Edit: Shion
Hắn không chạy còn may, vừa chạy Tư Hạo Lam liền nhận ra hắn.
Tư Hạo Lam phẫn nộ mỉm cười, môi nhếch lên tạo thành một độ cong quỷ dị. Y nheo mắt, lập tức đuổi theo.
Chuyện vốn là như thế này: ảnh đế đến trường quay, vừa mới xuống xe, tất cả mọi người đều đang chờ hắn. Đạo diễn và máy quay chờ hắn đến đóng phim, nhân viên truyền thông chờ hắn để gửi bản thảo, điều phối viên cũng chờ hắn sắp xếp công việc, thậm chí người qua đường vây xem đều đang chờ hắn nói chuyện.
Nhưng ảnh đế lại ở trước mắt bao người chạy mất.
Lúc này mọi người mới phát hiện ảnh đế thật mạnh mẽ, nhấc chân mấy bước đã chạy không thấy bóng dáng đâu, nhanh đến nỗi khiến người ta trở tay không kịp.
Tiếp theo bọn họ lại phát hiện ngay sau đó có người đứng một bên đuổi theo, cũng cực kì nhanh. Hồi còn là học sinh tiểu học khi làm văn tả nhóm dũng sĩ trong đại hội thể dục thể thao mọi người thường dùng câu “Như tên rời cung” để miêu tả. Người chạy theo sau ảnh đế có thể dùng tu từ như vậy.
Bọn họ hậu tri hậu giác nhận ra, đuổi theo ảnh đế của bọn họ chính là đại nhân vật phản diện, diễn viên Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, theo lộ tuyến của hắn thay đổi phương hướng.
Trong phim trường ngoại trừ đường cái nơi nơi đều là các tòa kiến trúc, loại phong cách gì cần có đều có. Người kia hiển nhiên thật tâm muốn chạy trốn, trên đường đụng phải không ít người. Thậm chí hắn còn hất đổ một sạp tạp hóa nhỏ thường dùng cho phim cổ trang, sau đó bỏ đường cái rẽ vào con hẻm nhỏ.
Tư Hạo Lam cũng đuổi vào trong. Trong con hẻm khắp nơi là đạo cụ bị đá lung tung tán loạn. Tư Hạo Lam sải dài bước chân vượt qua một cái ghế trường, một cái sọt trúc, thậm chí vượt qua cả một bức tường đá thấp, thấy người phía trước vẫn còn chạy như điên.
Con mẹ nó! Đây là đang diễn phim hành động sao?
Tư Hạo Lam trong lòng mắng một câu, vừa chạy vừa dùng tầm mắt quan sát tình huống xung quanh. Nơi này là khu quay phim cổ trang, toàn bộ là nhà thấp mô phỏng theo phong cách cổ đại. Y nhảy lên. Chân phải vững vàng đạp lên tường, chân trái đáp về phía trước, nhảy lên lan can phía bên cạnh, sau đó một chưởng vượt qua lan can, mắt thấy cuối cùng xoay người bay lên nóc nhà, giẫm lên ngói nhà giả cổ chạy bằng đường tắt.
Tư Hạo Lam lại nhảy lại xoay người, khiến người chạy phía trước cực kì vất vả. Hắn cắn răng rẽ trái quẹo phải muốn bỏ xa Tư Hạo Lam. Nhưng Tư Hạo Lam trực tiếp từ trên mái nhà nhảy xuống, bay đến trước mặt hắn, nhằm vị trí của hắn mà lao đến. Ảnh đế bất ngờ trụ chân sau, trọng tâm không vững ngã lộn về phía trước.
Ảnh đế cũng không ngồi yên, lăn một vòng trên mặt đất, sau đó bật người tiếp tục chạy về phía trước.
Tư Hạo Lam rơi xuống, một tay chống trên mặt đất, tay kia chạm vào cây chổi bên cạnh, ném một đường thẳng tắp vào lưng ảnh đế.
Chính giữa hồng tâm.
Ảnh đế lảo đảo vài bước, quỳ rạp xuống đất. Tư Hạo Lam đứng lên, một cước đạp lên lưng hắn, khiến lưng hắn sụp xuống, thiếu chút nữa nằm úp sấp trên mặt đất.
Tư Hạo Lam vừa định lên tiếng, không ngờ người dưới chân còn giãy chết, nghiêng người đưa tay bắt lấy chân Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam co chân hung hăng đá một cước xuống dưới nách hắn. Ảnh đế chật vật kêu lên một tiếng, nằm rạp trên mặt đất.
“Cho ngươi chạy, con mẹ nó còn muốn đánh nhau với lão tử?” Tư Hạo Lam dùng đầu gối đè lên bụng hắn, đầu tiên cho hắn một quyền vào bụng, sau đó vẫn cảm thấy chưa đã nghiền, nắm tay hướng đến đầu hắn hạ xuống.
Ảnh đế vội vàng vươn tay che mặt mình, ho khan hô to: “Đánh người không đánh mặt! Thủ hạ lưu tình, Hạo Lam Quân!”
Tư Hạo Lam cười lạnh một tiếng, nói: “Thủ hạ lưu tình? Trước kia ta nhiều lần thủ hạ lưu tình không vứt ngươi đến khe núi cho dã thú ăn, kết quả ngươi trở mặt khiếu nại ta?”
Tư Hạo Lam càng nghĩ càng giận. Nếu không vì tên này, y sẽ không xuyên đến đây___ tuy rằng xuyên đến đây cũng không có gì không tốt. Dù sao tên này chính là thủ phạm. Tư Hạo Lam tức giận ấn đầu gối còn đang đặt trên bụng ảnh đế xuống. Ảnh đế lại hét thảm một tiếng.
Ảnh đế thấy Tư Hạo Lam hung thần ác sát, quả thực khổ không nói nổi, hắn thống khổ mà nói: “Ta thật sự không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây.”
Dọc đường bọn họ quá mức gây chú ý, chỉ là tốc độ của bọn hắn quá nhanh không ai đuổi kịp. Hiện tại ảnh đế ở trong này gào khóc thảm thiết, liền có người đến kiểm tra. Tư Hạo Lam xách hắn dậy, kéo hắn rẽ vào con ngõ nhỏ, cho đến khi xác định không ai theo kịp mới một tay bóp cổ ảnh đế đặt hắn ở trên tường.
“Cho nên, tại sao ngươi lại ở đây?” Tư Hạo Lam bình tĩnh hỏi.
Đầu tiên xem lại nguồn gốc vấn đề một chút.
Tư Hạo Lam vốn là đại nhân vật phản diện trong tiểu thuyết thăng cấp, dựa theo cốt truyện nhân vật chính không ngừng nâng cao thực lực, cuối cùng đến khiêu chiến với y, thắng y, lật đổ y mới có thể nghênh đón kết cục tốt đẹp.
Vì vậy nhân vật chính mới đến đòi khiêu chiến với y.
Từ đó ngày nào cũng đến tìm y đánh nhau.
Chẳng hiểu sao lại xảy ra tình huống không thể nào hiểu được. Nhân vật chính đánh không lại Tư Hạo Lam, đánh không lại không có cách nào đi đến kết cục. Cuối cùng nhân vật chính sụp đổ, khiếu nại với hệ thống. Hệ thống lúc này mới kéo Tư Hạo Lam rời khỏi thế giới kia, ném vào thế giới trong tiểu thuyết tình yêu.
Tư Hạo Lam vốn tưởng rằng y đến một mình, không ngờ tới hôm nay gặp được ảnh đế. Ảnh đế chính là đệ tử chính phái hàng ngày lên núi tìm y đánh nhau, cũng chính là người khiếu nại y.
Chuyện này khiến y tức điên. Oan có đầu nợ có chủ, nói gì cũng muốn đánh cho vài cái.
Ảnh đế hiển nhiên cũng rất mông lung, nói: “Ta không biết. Ta không đánh được ngươi, đang nản lòng thoái chí đột nhiên hệ thống xuất hiện hỏi tình huống của ta. Ta liền thành thật thật thật kể chuyện.”
Tư Hạo Lam nheo mắt nguy hiểm. “Chỉ kể chuyện?”
Ảnh đế lập tức sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Được rồi. Ta còn hơi oán giận một chút…”
Tư Hạo Lam dùng sức, ghìm chặt cổ ảnh đế. Ảnh đế trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa không thở nổi. “Khoan! Ta thật sự chỉ oán giận ta đánh không lại ngươi! Sau đó hệ thống hỏi ta có muốn thay đổi số phận không. Ta đã nghĩ dù sao ở bên kia luôn bại trận không thể độ kiếp, cũng không thể đứng hàng tiên ban, dứt khoát một đi không trở lại. Vì thế được đưa đến bên này. Không ngờ… không ngờ còn có thể gặp lại ngươi.”
Tư Hạo Lam đánh giá hắn từ trên xuống dưới, xác định hắn nói thật lúc này mới buông hắn ra.
Ảnh đế khom lưng, ôm cổ không ngừng ho khan, nói: “Ta vốn nghĩ đến nơi này có thể rời xa đánh đánh giết giết, chỉ đi đóng phim, yên yên ả ả làm theo cốt truyện, an ổn sinh hoạt.”
Ảnh đế đau khổ trong lòng. Sao hắn vẫn không thoát khỏi ma đầu Tư Hạo Lam?
Tư Hạo Lam từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt cổ quái, nói: “Ngươi còn muốn đi theo cốt truyện?”
Ảnh đế nghe vậy hóa đá.
Dựa theo nội dung của quyển sách này, hai người họ phải yêu đương kết hôn.
Ảnh đế khóc thầm. Hắn nói: “Lúc ta mới tới, hệ thống nói với ta nhất định phải đi theo cốt truyện. Kết quả trong chốc lát hệ thống liền biến mất. Ta vẫn luôn làm theo lời nó nói. Vốn ta còn rất mong được gặp tiểu diễn viên trong sách kia…”
Tư Hạo Lam kinh miệt hừ một tiếng: “Ngươi còn chờ mong? Nằm mơ đi. Hệ thống bị ta đánh sập cho nên không còn tồn tại cái gì theo cốt truyện.”
Ảnh đế nghe xong cả kinh, chẳng trách hệ thống đột nhiên biến mất. Đại ma đầu này thế mà còn có thể đánh hỏng hệ thống. Quả thực vô pháp vô thiên.
Xem ra toàn bộ sự việc đều do hệ thống bày trò. Tư Hạo Lam xách ảnh đế đứng dậy như xách gà, nói: “Nên ta cho ngươi chọn một. Hoặc là ngươi biến khỏi mắt ta, hoặc là để ta hủy hoại ngươi.”
Hiện tại ảnh đế đã mất sạch oai phong, toàn thân vô cùng uể oải, xem ra đã chịu đả kích rất lớn. Hắn ngập ngừng nói: “Nhưng mà chúng ta còn phải cùng nhau đóng phim.”
Tư Hạo Lam: “…”
Y quên béng mất chuyện này. Y còn phải quay phim, còn phải xưng bá giới nghệ sĩ nha.
Tư Hạo Lam lúc này mới buông ảnh đế, uy hiếp nói với hắn: “Vậy thì quay phim cho tốt.”
Ảnh đế rũ mắt, khóe miệng cũng kéo xuống, trên khuôn mặt anh tuấn phủ một tầng thảm đạm, hoàn toàn không còn bộ dáng hăng hái khi mới xuống xe. Hắn nâng tay chỉnh sửa lại quần áo của mình một chút, nói: “Không cần ngươi nhắc. Ta cũng sẽ làm như vậy.”
Sau đó liền vội vàng đi ra xa, không thể trêu vào, hắn muốn trốn còn không được sao.
Tư Hạo Lam chằm chằm dõi theo hắn, khiến hắn gai gai trong lòng, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Tư Hạo Lam hỏi hắn: “Ngươi tên là gì?” Năm đó, hàng ngày ở trên núi đánh tên này thành thói quen, tên họ cùng diện mạo của hắn Tư Hạo Lam hoàn toàn không để trong lòng, cho nên mới đầu còn không nhận ra.
Ảnh đế tan vỡ. Bọn họ quen nhau hai đời, thế mà Tư Hạo Lam còn không biết tên của hắn, hắn bất đắc dĩ mà nói: “Lý Tinh Hà. Đại đệ tử môn đệ Tiêu Dao thượng tiên Lý Tinh Hà.”
Tư Hạo Lam gật gật đầu. Cùng nhau đóng phim vẫn phải biết tên người ta. Y vận động thân thể một chút, thần thanh khí sảng, ngược lại Lý Tinh Hà mặt mày ủ rũ.
“Còn không mau đi. Cả đoàn phim đều đang chờ ngươi đuổi tiến độ.” Tư Hạo Lam nhẫn nhịn mới không nhấc chân đá vào mông Lý Tinh Hà.
Lý Tinh Hà còn đang ở giữa khiếp sợ lẫn chán nản, đối với chuyện Tư Hạo Lam đột nhiên xuất hiện trước mắt mình quả thực khó có thể tiếp nhận, như du hồn theo sát Tư Hạo Lam trở về đoàn làm phim.
Vừa rồi hai người tự nhiên cùng nhau chạy trốn khiến mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, hiện tại lại xuất hiện, mọi người càng thêm mờ mịt.
Lý Tinh Hà thấy đạo diễn và nhân viên công tác lúc này mới lấy lại tinh thần, lau mặt, khôi phục bình tĩnh, lại trở thành ảnh đế phong độ hiên ngang anh tuấn tiêu sái. Hắn đi qua chào hỏi Lý Chí Nghiệp, còn nghiêm túc cùng đạo diễn nói chuyện.
Không hổ là ảnh đế, còn rất giỏi giả vờ.
Có người đến gần hỏi Tư Hạo Lam, y và ảnh đế xảy ra chuyện gì. Tư Hạo Lam mập mờ cho qua chuyện.
Một khi khai máy, thêm một ngày là đốt tiền một ngày. Đạo diễn Lý Chí Nghiệp tranh thủ thời gian, lập tức cho Lý Tinh Hà nhập diễn. Đầu tiên chính là cảnh cùng Tư Hạo Lam đối diễn trong trụ sở hệ thống quân đội.
Tư Hạo Lam tự hỏi một lúc, cho rằng vẫn không thể lãng phí tài nguyên. Ngay lúc Lý Tinh Hà đang cật lực trốn tránh, y đi lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Ta nghĩ rồi. Bây giờ ta còn thiếu một thủ hạ.”
Lý Tinh Hà tuyệt vọng.
Trong tiểu thuyết thăng cấp hắn một lòng nâng cao tu vi vũ lực, hoàn toàn không có thời gian nói chuyện luyến ái. Tác giả viết hắn cùng mấy muội tử chơi trò mập mờ chỉ vì muốn cưỡng ép tăng thêm tuyến tình cảm, một chút cũng không để tâm. Hắn cứ tưởng vào tiểu thuyết tình yêu là có thể an tọa như hoa mỹ quyến*, tìm được thần tiên quyến lữ.
Kết quả tiểu diễn viên còn chưa cùng hắn nói chuyện yêu đương, đại ma đầu đã đem hắn dẫm nát trên mặt đất.
_____________
*Như hoa mỹ quyến: Hình dung đường tình duyên vô cùng tốt đẹp, ngồi yên cũng tới.- Hết chương 21-