Sau khi ba người nhà họ Đàm rời khỏi nhà họ Tạ, buổi tiệc lại tiếp diễn như chưa từng có gì xảy ra.
Tạ Hoằng Văn lại tỏa sáng, khiến cho mọi người đều phải nhìn về phía anh.
Họ chỉ cần nhìn thì liền biết, so với hai người con đã mất của chủ tịch Tạ thì Tạ Hoằng Văn rõ ràng xuất chúng hơn.
Mấy cô tiểu thư lại bị vẻ ngoài của Tạ Hoằng Văn thu hút, ánh mắt nhìn Tạ Hoằng Văn lộ rõ vẻ mến mộ.
Hứa Nhan Du chỉ cần nhìn cũng biết mấy cô tiểu thư đó có ý với Tạ Hoằng Văn.
Cô đương nhiên có chút không vui, nhưng cô cũng không cảm thấy chuyện họ thích Tạ Hoằng Văn là vấn đề gì lớn.
Dù sao anh cũng xuất sắc và tỏa sáng như vậy, cho nên họ ái mộ anh cũng phải thôi.
Lúc này, Tạ Hoằng Văn lại từ từ bước về phía Hứa Nhan Du.
Nhưng giữa đường thì một cô tiểu thư lại bước tới, mỉm cười rồi bắt chuyện với anh.
Tạ Hoằng Văn cũng lịch sự đáp lại, nhưng cứ nói chuyện được một câu thì anh lại nhìn về phía Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì phì cười.
Đúng lúc này, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi lại bước đến, bắt chuyện với Hứa Nhan Du.
Cô đương nhiên cũng lịch sự đáp lời, vì thế Tạ Hoằng Văn có hơi sốt ruột, ánh mắt không nhịn được mà dán chặt về phía cô.
Cô tiểu thư nói chuyện với anh cuối cùng cũng nhận ra điều đó, thế là liền cười gượng rồi nửa thật nửa đùa mà nói: “Tôi đang nói chuyện với anh, sao anh cứ nhìn về phía cô ấy thế? Anh ưng cô ấy rồi hả?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì khẽ cười, mắt vẫn nhìn về phía Hứa Nhan Du mà đáp: “Dùng từ “ưng” thì không đúng lắm, thay bằng từ “yêu” thì đúng hơn.
Tôi yêu cô ấy.”
Cô tiểu thư nghe vậy thì ngỡ ngàng.
Tạ Hoằng Văn liền lịch sự xin phép rời đi, sau đó bước về phía Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du đang nói chuyện với chàng trai kia nhưng vẫn để ý thấy Tạ Hoằng Văn đang đi về phía mình.
Anh bước đến bên cạnh Hứa Nhan Du, sau đó vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay cô rồi mỉm cười, lịch sự chào chàng trai kia.
Hứa Nhan Du thì vừa nắm tay anh vừa nói chuyện, còn chàng trai kia lúc này đương nhiên đã biết Tạ Hoằng Văn đang đánh dấu chủ quyền.
Không chỉ vậy, nhưng vị khách xung quanh cũng nhìn ra được mối quan hệ giữa Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du.
Vì vậy, sau khi buổi tiệc kết thúc, trên mạng đã xuất hiện hai chủ đề HOT.
Một là về thân phận cậu chủ nhà họ Tạ của Tạ Hoằng Văn, và hai là mối quan hệ tình cảm giữa nhà họ cô chủ nhà họ Tô và cậu chủ nhà họ Tạ.
…
Thứ hai.
Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du cùng nhau đến trường.
Mà hai người chỉ vừa đặt chân vào sân trường thì đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, bởi chuyện Tạ Hoằng Văn là cậu chủ nhà họ Tạ bây giờ không ai trong trường này là không biết.
Đến lúc bước vào lớp học, Tạ Hoằng Văn lại phát hiện ra mấy nam sinh trong lớp lớp lộ rõ vẻ e dè, kinh sợ khi nhìn thấy anh.
Anh mà nhìn bọn họ thì bọn họ ngay lập tức cúi đầu xuống, giống như sợ mắt chạm mắt với anh thì anh sẽ đánh chết họ vậy.
Cũng phải thôi, bởi vì những nam sinh này đã từng chèn ép, bắt nạt anh thậm tệ.
Anh đương nhiên sẽ tính sổ với họ, nhưng có Hứa Nhan Du ở bên cạnh nên anh không tiện ra tay.
Hơn nữa anh cũng sẽ không ra tay tàn bạo như kiếp trước, bởi kiếp này anh đã có Hứa Nhan Du rồi.
Anh quyết định sẽ không trở nên xấu xa nữa, anh không muốn phải chịu báo ứng như kiếp trước.
Bởi vì báo ứng ở kiếp trước của anh… chính là không được ở bên cạnh Hứa Nhan Du.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại mang cặp sách xuống bàn cuối rồi ngồi bên cạnh Tạ Hoằng Văn.
Cô phát hiện mấy bạn nữ trong lớp từ nãy tới giờ vẫn luôn lén nhìn Tạ Hoằng Văn, cho nên cô phải tuyên bố chủ quyền với bọn họ.
Mà bọn họ thấy vậy thì khuôn mặt lộ rõ vẻ gượng gạo, trong lòng lại âm thầm tiếc nuối.
Nếu biết Tạ Hoằng Văn là cậu chủ nhà họ Tạ, vậy thì trước kia bọn họ đã không xa lánh, cũng không âm thầm nói xấu và nhục mạ anh rồi.
Nhưng đối với chuyện anh và Hứa Nhan Du ở bên nhau, bọn họ đương nhiên không có ý kiến gì.
Dù sao hai người cũng môn đăng hộ đối, trước kia Hứa Nhan Du lại luôn đứng về phía Tạ Hoằng Văn, cho nên bọn họ chỉ ngưỡng mộ chứ không ghen ghét gì cả.
Người ghen ghét chỉ có Lý Kha Y và Đàm Vũ Trạch mà thôi.
Lúc này, Lý Kha Y lại bước vào lớp.
Hôm qua cô ta đã đọc tin tức và biết được Tạ Hoằng Văn chính là cậu chủ nhà họ Tạ, cho nên cô ta vô cùng vui mừng cho anh.
Cô ta cũng vui mừng cho chính bản thân mình, bởi vì từ nay cô ta đã không cần che giấu sự yêu thích đối với Tạ Hoằng Văn nữa.
Anh đã là cậu chủ nhà họ Tạ, cho nên dù có thích anh thì cô ta cũng không bị người khác chỉ trỏ, xỉa xói nữa rồi.
Chỉ tiếc là lúc bước vào lớp, Lý Kha Y lại ngay lập tức nhìn thấy Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du ngồi cạnh nhau.
Suýt chút nữa, cô ta đã để lộ ra bộ mặt đố kỵ ngay trước cả lớp, nhưng may mà cuối cùng vẫn kìm lại được.
Thế rồi, cô ta lại bước về phía bàn của Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du, sau đó cố gượng cười mà nói: “Thấm Di à, sao cậu lại ngồi ở đây? Cậu ngồi bên cạnh tôi mà.”
Hứa Nhan Du liền nở nụ cười, sau đó từ tốn nói: “Tôi thích ngồi cạnh bạn trai của mình hơn.”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Lý Kha Y liền cứng đờ lại.
Các bạn trong lớp cũng khá bất ngờ với sự thẳng thắn của Hứa Nhan Du, còn Tạ Hoằng Văn thì hạnh phúc mà mỉm cười.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại nói với Lý Kha Y: “Sao trông cậu có vẻ ngạc nhiên vậy? Chuyện tôi và Hoằng Văn yêu nhau cậu đã biết rồi còn gì.
Không lâu trước đây không phải cậu còn nhắn tin cho Hoằng Văn, hỏi rằng tôi và cậu ấy còn yêu nhau hay không sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt Lý Kha Y liền tái mét, miệng ấp a ấp úng: “Không… Tớ…”
“Không cái gì chứ?” Hứa Nhan Du nở một nụ cười mỉa mai, “Tôi nhớ lúc đó cậu còn bảo rằng tôi phản bội và lừa dối Hoằng Văn cơ mà.”
Mấy bạn học nghe thấy lời này thì liền đồng loạt quay sang nhìn Lý Kha Y.
Hứa Nhan Du lại nói: “Nhưng mà cậu hiểu lầm rồi, từ trước đến giờ tôi luôn ở cạnh Hoằng Văn và chưa bao giờ lừa gạt anh ấy.
Tôi muốn giải thích cho cậu biết, để cậu đỡ đi bị mấy tờ báo lá cải lừa gạt, sau đó lại nhắn tin cho bạn trai tôi để mách tội.
Bạn trai tôi đương nhiên sẽ chẳng tin cậu đâu, sau đó anh ấy cũng đã chặn cậu rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu khi mình bị nghĩ oan đấy.”
Hứa Nhan Du nói đến đây thì các bạn học trong lớp cũng đã không ngừng chỉ trỏ, bàn tán.
Thậm chí, có người còn lớn tiếng mà nói thẳng: “Mẹ kiếp! Sao lại có loại trơ trẽn thế.
Mới là học sinh mà đã muốn làm kẻ thứ ba?”
Lý Kha Y nghe được lời chửi mắng thì hai mắt đã đỏ hoe, chuẩn bị rớt nước mắt đến nơi.
Cô ta lại tỏ vẻ đáng thương mà nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, sau đó ấm ức nói: “Tớ không biết mấy tin đó là báo lá cải… Tớ… Tớ…”
“Này!” Hứa Nhan Du nở một nụ cười lạnh mà cắt lời Lý Kha Y, “Người đang nói chuyện với cậu là tôi, cậu lại nhìn về phía bạn trai tôi làm gì?”
Mấy người bạn trong lớp cũng lên tiếng:
“Mặt dày thế không biết.” Một bạn nữ nói, “Tỏ vẻ yếu đuối cho ai xem? Phát ớn!”
“Tao không ngờ Lý Kha Y lại là loại người như vậy đấy! Bình thường lúc nào cũng tỏ ra tốt bụng, ngoan hiền, hóa ra lại là đồ giả tạo.”
Một bạn nữ thẳng thắn nói: “Nó giả nai cho bọn con trai xem đấy.
Ngay từ đầu đã thích ra vẻ để gây sự chú ý của các bạn nam rồi.
Nhìn mà thấy ghét!”
Nghe đến đây, Lý Kha Y đã không nhịn được mà khóc nấc lên.
Hứa Nhan Du lại nở một nụ cười “dịu hiền” rồi nói với mọi người: “Các cậu đừng mắng cậu ấy nữa, dù sao cậu ấy cũng có ý tốt nhắc nhở bạn trai tôi thôi, chứ bạn ấy chắc không xấu tính đến mức nhăm nhe muốn cướp bạn trai người khác đâu nhỉ.”
Nghe thấy Hứa Nhan Du nói vậy, Lý Kha Y lại càng nhục nhã, bởi Hứa Nhan Du nói trúng tim đen của cô ta, cô ta quả thật là đang dòm ngó Tạ Hoằng Văn.
Đã vậy, các bạn trong lớp lại không ngừng lẩm bẩm mắng chửi nên cô ta vô cùng xấu hổ, bèn ôm mặt chạy khỏi lớp.
Mà lúc cô ta vừa chạy đi thì Đàm Vũ Trạch lại bước vào lớp.
Hôm qua anh ta cũng đã đọc và biết tin tức về mối quan hệ giữa Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn, cho nên anh ta vô cùng ghen tức.
Quan trọng là bây giờ Tạ Hoằng Văn đã trở thành cậu chủ nhà họ Tạ, cho nên Đàm Vũ Trạch chẳng thể làm gì Tạ Hoằng Văn.
Nhà họ Tạ và nhà họ Tô lại môn đăng hộ đối, cho nên anh ta gần như mất hy vọng vào việc bản thân được liên hôn với Hứa Nhan Du.
Hơn nữa, anh ta còn rất sợ Tạ Hoằng Văn sẽ báo thù mình.
Đến lúc vào lớp.
Lý Kha Y lững thững đi về lớp.
Mà vì đã đến tiết học nên các bạn trong lớp không còn xỉa xói hay mắng nhiếc cô ta nữa.
Thế nhưng ở trong giờ, thỉnh thoảng Lý Kha Y vẫn cảm nhận được ánh mắt khinh thường của người khác chĩa về phía mình.
Vì thế, cô ta vô cùng khó chịu, trong lòng lại tức giận mà chửi rủa Hứa Nhan Du.
Tuy nhiên, cô ta đương nhiên chỉ chửi rủa trong lòng chứ cũng chẳng dám động đến Hứa Nhan Du, bởi vì với địa vị của cô ta thì chẳng thể làm gì được Hứa Nhan Du cả..