Edit: Shion
Lúc này mới đúng, Tư Hạo Lam khá hài lòng, nhưng mà vẫn còn chỗ cần phải cải thiện. Y nói với chữ cái muội: “Để biểu đạt của em trở nên chân tình thật ý, sau mỗi câu ca ngợi có thể thêm dấu chấm than, như vậy tình cảm sẽ có vẻ mãnh liệt một chút.”
Chữ cái muội rất thông minh, lập tức liền lĩnh hội tinh thần, trong tin nhắn gửi cho Tư Hạo Lam: “A a a a a a ca ca thật sự quá đẹp trai!!! Anh là áng mây bay qua bầu trời!!! Là bóng ma không thể tiêu diệt trong lòng em!!!””Như vậy được chứ, ca ca?”
Tư Hạo Lam sờ sờ cằm, có chút cảm giác. Tuy nhiên hình như có chỗ không đúng lắm: “Bóng ma không thể tiêu diệt là cái quỷ gì?”
“Thật xin lỗi ca ca, nghiệp vụ không quen. Phải là như áng mây dừng lại mãi mãi trong trái tim em!!! Gieo xuống những hạt mưa tình yêu!!! Khiến em không thể tự kiềm chế!!!”
Tư Hạo Lam lúc này mới hài lòng: “Được rồi. Em luyện tập lại đi.”
“Được, ca ca. Nói kiểu thoại này có hơi mệt.”
“Ca ca em còn muốn xem ảnh.”
Tư Hạo Lam lướt lướt lướt rồi gửi thêm một tấm ảnh, thỏa mãn nguyện vọng của fan.
“Ca ca rất đẹp!!! Thần tiên hạ phàm cũng phải khuất phục dưới vẻ đẹp của anh!!! Trên trời dưới đất không ai đẹp trai hơn anh!!!”
Fan cũng thỏa mãn mong đợi của y, điên cuồng thả rắm cầu vồng làm tâm hư vinh của y nổ mạnh. Song Tư Hạo Lam không quên dặn dò tiểu fan của mình: “Mấy cái đó không được truyền ra ngoài. Truyền ra thì sau này sẽ không được xem nữa.”
Tiểu fan ngoan ngoãn: “Được, ca ca. Em sẽ không truyền ra ngoài.”
Tư Hạo Lam nghĩ, cảm giác có fans thật tốt nha.
Chữ cái muội không hổ là trưởng fan chân ái của Tư Hạo Lam, lập tức liền đăng lại toàn bộ weibo của y, ấn vào trang chủ của cô, tất cả đều là bài chia sẻ weibo của Tư Hạo Lam, một cái cũng không thiếu.
Chỉ tiếc cô không dùng để đăng bất kì bài cá nhân gì.
Tư Hạo Lam không ở lại Kha gia được bao lâu phải xuất phát đến trường quay tiến vào đoàn làm phim.
Lần này y không lặng lẽ rời đi, Mai Khâm và Martha đều ra tiễn y Khâm thậm chí còn chuyển thêm mấy vạn tệ vào tài khoản Alipay của Tư Hạo Lam để y mua thêm đồ ăn ngon, không phải nhịn đói.
Quản gia xem ra có tiền hơn y, điều này khiến Tư Hạo Lam rất mất mặt. Có điều y không ngại được thêm chút tiền mua gà rán ăn.
Kha Lâm không ra tiễn Tư Hạo Lam, nhưng chiếc Cayenne kia hắn không đề xuất thu hồi, coi như cho Tư Hạo Lam.
Vì vậy lão bản được hưởng lợi. Lão bản chuẩn bị thiệt nhiều đồ dùng sinh hoạt cùng nhu yếu phẩm quay phim đặt ở trên xe, theo Tư Hạo Lam ngồi vào xe sang đi đến trường quay.
“Nghịch lưu” này là một bộ phim dân quốc, không phải đại chế tác điện ảnh, có thể sử dụng rất nhiều bối cảnh trong trường quay, chỉ có một ít phân đoạn cần sử dụng ngoại cảnh.
Đoàn phim sắp xếp cho các diễn viên nghỉ lại ở khách sạn bên cạnh trường quay, ngược lại không phải do thiếu tiền mà là thiếu chỗ ở, thiếu nhân viên. Hàng ngày nhiều người ở trong trường quay đóng phim như vậy, không có khả năng chú ý đến mọi mặt, đôi khi cũng chỉ có thể cố gắng ở lại.
Tư Hạo Lam tới nơi mới biết, không phải tất cả mọi người đều đến cùng nhau. Có diễn viên vào đoàn sớm có diễn viên vào đoàn muộn, đều phải bàn bạc cân đối với đoàn làm phim. Tỷ như ảnh đế vì lộ trình quá vẹn toàn cũng không cần vội vã đến đầu tiên.
Nam chủ vắng mặt vẫn tiến hành nghi thức khai máy, Tư Hạo Lam cũng không phản đối.
Tư Hạo Lam thậm chí cảm thấy ảnh đế cố tình, hoặc là nói hệ thống của thế giới này cố tình.
Cuốn
“Sống lại sau khi đào hôn tôi cùng ảnh đế kết hôn” này muốn hãm hại độc giả phải không? Làm gì có ảnh đế nào đến bây giờ ngay cả cái bóng cũng chưa thấy. Ảnh đế ảnh đế, không phải ảnh của điện ảnh mà là ảnh của cái bóng đi.
Thực ra ảnh đế nổi tiếng như vậy, tùy tiện lên mạng tìm kiếm có thể biết được tình hình của hắn. Nhưng Tư Hạo Lam trời sinh phản nghịch, căn bản khinh thường việc thăm dò xem fans của minh tinh nhiều hơn mình bao nhiêu, hơn nữa ngay cả mặt mũi cũng chưa nhìn thấy đã phải đi thăm dò người ta, rất mất mặt.
Vì thế dưới tình huống diễn viên chính không tới, bộ phim vẫn tiến hành quay trước.
Trước kia nguyên chủ từng đóng qua mấy bộ phim chiếu mạng, Tư Hạo Lam có những kí ức đó không thể nói là không có kinh nghiệm, nhưng tự mình trải nghiệm lại là một chuyện khác. Quay phim không dựa theo trình tự kịch bản mà là thuận tiện thế nào thì quay thế ấy, bình thường mới khai máy đều sẽ chọn một ít phân cảnh dễ nhập vai để bồi dưỡng diễn cảm.
Chủ yếu cảnh quay của Tư Hạo Lam đều có liên quan đến nam chính. Nam chính còn chưa đến, y liền tương đối nhàn rỗi. Trước mắt chủ yếu quay phần của nam hai và nữ chính. Dù sao y cũng không có việc gì làm, lão bản để y nán lại ở trường quay học tập thêm.
Thị hậu Hứa Nhạc Trúc kinh nghiệm phong phú. Đạo diễn Lý Chí Nghiệp yêu cầu cũng rất nghiêm khắc. Đoàn phim rất nhanh liền bước vào hoạt động. Đoàn phim “Nghịch lưu” rất lớn, số lượng nhân viên quá nhiều trở nên hỗn độn. Mấy trăm diễn viên quần chúng thường xuyên chen chúc trên đường phố của phim trường, bối cảnh trùng trùng điệp điệp vô cùng đồ sộ.
Đoàn phim có tiền, theo đuổi chế tác hoàn mỹ, cho nên mới có thể quay rất nhiều bối cảnh lớn. Tư Hạo Lam tưởng tượng nơi đây đang đốt tiền của Kha Lâm, âm thầm sảng khoái trong lòng.
Thời điểm Tư Hạo Lam chưa diễn, y thích đi dạo đến tổ đạo cụ. Vì y diễn nhân vật có thân phận đặc thù, tổ đạo cụ chuẩn bị cho y không ít trang bị. Súng trường, súng lục, roi ngựa, thậm chí chủy thủ đều có, đường nhiên toàn bộ đều chỉ là mô hình.
Tư Hạo Lam thích ngắm nghía đạo cụ. Người của tổ đạo cụ nói Tư lão sư nghịch súng đặc biệt có tư thế, hoàn toàn không cần chỉ đạo võ thuật.
Đương nhiên tất cả mọi người đều biết Tư Hạo Lam mang tiền vào đoàn. Mọi người coi y là kim chủ đại nhân, trên miệng cực kì chịu khó vuốt mông ngựa. Người của tổ đạo cụ có thể sẽ tùy ý nịnh hót một chút. Nhưng tư thế cầm súng của Tư Hạo Lam thật sự vô cùng tiêu chuẩn. Người ngoài nghề hạ bàn* sẽ không vững, y hoàn toàn không có vấn đề khi hạ khủyu tay, thời điểm ghìm súng nhắm bắn, thân hình vững vàng như sát thủ chuyên nghiệp.
Tại sao lại không nói y giống cảnh sát? Là bởi vì khí chất không giống, rất ác rất hung.
Lý Chí Nghiệp thậm chí còn hỏi y có phải từng học qua ở đâu không.
Tư Hạo Lam đương nhiên không học qua. Y ngoại công tốt, các loại kỹ năng không có y sẽ không biết, xuyên đến quyển sách này lại dường như tự nhiên có thể nắm bắt được vũ khí của thế giới này. Y có tự tin dù hiện tại cho súng thật, y cũng có thể dùng rất khá.
Này đại khái gọi là bàn tay vàng gì đó.
Tư Hạo Lam có chút tiếc nuối. Sớm biết có loại bàn tay vàng này, lúc trước sẽ không đi làm diễn viên, trực tiếp nhập ngũ đi lính, hoặc đi làm cảnh sát, nói không chừng có thể xưng bá thế giới.
Tư Hạo Lam không ngờ còn có đạo đức nghề nghiệp, đã vào đoàn thì sẽ nghiêm túc đóng phim. Mọi người dần dần phát hiện soái ca hai ngàn vạn này thoạt nhìn hung dữ, nhưng kỹ năng diễn tốt lại không chủ động gây chuyện, nói thẳng cũng không phải không thể giao lưu, vì thế Tư Hạo Lam liền cùng người trong đoàn phim làm quen.
Cuộc sống phim trường ngoại trừ quay diễn còn có chút nhàm chán.
Hứa Nhạc Trúc quay phim truyền hình đến thông thạo, biết giải quyết tiến độ áp lực như thế nào, thường xuyên để người đại diện của cô mua đồ ăn này nọ cho mọi người. Điểm đó khiến Tư Hạo Lam vô cùng hảo cảm với cô.
Thời gian đã trôi qua vài ngày, ảnh đế rốt cục cũng vào đoàn, tất cả mọi người mòn mỏi ngóng trông.
Trừ Tư Hạo Lam và Hứa Nhạc Trúc.
Hứa Nhạc Trúc thầm oán trách với Tư Hạo Lam: “Sao hắn đến nhanh như vậy?”
Tư Hạo Lam liếc mắt nhìn cô, nói: “Nếu hắn không đến bộ phim này sẽ không thể quay.”
Hứa Nhạc Trúc cực kì thích tính cách thẳng như ruột ngựa này của Tư Hạo Lam, cảm thấy được tự do tùy tiện, cũng cùng Tư Hạo Lam giao tâm một chút, lặng lẽ nói với y: “Nói cho anh một chuyện cơ mật, công ty đang suy xét bắt tôi với hắn buộc chặt xào cp. Tôi rất phiền.”
Cô nói xong, sờ sờ mặt mình, có chút buồn bã: “Tôi có thể là hoa tàn ít bướm*, không thể tiếp tục duy trì hình tượng ngọc nữ, nhất định phải cùng người khác xào chuyện xấu.”
*Hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giáTư Hạo Lam có thể lý giải tâm thái của cô. Nếu ai bắt y cùng một người xa lạ ràng buộc kinh doanh, y sẽ đánh chết những người đó.
Có điều… Tư Hạo Lam lại nhớ đến tên cuốn sách của thế giới này.
Đây là một cuốn tiểu thuyết tình yêu nam nam, có thể kết hôn đồng giới. Dựa theo cốt truyện trong sách, ảnh đế muốn kết hôn với đàn ông, mà người đàn ông này vừa khéo là tiền nhiệm của y ___ nhân vật chính của quyển sách này.
Cho nên nghịch đời chính là ảnh đế thích đàn ông, thích đàn ông còn muốn cùng nữ minh tinh truyền bá chuyện xấu.
Tư Hạo Lam tưởng tượng đến đây liền tâm tình ác liệt.
Y bẻ tay… hỏi Hứa Nhạc Trúc: “Đàn ông với đàn ông thật sự có thể kết hôn à?”
Hứa Nhạc Trúc ngẩn người, không hiểu tại sao y lại hỏi chuyện này, thành thành thật thật mà nói: “Có thể. Tuy rằng rất ít nhưng hiện tại hôn nhân đồng giới là hợp pháp.” Cô không nhịn được nhìn Tư Hạo Lam vài lần, đoán Tư Hạo Lam sẽ không có suy nghĩ với ảnh đế đi…
Tư Hạo Lam đột nhiên nhớ ra bây giờ y còn đang là vị hôn thê của Kha Lâm nha, nhất thời trong lòng mây đen dầy đặc, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nguyên chủ là tiểu yêu tinh tinh phong huyết vũ.
Mặc kệ ảnh đế tiếp cận như thế nào, Tư Hạo Lam thật sự cảm thấy cuốn sách này quả thật là tiểu thuyết tình yêu.
Ngày đó, ảnh đế vào đoàn vô cùng lặng lẽ. Chiếc xe bảo mẫu màu đen trực tiếp chạy đến phim trường. Tư Hạo Lam không nhịn được đi đến muốn nhìn một chút xem vị nhân vật chính còn lại của quyển sách rốt cuộc là yêu quái phương nào.
Chỉ thấy trên xe bước xuống một đôi chân dài mặc quần tây. Ống quần không dài không ngắn vừa vặn lộ ra mắt cá chân, cặp chân kia thẳng tắp mà mạnh mẽ, vững vàng đặt xuống đất. Sau cửa xe lộ ra bàn tay khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng đặt lên trên cửa kính. Ngón tay thon dài trơn bóng, làm người ta không nhịn được muốn nhìn xem người đàn ông chủ nhân của đôi chân và đôi tay này rốt cuộc là cái dạng gì.
Tư Hạo Lam càng không vui. Người này sao có thể trang bức hơn y!
Ảnh đế rốt cuộc từ trên xe đi xuống. Dáng người hắn rất cao, lưng thẳng tắp, chỉ mặc một bộ quần áo bình thường vô cùng đơn giản lại giống như ma nơ canh. Hắn mỉm cười, mặt mày thư thái sáng ngời, cười rộ lên mang theo làn gió nhẹ nhàng khoan khoái khiến người ta không nhịn được tâm sinh hảo cảm, cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.
Tư Hạo Lam nhìn người này cuối cùng cảm thấy hắn có phần quen mắt.
Ảnh đế cười khẽ, phong độ nhẹ nhàng, tầm mắt quét qua những người xung quanh một lần, chuẩn bị mở miệng chào hỏi.
Sau đó hắn liền bắt gặp Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam cũng đang nhìn hắn.
Ảnh đế ngay tại trận như bị ấn phải nút tạm dừng, vẻ mặt kinh ngạc. Bóng dáng anh tuấn tiêu sái thong dong tự nhiên toàn bộ đều biến mất. Trong tích tắc, vẻ mặt bất ngời thay đổi, cuối cùng ngay cả hình tượng cũng không nói, ảnh đế đứng ở nơi đó như nhìn thấy quỷ.
Tư Hạo Lam chậm rãi nhíu mày, cẩn thận quan sát người trước mắt.
Ngay khi Tư Hạo Lam muốn tiến lên hỏi, người kia mạnh mẽ xoay người, xe hơi phong cách hoàn toàn từ bỏ, lập tức cất bước bỏ chạy như muốn liều mạng trốn đi thật xa.
____________
Hạ bàn*: thuật ngữ trong võ thuật, chỉ phần thân thể từ eo đổ xuống, tính chống đỡ ổn định và năng lực xuất kích là biểu hiện chủ yếu của trình độ võ thuật.–Hết chương 20-