến người ta không thể nói gì ngoài chữ đẹp. Mặc dù Hoàng Nam cũng đẹp nhưng nét đẹp của cậu theo kiểu hơi ngây ngô ngoan ngoãn, còn người trước mặt lại mang đến cho người ta sự xa cách lạnh nhạt.
Chào cậu! Tôi là Phạm Nhật Thành.
Người nọ nói. Nam cũng đành báo tên với người ta. Cả hai đứng dậy đi vào đăng kí. Đăng kí kết hôn xong cũng đến 9:30, cả hai nhanh chóng đến địa điểm tổ chức hôn lễ. Đến đây rồi Nam mới cảm thấy cái gì mới là chân chính của sự giàu có. Nơi tổ chức hôn lễ là một nhà thờ cổ kính, trên lối đi vào nhà thờ được đặt những chậu hoa nhỏ dọc theo lối đi. Đến trước một cánh cửa lớn bằng gỗ Nam căng thẳng đẩy cửa, ngay lúc đó tất cả mọi người trong nhà thờ đều quay lại nhìn cậu.Tất cả mọi người già có trẻ có đều ăn mặc sang trọng, nam mặc tay trang nữ mặc váy dạ hội, tất cả đều lung linh rạng rỡ. Nam đi đến nơi thực hiện nghi lễ rồi đứng sánh ngang vơi Phạm Nhật Thành. Mục sư đi đến và bắt đầu nghi lễ. Từ lời tuyên thề rồi nghi lễ, chiêu đãi khách mời đến tận chiều tối hai người mới được nghỉ. Khi khách nhân về hết cả hai mới lên xe về nhà của Phạm Nhật Thành.
Biệt thự của Phạm Nhật Thành nằm trong khu nhà giàu của thành phố. Căn biệt thự 3 tầng sang trọng nhưng Nam làm gì có sức mà ngắm nhà, cậu quay sang hỏi người bên cạnh:
- Phòng tôi ở đâu vậy?
Phạm Nhật Thành nhìn Nam, dường như anh ta khá hài lòng với biểu hiện của cậu. Anh nói:
- Phòng của cậu ở tầng 3. Nhà này trừ thư phòng và phòng tôi thì caauh cứ thoải mái.
Nói xong anh ta đi thẳng lên lầu. Nam chẳng biết nói gì nữa, đành phải đi theo lên lầu 3, trên lầu này trừ phòng ngủ của cậu ra thì chỉ còn phòng ngủ chính của Phạm Nhật Thành. Căn phòng của cậu khá rộng được thiết kế theo phong cách đơn giản, cửa sổ nhìn thẳng ra con sông ngay sau khu biệt thự. Cậu đi vào phòng tắm rồi tắm ngâm mình trong bồn tắm thầm cảm thán sự xa hoa của giới thượng lưu. Phải nói kiếp trước Nam không có gia đình cũng không có tiền tài, căn phòng cậu thuê trọ cũng chỉ là một căn chưng cư nhỏ thôi, thật không ngờ mình lại có cơ hội sống lại, lại được gả vào gia đình quyền quý Nam không biết đây nên nói là may mắn hay xui xẻo nữa. Tắm xong cậu nằm bệt trên giường rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Một đêm không mộng mị.