Tan học.
Hứa Nhan Du đi đến bên cạnh Tô Tấn Bằng để chờ anh ấy cùng về.
Dù sao trong mắt mọi người, hai người cũng là anh em ruột nên đương nhiên phải về cùng nhau.
Hứa Nhan Du lại chưa biết rằng Tạ Hoằng Văn đã nhận ra mình, vậy nên liền nói thầm với Tô Tấn Bằng: “Anh ra bảo với cậu ấy giúp em đi.
Bảo cái chuyện em dặn anh lúc trưa đó!” Hứa Nhan Du vốn muốn nhắn tin cho Tạ Hoằng Văn, nhưng cô quên mang điện thoại nên phải nhờ Tô Tấn Bằng chuyển lời hộ.
Tô Tấn Bằng lại hơi do dự.
Nhìn thái độ của Tạ Hoằng Văn sáng nay, anh ấy đoán Tạ Hoằng Văn đã nhận ra anh ấy không phải Hứa Nhan Du rồi.
Thế là anh ấy liền bảo với cô: “Hình như cậu ta phát hiện ra rồi đấy!”
Hứa Nhan Du nói: “Chắc không đâu.
Cả ngày hôm nay em đâu thấy cậu ấy nói chuyện với anh, làm sao mà phát hiện ra anh không phải em được.”
Tô Tấn Bằng nghe vậy thì định kể với Hứa Nhan Du chuyện sáng nay.
Nhưng sau khi nghĩ lại, anh ấy cảm thấy chuyện này vẫn nên để Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn tự mình nói với nhau thì hơn.
Thế là cuối cùng, anh ấy bèn nghe theo lời Hứa Nhan Du mà đi nói chuyện với Tạ Hoằng Văn.
Lúc này, Tạ Hoằng Văn vẫn đang ngồi dưới cuối lớp.
Anh đã gửi cho Hứa Nhan Du một tin nhắn, hỏi cô hôm nay có về ký túc xá không.
Ở lớp Hứa Nhan Du nói chuyện với người khác cũng được, ở lớp Hứa Nhan Du không để ý đến anh cũng được.
Chỉ cần sau khi về ký túc xá, hai người lại thân thiết như trước là được rồi.
Nghĩ như vậy, Tạ Hoằng Văn vẫn luôn ngồi chờ Hứa Nhan Du nhắn tin lại cho mình.
Vậy mà không ngờ, người anh chờ được lại là Tô Tấn Bằng.
Tô Tấn Bằng đi đến bàn cuối, sau đó nói với anh: “Hoằng Văn, tôi có chuyện phải về nhà xử lý.
Cậu về ký túc xá chờ tôi một lát, sau đó tôi sẽ mang theo đồ ăn về cùng ăn với cậu.”
Nói dứt câu, Tô Tấn Bằng nhanh chóng quay người rời đi mà không biết rằng lúc này, Tạ Hoằng Văn đã chết lặng.
Tô Tấn Bằng, tại sao người đến tìm anh lại là cậu ta? Tại sao Hứa Nhan Du lại không tới tìm anh? Tại sao?
Tạ Hoằng Văn sững sờ, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Hứa Nhan Du.
Nhưng Hứa Nhan Du đang nói gì đó với Tô Tấn Bằng nên không nhìn thấy anh, cũng không nhìn thấy ánh mắt đang dần dần tối đen của anh.
Anh lại nghĩ rằng cô cố tình né tránh anh.
Cô không cần anh nữa, không muốn làm bạn với anh nữa nên mới né tránh anh.
Cũng vì thế nên cô mới để người khác đóng giả làm cô, cô cảm thấy anh phiền phức nên mới để người khác thay cô ở bên cạnh anh, có đúng không?
Nghĩ như vậy, Tạ Hoằng Văn hoàn toàn suy sụp.
Anh nhìn ra khỏi cửa, cô đã đi mất, cô đã không cần anh nữa rồi.
Có phải là anh đã làm gì sai không? Có phải là anh không tốt, khiến cho cô không vui không?
Nhưng mà nếu không tốt… anh có thể sửa mà.
Đúng rồi! Anh có thể sửa.
Tạ Hoằng Văn liền đứng dậy, anh muốn đuổi theo Hứa Nhan Du, nói với cô ấy rằng mình sẽ thay đổi, như vậy có lẽ cô sẽ đồng ý tiếp tục ở cạnh anh.
Chỉ là lúc anh đang chạy ra ngoài thì Lý Kha Y lại đột nhiên giữ tay anh lại, sau đó nói với anh: “Tạ Hoằng Văn, cậu chờ một chút, tớ có chuyện muốn nói với…”
“Tránh ra!” Lý Kha Y chưa nói hết câu thì Tạ Hoằng Văn đã hất tay cô ấy ra khiến cho cô ấy bị dọa đơ cả người.
Ngay sau đó, Tạ Hoằng Văn liền chạy đi.
Nhưng chạy gần đến cửa thì Đàm Vũ Trạch ngồi gần đó bỗng nhiên lại giơ chân ra, ngáng đường Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn chạy nhanh nên không kịp tránh, vì vậy chân liền bị vướng nên anh ngã rầm xuống đất.
Đàm Vũ Trạch và mấy người bạn còn ở trong lớp thấy vậy thì liền cười ha hả.
Nhưng Tạ Haằng Văn không quan tâm, anh vội vàng đứng dậy rồi chạy theo Hứa Nhan Du.
Cứ chạy, cứ chạy,...!Thế là cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô.
Cô đang cùng Tô Tấn Bằng đi trên sân trường, hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
Anh muốn gọi cô lại, nhưng lại nhớ rằng cô dặn không được gọi cô là Hứa Nhan Du trước mặt người khác.
Vì thế, anh liền gọi: “Tô Tấn Bằng!”
Hứa Nhan Du nghe thấy giọng của Tạ Hoằng Văn thì đang định quay lại, nhưng Tô Tấn Bằng lúc này lại quay lại trước.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì mới nhớ ra bây giờ mình đang là Tô Thấm Di, vậy nên cô không quay lại nữa.
Mà Tô Tấn Bằng bị gọi tên thì liền hỏi Tạ Hoằng Văn: “Có chuyện gì vậy?”
Tạ Hoằng Văn không trả lời mà chỉ nhìn Hứa Nhan Du.
Anh nhìn cô nhưng không nhìn được khuôn mặt cô, bởi cô không hề quay đầu lại.
Anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô, bóng lưng lạnh lùng và xa cách khiến con tim anh bị bóp nghẹt.
Anh muốn nói với cô rằng mình sẽ thay đổi, nhưng dường như… cô không muốn nghe anh nói chuyện.
Cô còn không muốn quay lại nhìn anh!
Tại sao?
Tại sao chứ?
Cô… rất chán ghét anh sao?
Anh khẽ cúi đầu, cố kìm nén cảm xúc.
Sau đó một lúc, anh mới có thể nghẹn ngào nói hai chữ: “Tạm biệt.”
Tạm biệt cậu, Hứa Nhan Du.
Tô Tấn Bằng lại tưởng Tạ Hoằng Văn tạm biệt anh ấy, vì vậy anh ấy cũng nói “tạm biệt” rồi cùng Hứa Nhan Du rời đi.
Tạ Hoằng Văn lại lặng lẽ nhìn theo Hứa Nhan Du.
Anh nhìn thấy cô cùng Tô Tấn Bằng bước ra khỏi cổng trường, sau đó lại cùng Tô Tấn Bằng lên một chiếc xe rồi đi mất.
Hứa Nhan Du… đã không cần anh nữa rồi.
…
Trên xe.
Hứa Nhan Du bảo bác tài xế đi đến chỗ cửa cửa hàng trang sức XXX thì hãy dừng lại.
Cô không về chung với Tô Tấn Bằng, bởi vì chốc nữa còn phải quay về ký túc xá.
Cô đã nói dối ông Tô rằng mình sẽ ở ký túc xá nữ nên không về nhà, nhưng thực chất là cô vẫn ở cùng Tạ Hoằng Văn.
Tô Tấn Bằng biết điều này, anh ấy cũng đã đồng ý giữ bí mật cho cô.
Đến chỗ cửa hàng XXX, bác tài xế liền dừng xe lại.
Hứa Nhan Du chào Tô Tấn Bằng và bác tài xế rồi xuống xe, sau đó đi lên một chiếc xe khác đã chờ sẵn trước cửa hàng XXX.
Người lái xe không ai khác chính là anh đầu đinh.
Hứa Nhan Du đã thuê anh ấy đến đón cô hằng ngày, trừ chủ nhật.
Mặc dù xe của anh ấy khá cũ, nhưng Hứa Nhan Du thấy vẫn còn chạy được là được.
Quan trọng anh ấy là một người đáng tin, hệ thống đã xác nhận rằng cô có thể yên tâm vào anh ấy, cho nên cô cũng không giấu anh ấy chuyện mình là nữ giả nam.
Lái xe khoảng năm phút, anh đầu đinh dừng lại trước cổng căn nhà mà Hứa Nhan Du đã thuê.
Hứa Nhan Du liền xuống xe, sau đó vào trong nhà rồi tháo tóc giả, thay quần áo, đeo kính.
Xong xuôi!
Đến lúc ra ngoài, cô đã từ Tô Thấm Di biến thành Tô Tấn Bằng.
Sau đó lên xe, cô liền bảo anh đầu đinh chở cô đến một quán ăn rồi mua hai suất cơm.
Mua xong, anh đầu đinh liền đưa cô về trước cổng ký túc xá.
Cô nhanh chóng xuống xe, sau đó mang theo hai suất cơm mà đi vào trong.
Trong lúc đó, tại phòng 101.
Tạ Hoằng Văn đang ngồi co mình một góc trong phòng, mặt úp vào đầu gối.
Sau khi nhìn thấy Hứa Nhan Du rời đi, anh cứ như trở thành người mất hồn mà lững thững trở về ký túc xá.
Nhưng mở cửa phòng ra, căn phòng yên tĩnh thật sự khiến cho anh vô cùng suy sụp.
Anh cố gắng lết vào một góc, đau đớn mà ngồi thu mình lại.
Anh không dám nhìn xung quanh, anh không dám nhìn căn phòng quen thuộc nhưng chẳng còn hình bóng của cô nữa.
Anh cúi đầu, che đi đôi mắt vì nhớ nhung cô mà đã đỏ hoe, che đi khuôn mặt vì thiếu vắng cô mà trở nên tăm tối, u buồn.
Lúc này, cánh cửa phòng lại chợt mở ra.
Anh vẫn lặng yên ngồi một góc, anh nghĩ người đến là Tô Tấn Bằng, là người mà Hứa Nhan Du tìm đến để thay cô ở cạnh anh.
Anh nghĩ cô đã không cần anh nữa rồi, cô mang đến một người khác ở cạnh anh để anh không làm phiền cô nữa.
Nhưng mà… Anh chỉ cần cô thôi.
Cô có nhiều bạn mới cũng được, cô thích Đàm Vũ Trạch hay Lý Kha Y cũng được.
Chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh thôi, anh sẽ không đòi hỏi điều gì thêm nữa.
Thật mà…
Anh sẽ không đòi hỏi điều gì nữa đâu.
“Hoằng Văn!” Hứa Nhan Du khẽ gọi Tạ Hoằng Văn.
Lúc mới vào phòng cô còn không nhìn thấy anh đâu, sau đó vừa rồi mới thấy anh đang ngồi một góc.
Nhưng nhìn anh một lúc mà vẫn không thấy anh có động tĩnh gì, vậy nên cô mới gọi anh: “Hoằng Văn, cậu làm sao vậy?”
Tạ Hoằng Văn chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc thì liền ngẩng đầu dậy, đôi mắt đỏ hoe của anh ngay lập tức nhìn thấy Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du liền nhận ra dường như anh không ổn nên liền lo lắng hỏi: “Hoằng Văn, cậu sao vậy?”
Tạ Hoằng Văn ngây ngẩn nhìn Hứa Nhan Du.
Sau đó, một giọt nước mắt từ từ rơi xuống, lăn dài trên khuôn mặt anh.
“Nhan Du…” Anh khẽ gọi tên cô rồi liền đứng bật dậy, lao đến ôm chặt cô vào lòng.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì khựng người trong giây lát, sau đó cũng ôm lấy Tạ Hoằng Văn rồi hỏi: “Cậu sao thế? Không khỏe chỗ nào sao?”
Tạ Hoằng Văn thấy Hứa Nhan Du quan tâm mình thì lại càng ôm chặt lấy cô, sau đó nghẹn ngào nói: “Tôi tưởng cậu bỏ đi rồi… Tôi còn tưởng… Cậu không cần tôi nữa rồi…”