Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hành Dữ hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc của mình.
Không được, cậu vẫn phải giữ khoảng cách với Tạ Hà.
Hiện giờ không thể động đến anh, bởi vì quá gần, đối phương thì không có chút phản ứng nào mà cậu thì sẽ không chịu nổi trước.
Tạ Hành Dữ từ từ lùi lại, rút tay chân không yên phận của mình ra khỏi chăn đối phương.
Cậu ngửa mặt lên, khẽ thở dài.
Khuyển sinh gian nan.
*Khuyển là chó á =))))))) thay cho nhân sinh gian nan.
*
Mấy ngày sau, Tạ Hà đến bệnh viện cắt bỏ đường chỉ trên trán, đi kiểm tra lại mắt thì không có vấn đề gì.
Về nhà tiếp tục nghỉ ngơi theo lời dặn dò của bác sĩ.
Cuối cùng sự cố cũng hữu kinh vô hiểm mà qua khỏi.
*Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm
Kể từ buổi tối cún nhỏ Tạ có phản ứng phải tự mình xoa xoa cây đuốc thì đã học được cách trở nên khôn ngoan hơn.
Cậu không hề làm chuyện gì quá mức với Tạ Hà, cũng chỉ hôn môi lướt qua là dừng lại luôn.
Rất giống với câu "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng".
Mỗi lần Tạ Hà thấy cậu không kiềm chế được tiến đến hôn mình, hôn được một nửa lại ngập ngừng nói dừng lại, anh cảm thấy vô cùng buồn cười.
Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn.
Về chuyện Phạm Kiệt, Tạ Hà chú ý theo dõi một chút, cảnh sát vẫn đang thu thập chứng cứ.
Không biết Tạ Hành Dữ đã dùng cách gì để kích động được một nhóm phú nhị đại cùng cậu giúp cảnh sát.
Mạng lười nhà họ Tạ đã vô cùng rộng, cộng thêm bọn họ nữa thì có thể sẽ thật sự tìm được chứng cứ.
Chẳng qua chuyện này đòi hỏi nhiều thời gian, nhân lực và tài chính không thể vội vàng được.
Còn Tạ Cẩn thì giao toàn quyền chuyện này cho con trai xử lý.
Ngoài việc hỗ trợ tài chính cần thiết thì y hầu như không giúp gì cả.
Thứ nhất, gần đây y bận công việc nên không có thời gian.
Thứ hai...!Dường như y coi việc này như một khảo nghiệm dành cho Tạ Hành Dữ.
Khảo nghiệm xem cậu có đủ tư cách làm người thừa kế nhà họ Tạ không.
Vì vậy Tạ Hành Dữ bắt đầu quay vòng vòng trong việc học, tình yêu và sự nghiệp tương lai.
Tạ Hà chỉ nghe một chút thôi cũng cảm thấy đau đầu.
Có điều Tạ Hành Dữ dường như có thể đối phó với nó, cũng mượn việc này để tiêu hao tinh lực tràn đầy này của mình.
Điều duy nhất thay đổi rõ ràng nhất là thời gian nhàn rỗi ở nhà cũng anh đã trở nên ngắn hơn.
Cũng không quấn lấy anh mỗi đêm để thân thiết một chút, khiến người ta bớt lo lắng đi không ít.
Hôm nay, Tạ Hà ở nhà buồn chán.
Anh ngồi cạnh cửa sổ vừa uống trà vừa trêu mèo.
Anh vừa nhìn ra ngoài thì thấy quản gia Tần đang bận rộn trong vườn, tò mò mở cửa sổ ra hỏi.
Lão Tần ngẩng đầu, đi đến bên cửa sổ: "À, vì thời tiết lạnh dần rồi nên tôi phải chuyển tất cả những bông hoa này vào trong nhà, nếu không mùa đông sẽ bị đông chết mất."
Tạ Hà nhìn những chậu cây trong sân, chủ động nói: "Tôi giúp chú dọn nhé?"
"Không cần không cần.
Nào dám khiến cậu hai phải lao động..." Lão Tần thấy đối phương đã đứng dậy, đành nói "Vậy cậu mặc thêm nhiều chút, hôm nay có gió lớn!"
Dù sao cũng nhàn rỗi, người trong nhà cũng có việc bận.
Anh một mình ngồi đây phơi nắng cũng hơi xấu hổ.
Anh khoác áo vào rồi đi đến vườn hoa giúp.
Anh nhìn quanh một cách khó hiểu: "Mấy chậu hoa này dọn vào đâu vậy? Tôi thấy trong nhà cũng không để được mấy chậu."
"Dọn xuống tầng hầm đi." Lão Tần vừa nói vừa cầm hai chậu hoa lên "Cũng không trồng được nhiều hoa như vậy trên ban công trong nhà.
Cô chủ cũng thích đặt hoa ở ban công, khi không có việc gì thì sẽ tưới nước, chăm sóc một chút.
Những chậu khác sẽ được dọn vào tầng hầm."
"Cô chủ" là chỉ Lâm Vãn.
"Tầng hầm?" Tạ Hà hơi sửng sốt "Không phải tầng hầm là gara sao?"
"Gara là tầng hầm thứ hai, cũng có tầng hầm một —— Có phải cậu vẫn chưa từng đến đó không?"
Tạ Hà cười xấu hổ.
Đúng là anh chưa đến đó.
Việc này không trách anh được.
Nguyên chủ ở đây mấy năm rồi mà chưa từng đi đến, trong đầu không có chút ký ức gì về tầng hầm này.
Lúc trước anh vẫn luôn nghĩ biệt thự có ba tầng hầm.
Bây giờ mới biết hóa ra không phải ba tầng mà là bốn tầng.
Tạ Hà cũng cầm chậu hoa, đi theo lão Tần, dọc theo cầu thang đi đến khu vườn dưới đất.
Trước đây anh biết nơi này có một không gian trống, nhưng anh chưa từng xuống dưới, càng không biết có thể xuống thẳng tầng hầm từ đây.
Xuyên sách lâu vậy rồi mà vẫn không rõ cấu trúc của nhà mình, thật là xấu hổ.
Những cây ban đầu được đặt ở đây đều đã được chuyển xuống tầng hầm.
Dưới tầng hầm có một phòng trồng hoa lớn, cửa sổ kính sát trần có thể đảm bảo đầy đủ ánh sáng ban ngày.
Tạ Hà vừa bước vào đã nhìn thấy các kệ hoa xếp chồng lên nhau chứa rất nhiều loại cây.
Cây ưa bóng thì dựa vào tường, cây ưa nắng bên cửa sổ.
Mỗi chậu đều được nuôi rất tốt.
Vì đã vào thu, một số cây lá đã đổi màu, màu sắc trong nhà kính trôngd hoa cũng rất phong phú.
"Đưa cho tôi đi." Lão Tần cầm chậu hoa trong tay anh, đặt ở nơi thích hợp "Làm phiền cậu hai rồi."
"Không phiền." Tạ Hà sờ lên phiến lá một chậu cây bên cạnh "Cuộc sống của chú thật sự rất vui tươi."
"Đâu có đâu có, khu vườn lớn như vậy mà không có ít cây lay động thì sẽ rất lãng phí."
Hai người quay lại vườn một lần nữa và chuyển từng đợt những chậu cây có thể chuyển vào nhà kính trồng hoa.
Còn lại một chậu lớn nhất, hai người phải cùng nhau hợp sức thì mới di chuyển được nó.
"Cậu hai chậm một chút." Lão Tần cẩn thận dọn cái chậu cuối cùng này vào cùng anh "Cậu nhỏ Hành Dữ luôn nói cậu không thể làm việc nặng.
Chậu này nặng như vậy, tôi thật sự rất xấu hổ khi để cậu phải chuyển vào giúp tôi.
Thấy cậu vẫn còn khá khỏe làm tôi yên tâm rồi."
Tạ Hà cười cười với ông, thầm nói tên nhóc Tạ Hành Dữ này suốt ngày nói phóng đại lên.
Cơ thể anh tốt xấu gì cũng là của một người đàn ông trưởng thành cao hơn 1m8, không đến mức không di chuyển được một chậu hoa.
Hơn nữa, thời gian cậu nằm viện vì viêm phổi đã qua lâu rồi, sức khỏe đã sớm hồi phục.
Trong khoảng thời gian này còn bị Tạ Hành Dữ ép ăn cơm, cân nặng cũng trở lại rất nhiều.
Anh đâu có yếu như vậy.
Sau khi dọn dẹp một hồi thì anh hơi lấm tấm ra mồ hôi.
Anh rửa sạch bụi bẩn và bùn đất dính trên tay, dùng mu bàn tay lau trán một cái.
Vết thương trên trán đã lành hoàn toàn.
Nếu nhìn kỹ thì mới có thể thấy dấu vết cực mờ, không để lại sẹo.
Nhà kính trồng rất nhiều hoa mà vẫn chưa đầy.
Lão Tần từ trong đi ra, hỏi: "Cậu muốn ngồi nghỉ ở đây một lát hay là lên nhà luôn?"
Trong sân có bàn ghế, không có việc gì làm thì có thể ngồi uống trà ở đây, rất yên tĩnh.
Chỉ là nhiệt độ khá thấp, ở lâu có thể bị cảm lạnh.
Tạ Hà suy nghĩ rồi vẫn quyết định đi lên nhà luôn.
Lúc anh đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên chú ý tới bên cạnh nhà kính trồng hoa còn có một phòng khác, tò mò hỏi: "Nơi đó là gì vậy?"
Lão Tần quay đầu: "À, là phòng tập thể hình.
Cậu hai muốn vào xem một chút không?"
Tạ Hà sửng sốt.
Phòng tập thể hình?
Anh chợt nhớ lại cách đây không lâu, Tạ Hành Dữ nói với anh muốn xây một phòng tập cho anh để rèn luyện.
Không thể nào...!
Tên nhóc này làm thật sao?
Thấy anh hồi lâu không động đậy, ông chủ động tiến lên mở cửa phòng giúp anh: "Trước khi cậu nằm viện thì cậu nhỏ Hành Dữ đã bày trí.
Hình như cậu ấy nói đợi cậu xuất viện rồi sẽ mang cậu đến đây —— Sao vậy, cậu ấy không nói với cậu sao?"
"Không nói."
Quản gia hơi bất ngờ: "Vậy...!Có lẽ cậu ấy định tìm một lúc nào đó để tạo niềm vui bất ngờ cho cậu?"
Niềm vui bất ngờ?
Tạ Hà vào phòng tập, nhìn toàn bộ thiết bị và dụng cụ tập bên trong đều là mới.
Vì lâu không có ai dùng nên đã bị phủ một lớp bụi mỏng.
Chỉ có bao cát, có dấu vết bị đánh rõ ràng.
Vậy nên Tạ Hành Dữ bị thương khi đấm bao cát ngày hôm đó cũng không phải đến phòng tập quyền anh để đánh, mà là ở nhà?
Tạ Hà trong lòng ngũ vị tạp trần.
Anh cầm lấy một băng quấn tay trên giá xuống, nhìn rồi lại đặt xuống.
Anh quay đầu nói với lão Tần: "Chú lên trước đi, tôi sẽ ở lại đây một lúc."
Lão Tần nghi ngờ nhìn anh một cái nhưng cũng không hỏi gì: "Vâng."
Đợi ông đi rồi, Tạ Hà ngồi xuống sô pha và khẽ thở dài.
Anh dường như đột nhiên hiểu tại sao Tạ Hành Dữ ngày đó tức giận như vậy.
Có lẽ không chỉ vì Phạm Kiệt, mà còn vì phòng tập thể hình này nữa.
Tuy rằng đã được chuẩn bị tốt, nhưng lại không có cơ hội để nói ra "niềm vui bất ngờ" này.
Tạ Hà nhìn điện thoại, còn bốn mươi phút nữa Tạ Hành Dữ mới tan học.
Anh cũng ở luôn nơi này không đi, đợi đối phương đến.
Quả nhiên, việc đầu tiên Tạ Hành Dữ làm khi về đến nhà là đi tim anh.
Cậu tìm vài nơi anh thường đến nhưng không có người.
Sau khi hỏi lão Tần mới biết được anh ở phòng tập thể hình.
Tạ Hành Dữ biểu cảm một lời khó nói hết đẩy cửa đi vào.
Tạ Hà chờ cậu đã lâu, chờ đến khi đã thấm mệt.
Anh im lặng ngáp một cái, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cún nhỏ Tạ đứng ở cửa muốn vào nhưng lại không dám vào.
Anh cảm thấy cậu mất tự nhiên như này thực sự rất hiếm thấy.
Tạ Hành Dữ thật lâu không nói lời nào, Tạ Hà đành phải lên tiếng trước: "Không giải thích một chút sao?"
"Ừm." Tạ Hành Dữ chột dạ rời mắt "Sao chú nhỏ lại tìm được vậy."
"Nếu tôi không phát hiện thì cậu cũng không định nói sao? Món quà chuẩn bị cho tôi với công sức lớn như vậy mà chưa tặng đi đã chết non rồi.
Cậu không định cứu nó lại một chút sao?"
Tạ Hành Dữ không dám nhìn vào mắt anh, nhỏ tiếng: "Con định sau này tìm một cơ hội thích hợp rồi nói."
Tạ Hà vươn tay chạm vào dụng cụ tập bên cạnh, chạm phải một tầng bụi, vạch trần lời nói dối của cậu: "Nếu cậu thật sự muốn nói, sẽ không để nơi này tích bụi như vậy."
Tạ Hành Dữ cúi đầu xuống, giống như một chú cún đáng thương hồn bay phách lạc: "Vì bác sĩ nói chú không thể vận động mạnh, chuẩn bị những thứ này thì có ích gì."
"Có thể dùng hay không là một chuyện, có chuẩn bị hay không thì lại là một chuyện khác." Tạ Hà thở dài "Mấy đứa..."
Suýt nữa thì anh đã nói "Mấy đứa trẻ như cậu", vội vàng sửa miệng: "...Người trẻ tuổi như cậu sao lại có có suy nghĩ cực đoan như vậy.
Không lẽ một việc chỉ có "Có" hoặc "Không", không có đáp án dung hòa thứ ba hay sao?
Tạ Hành Dữ ngẩng đầu nhìn anh.
Tạ Hà cảm thấy bản thân đúng là sầu thối ruột vì "Bảo đảm cún nhỏ Tạ không vặn vẹo": "Tâm ý của cậu tôi nhận, nhưng mà...!Cậu cảm thấy nếu tôi có thể vận động mạnh được thì sẽ chơi được với đống sắt ở đây sao?"
Tạ Hành Dữ nhìn tay chân gầy gò của anh: "Không giống lắm."
Thầy Tạ rất tự hiểu lấy bản thân, cũng không muốn tranh đấu quá nhiều với vấn đề này: "Vậy nên không bằng cậu tự giữ nó để sử dụng cho riêng mình.
Nhiều đồ như vậy để không cũng rất phí.
Cậu có thể dùng còn tôi thì ngồi xem mà."
Anh vừa dứt lời, Tạ Hành Dữ đột nhiên bước đến.
Một chân quỳ gối bên cạnh người anh, hai tay chống vào sô pha, cả người áp lên anh.
Tạ Hà lập tức bị bóng của cậu bao phủ.
Anh ngẩng đầu nhìn đối phương, cảm thấy hiện giờ cún nhỏ này chắc chắn rất muốn hôn anh.
Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy cậu làm gì tiếp.
"Hôn đi." Tạ Hà bắt đầu xúi giục.
Dù sao anh cũng đã bị hôn nhiều rồi, không sao cả "Cậu có hôn không? Không hôn thì tôi đi đây."
Tạ Hành Dữ muốn nói lại thôi, do dự một lúc lâu rồi cuối cùng cũng không hôn.
Cuối cùng cậu hậm hực tránh sang một bên.
Tạ Hà có chút kinh ngạc.
Vậy mà thật sự không hôn?
Anh đứng lên, khi đi qua Tạ Hành Dữ thì hơi nhón người.
Anh hôn lên môi cậu như chuồn chuồn lướt nước, rồi ngênh ngang rời đi.
Tạ Hành Dữ: "..."
Có lẽ cậu nên hỏi bác sĩ Trương xem vận động trên giường có tính là vận động mạnh không.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Trương: Tôi cảm thấy có tính hay không là phụ thuộc vào cậu...
Hết chương 60.