Đàm Vũ Trạch vừa rời đi thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên, thầy chủ nhiệm sau đó cũng nhanh chóng lên lớp.
Lớp trưởng đứng lên thông báo sĩ số: “Thưa thầy, hôm nay lớp đủ, 40/40 ạ.”
Thầy chủ nhiệm nghe thấy vậy thì liền nhìn vào bàn đầu tiên trong lớp.
Bàn này là của Tô Tấn Bằng, nhưng bây giờ bàn trống không, không có ai ngồi.
Thế là thầy liền nói: “Bạn Tô Tấn Bằng hôm nay đâu có đi học.”
Lớp trưởng liền đáp: “Thưa thầy, bạn Tô Tấn Bằng có đi học, bạn ấy đang ngồi ở bàn cuối ạ.”
Thầy chủ nhiệm nghe vậy thì ngạc nhiên, liền nhìn xuống bàn cuối thì nhanh chóng phát hiện Hứa Nhan Du đang ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn.
Thầy có chút không tin nổi.
Trong mắt thầy Hứa Nhan Du chính là Tô Tấn Bằng, mà Tô Tấn Bằng trầm mặc ít nói, còn yêu cầu thầy cho mình ngồi một mình ở bàn đầu để tập trung học tập.
Còn Tạ Hoằng Văn thì luôn cô đơn ngồi ở bàn cuối, lúc nào cũng bị bạn bè cô lập, không có bất cứ ai đồng ý ngồi với anh.
Vậy mà bây giờ hai người lại ngồi cạnh nhau, làm sao có thể tin nổi chứ?
Thầy chủ nhiệm liền hỏi: “Tô Tấn Bằng, tại sao em lại chuyển chỗ?”
Hứa Nhan Du nghe thấy thầy hỏi thì đứng dậy, đáp: “Thưa thầy, gần đây em hay nghỉ học nên thành tích không tốt lắm.
Vì vậy, em muốn ngồi cạnh bạn Tạ Hoằng Văn để thỉnh thoảng có thể nhờ bạn ấy giúp đỡ em trong quá trình học tập.”
Thầy chủ nhiệm nghe vậy thì liền gật đầu.
Dù sao Tạ Hoằng Văn cũng là người có thành tích đứng đầu lớp, cho nên Tô Tấn Bằng muốn học hỏi anh cũng không phải không có lý, vì vậy thầy chủ nhiệm cũng không nghi ngờ gì.
Chỉ là thầy vẫn hơi ngạc nhiên khi có bạn học lại chịu ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn.
Vì dù sao Tạ Hoằng Văn cũng bị xa lánh bắt nạt, cho nên có được một người bạn cùng bàn cũng là một điều vô cùng khó khăn.
Mà lúc này, Hứa Nhan Du - bạn cùng bàn mới của Tạ Hoằng Văn lại đang mỉm cười nhìn anh rồi nói thầm: “Vậy là từ nay đây là chỗ của tôi rồi, cậu không đuổi tôi đi được nữa đâu.”
Tạ Hằng Văn nghe vậy thì mím môi, miệng không đáp nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Mấy hôm nữa nhân cách kia quay về thì cậu sẽ tự động chuyển đi thôi.
…
Tiết đầu tiên là tiết Hóa của thầy chủ nhiệm.
Hứa Nhan Du mở cặp sách ra thì mới phát hiện không có sách Hóa, trong cặp chỉ có sách Toán Văn Anh cùng với mấy quyển vở mới tinh.
Hứa Nhan Du liền quay sang nhìn Tạ Hoằng Văn, thấy anh lấy sách Hóa đặt lên bàn thì cô liền kéo sách ra giữa bàn.
“Cậu cho tôi xem với, tôi quên mang sách rồi.” Hứa Nhan Du nói.
Tạ Hoằng Văn không đáp nhưng cũng không đòi lại sách, để yên cho Hứa Nhan Du xem cùng.
Hứa Nhan Du lại lấy quyển vở mới ra rồi điền tên trường, tên lớp, sau đó là đến họ và tên.
Tuy nhiên, khi điền tên thì cô lại viết tên của chính mình: Hứa Nhan Du.
Tạ Hoằng Văn ngồi bên cạnh vô tình quay sang, nhìn thấy ba chữ “Hứa Nhan Du” này thì liền sững người.
Hứa Nhan Du.
Cái tên này… anh cảm thấy quen quen.
Là ngày xưa đã từng nghe qua ở đâu chăng?
Nhưng khoan đã.
Tạ Hoằng Văn nhíu mày, trong lòng thầm hỏi: Không phải cậu ta tên là Tô Tấn Bằng à?
Hứa Nhan Du lúc này bỗng cảm nhận được ánh mắt của Tạ Hoằng Văn nên liền ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào quyển vở của mình thì cô lại nhìn xuống quyển vở.
Ba chữ Hứa Nhan Du nhanh chóng đập vào mắt, Hứa Nhan Du bây giờ mới nhớ ra bản thân đã viết nhầm tên rồi.
Tuy nhiên cô cũng không hoảng sợ mà rất bình tĩnh, quay lại nói với Tạ Hoằng Văn: “Ngày xưa chơi game tôi giả làm con gái, thế là tôi liền bịa ra cái tên Hứa Nhan Du này.
Thế nào, tên Hứa Nhan Du này nghe hay không?”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy thế thì không đáp, liền quay đầu nhìn lên bảng.
Hứa Nhan Du sau đó cũng chú tâm nghe giảng.
Cô 19 tuổi, mới tốt nghiệp cấp ba nên vẫn chưa quên kiến thức.
Bây giờ nghe thầy giảng cũng chỉ coi như ôn lại để nắm vững kiến thức hơn thôi.
...
Buổi trưa.
Đến giờ ăn cơm, các bạn liền nhanh chóng xuống canteen.
Tạ Hoằng Văn cất sách vở xong thì liền lấy thẻ cơm ra rồi đứng dậy.
Hứa Nhan Du tìm được thẻ cơm trong cặp sách nên liền cầm thẻ, nói với Tạ Hoằng Văn: “Hồi sáng cậu cho tôi xem chung sách nên tôi đãi cậu bữa trưa nay nhé!”
“Không cần.” Tạ Hoằng Văn trả lời rồi liền bỏ đi, nhưng Hứa Nhan Du không bỏ cuộc mà cứ bám theo anh.
Xuống đến canteen, Hứa Nhan Du muốn mời cơm nhưng Tạ Hoằng Văn đã nhanh chóng lấy cơm trước.
Suất cơm của anh chỉ có cơm canh và một chút ít thịt băm, Hứa Nhan Du nhìn mà trong lòng thở dài.
Sau đó cô liền nhanh chóng lấy phần cơm của mình, phần cơm có canh, rau, thịt, trứng, sườn, cá.
Lấy xong, cô liền bưng khay cơm xuống ngồi bên cạnh Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn nhíu mày, ngay lập tức đuổi cô: “Cậu đi ra chỗ khác đi.”
“Không.” Hứa Nhan Du nói, “Cậu xem xung quanh bàn nào cũng có ít nhất hai người ngồi, bây giờ tôi ngồi cạnh cậu thì có sao chứ.”
Tạ Hoằng Văn lúc này liền đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên rất nhiều người đang nhìn chằm chằm về phía anh và Hứa Nhan Du.
Không chỉ là các bạn trong lớp nữa, mà mấy người ở những lớp khác cũng đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào bàn tán.
Tạ Hoằng Văn cắn chặt răng, sau đó khẽ nói: “Cậu sẽ phải hối hận.” Sau khi nhân cách kia trở về, cậu nhất định sẽ hối hận khi ở cạnh tôi.
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cũng hiểu ý của Tạ Hoằng Văn, nhưng cô chẳng nói gì mà chỉ gắp vài món ăn từ khay của mình sang khay của anh.
Tạ Hoằng Văn thấy thế thì liền giữ tay cô lại, nói: “Đừng gắp đồ cho tôi, tôi không cần cậu bố thí.”
“Ai bố thí chứ?” Hứa Nhan Du liền nói, “Tôi chỉ gắp đồ của mình cho cậu thôi mà, dù sao tôi cũng không ăn hết, không thể lãng phí thức ăn được.”
Tạ Hoằng Văn nhắc lại: “Tôi không cần cậu bố thí.”
Hứa Nhan Du lại nói: “Tôi đã bảo là mình không bố thí.
Nếu cậu cảm thấy không vui khi nhận đồ của tôi thì cậu cho tôi đồ của cậu là được chứ gì.”
Nói đến đây Hứa Nhan Du liền lấy thìa, xúc một cái gần hết số thịt băm của Tạ Hoằng Văn rồi bỏ sang bát của mình.
Sau đó cô liền nói: “Tôi lấy thịt băm của cậu rồi, bây giờ cậu ăn đồ của tôi đi.” Nói rồi cô liền ung dung ăn thịt băm, vừa ăn vừa nói: “Cậu còn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, như vậy mới có sức học tập và làm việc.”
“Cậu học rất giỏi, tương lai nhất định sẽ thành công.
Nhưng nếu cậu ăn uống không đầy đủ thì sức khỏe sẽ yếu, bệnh tật đầy người.
Đến lúc đó có thành công thì sao chứ, có nhiều tiền thì sao chứ? Tiền không mua được sức khỏe đâu.”
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì im lặng, ánh mắt vẫn đặt trên người Hứa Nhan Du.
Trong khi đó, mấy học sinh ở xung quanh lại đang thì thầm:
“Mẹ kiếp, cái thằng kia gắp thức ăn cho thằng Tạ Hoằng Văn, sau đó còn lấy thức ăn của Tạ Hoằng Văn mà ăn.
Kinh tởm thật!”
“Eo ôi khiếp! Bộ không sợ lây bệnh à? Tao sắp nôn ọe ra đây rồi.”
“Thằng kia là Tô Tấn Bằng, người thừa kế của nhà họ Tô.
Tao nghe nói thằng đó bị bệnh từ nhỏ, thân thể yếu ớt.
Xem ra là không còn sống được bao lâu nên mới chơi với cái thằng Tạ Hoằng Văn, mặc kệ thằng Tạ Hoằng Văn lây bệnh cho mình.
Dù sao thì cũng sắp bị bệnh mà chết, cho nên mắc thêm bệnh nữa cũng chẳng sao.”
“Haha… Đúng đó đúng đó! Hai thằng mắc bệnh!”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng để Tô Tấn Bằng nghe thấy.
Mày chửi thằng Tạ Hoằng Văn thì được, còn Tô Tấn Bằng thì không động vào được đâu.”
“Hừ! đừng nhắc đến cái thằng họ Tạ, ghê tởm chết đi được.
Tao chỉ mong nó đi chết đi thôi!”.