Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhặt Được Bé Cưng Ngốc Nghếch

Hắn nhặt được một cục nợ, một cục nợ phiền phức.

Nhưng bây giờ hắn lại giở trò cầm thú gì với cô đây?

Một còn bé vừa tròn mười tám tuổi, vậy mà hắn lại vì nông nỗi nhất thời mà có ý định muốn "làm thịt" cô.

Đã vậy, còn làm cho cô khóc.

Mà hắn đã bỏ ra một số tiền lớn để mua cục nợ này, nhưng lại không nỡ xơi cô.

Phải làm sao đây?

Cô nhóc khóc mất rồi, còn nói hắn muốn làm gì thì làm. Vậy thì hắn có nên thuận theo ý cô mà làm không?

Chỉ là... như vậy thì hơi trái với lương tâm quá! Làm con gái khóc là một tội ác, vậy thì hắn xứng đáng xuống Địa Ngục mất rồi.

"Chú làm đi... hức... hức..." An vừa nói vừa lấy tay gạt nước mắt. Song, còn nói rằng: "Nhưng mà... chú làm nhẹ thôi! Cháu sợ đau lắm..."

Thiên nuốt nước bọt một cái.

Bỗng dưng, hắn lại muốn bắt nạt con bé này, bắt nạt đến mức ai đó phải khóc lóc mà cầu xin hắn. Nói hắn phải mạnh vào, mạnh vào.

Này, Thiên đảm bảo mình không có vấn đề gì đâu. Tuy nhiên, con bé này đã ấn nút khẩn cấp trên người hắn, làm hắn hoàn toàn phóng thích thú tính trong người. Hắn liếm môi, nghiêng đầu, nói:

"Thật à?"

"Bé muốn làm thật à?"

"Cháu..." An ú ớ không nói lên lời, cô chẳng muốn làm đâu.... Thậm chí còn sợ là đằng khác.

"Thật không?"

Hắn kề môi mình sát vào vành tai cô, thì thầm:

"Tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu."

"Tôi sẽ cho bé khóc như ngày bé được sinh ra."

"Bé ngoan như vậy... làm tôi muốn bắt nạt bé thật..."

Lúc này, An chẳng biết lấy đâu hết sức mà đẩy người hắn ra. Cô cắn môi, đáp rằng: "Chú, cháu không muốn! Không muốn nữa! Chú tha cho cháu... tha cho cháu đi mà..."

"Không làm nữa à?" Thiên hỏi.

"Không, không làm gì hết!"

"Ừm, vậy thì thôi."

Chỉ đơn giản như vậy mà đã xong chuyện, Thiên không bắt ép An nữa mà xoa đầu cô. Bảo rằng: "Tôi không ép ngủ với mình cả."

"Đi vào phòng ngủ đi, hôm nay tôi tha cho bé."

Nói đoạn, ông chú nào đó rời đi trong sự ngỡ ngàng của cục nợ. Cục nợ tròn xoe mắt, hai mắt đã ráo đi bao giờ. Con bé nhìn bóng lưng hắn đi mất, không hiểu tại sao lại thấy hụt hẫng...

Khoan đã?

Vì sao lại hụt hẫng?

Ôi mẹ ơi, hay cô bị cắn phải thuốc mất rồi?

Không được, không được! Phải nhanh chóng chạy thoát ngay khi con sói hứng thú với con cừu nho nhỏ là cô thôi. Lỡ như một ngày nào đó chú già kia đổi ý thì cô muốn chạy cũng không kịp. Có quỷ mới tin người nào đó hoàn toàn từ bỏ ý định...

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận