“Hả? . . . . . .” Cô trợn tròn mắt, “Con bị thương, cô lại không có cách nào để liên lạc với chú ấy, chỉ có thể dùng phương pháp lạc hậu như vậy mà thôi.” Nếu không phải vì để phòng ngừa sự giám thị của gã xấu xa kia, đương nhiên chỉ có sử dụng phương pháp liên lạc không người để ý tới, chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi.
Vừa nói, Lăng Vũ Hi vừa rút từ trong túi ra một mẫu giấy: “Anh ấy đặc biệt có một câu muốn nhắn riêng cho con. Cô đọc cho con nghe nhé. “Nhóc Tiger, con là người giỏi nhất. Hi vọng tâm ý của chú Phong sẽ không bị uổng phí. Vì ước vọng gia đình của con, cố lên!”
Trái tim Tiger thấy thật ấm áp, khóe mắt rơm rớm nước mắt. Chú Phong. . . . . . Thật tốt!
Tối hôm đó, chú Phong vốn không cho cậu một thân một mình hành động. Do cậu kiên trì. Cậu còn nhớ rõ, đêm đó, chú Phong đã hỏi cậu: [Tiger, con phải biết rằng, ông ấy không hề biết thân phận của con. Nếu con. . . . . . ]
Cậu hiểu ý chú Phong, nhưng cậu vẫn kiên quyết lắc đầu: [ Chú Phong, con không sợ. Con không muốn liên lụy chú! ]
Cậu chỉ đơn giản hi vọng. Papa không nên ở cùng người phụ nữ khác. Cậu thật vất vả mới đợi được một người ba, không muốn nhanh như vậy đã biến thành người ba khác!
[Nếu lỡ, ông ấy giết con, thì làm sao?]
Giết cậu? Cậu không hề nghĩ đến. Nhưng đối với cái chết, trong thế giới của cậu, cũng không quan trọng lắm. Cậu chỉ bướng bỉnh nghĩ rằng, papa sẽ không giết con cái của mình.
[Dù sao mạng của con cũng do ông ấy cho. Coi như trả lại cho ông ấy đi!] Cậu hạ quyết tâm.
[Tiger. . . . . . Phải hứa với chú Phong, lúc nguy hiểm nhất, nhất định phải nói thân phận mình ra.]
[Nói thân phận mình ra, papa sẽ nhận ra con sao? ] Cậu sung sướng nghĩ. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt quá.
[Aizz. . . . . . Phỏng chừng ông ấy cũng sẽ không tin đi. Chừng nào Tiểu Hi còn chưa nhớ lại, thì sự tồn tại của con, cho dù có xét nghiệm DNA cũng không thể khiến ông ấy tin. . . . . . Tóm lại Tiger, không đến lúc bất đắc dĩ, thì cố gắng đừng nói ra. Chú Phong chỉ muốn cha mẹ con không phải bởi vì có con nên mới ở cùng nhau, hiểu không? Như vậy mới công bằng với Tiểu Hi!]
Cậu gật đầu. Tuy rằng không hoàn toàn hiểu được ý của chú Phong, nhưng cậu hứa. Trừ phi papa nhận ra cậu trước, nếu không cậu tuyệt đối sẽ không nhìn nhận papa! Nhưng ít nhất papa phải nhận ra mẹ trước mới được. Như vậy mới đúng là một gia đình toàn vẹn, không phải sao?
[Chú Phong, nếu như ước vọng gia đình không thành, Tiger sẽ tiếc nuối cả đời.]
[. . . . . . Được! Chú Phong cùng con cá cược một ván! ]
Tiger luôn ghi nhớ lời chú Phong dặn dò, vì ước vọng gia đình, cố lên!
“Ùm, anh ấy nói cái gì mà không lãng phí tâm ý? Đúng rồi, Tiger, sao cô lại không hề biết con có ước vọng gia đình?” Lăng Vũ Hi đột kích đánh tới, làm gián đoạn suy nghĩ của Tiger, cô có chút tò mò.
Sau một hồi trầm mặc, Tiger bướng bỉnh bật ra hai chữ: “Bí mật!”
“Hả?” Miệng cô cong lên, biểu thị sự bất mãn, “Nhóc thúi, đối với cô mà còn có bí mật!”
“Um hừ!” Cậu chun mũi hừ một cái.
“Hu hu hu, con có thể nói với chú Phong, mà lại không thèm nói với cô, bất công . . . . . .” Lăng Vũ Hi làm bộ che mặt khóc.
“Chuyện đàn ông với nhau, phụ nữ các cô xen vào làm gì?” Chịu hết nổi cô nàng này. Tiger liếc mắt xem thường, “Sau này cô sẽ biết.”
Nếu bọn họ thật sự có sau này. Trong cái đầu nhỏ của Tiger đang ảo tưởng đến hình ảnh một nhà ba người từng được xem trên tivi, vô cùng hạnh phúc!
“Được rồi, không nói thì không nói.” Cô thỏa hiệp. Bệnh nhân là lớn nhất, “Vậy con phải mau chóng khỏe lại nghe, chờ con khỏe lại rồi, chúng ta sẽ quay về Vatican. Chúng ta đã đi quá lâu rồi, cũng nên về thôi.”
“Về sao? . . . . . .” Đôi mắt Tiger trong nháy mắt trở nên ảm đạm, giọng điệu cũng thấy uể oải mất sức sống.
“Um, cục cưng ngoan, cô không muốn con lại bị thương, đem con trở về, mới là an toàn nhất!” Lăng Vũ Hi nhủ thầm, đôi mắt long lanh, đây chính là lời cam kết. Cô không thể lại khiến cho đứa trẻ này bị thương.
Tiger bĩu môi, không lên tiếng.
“Sao vậy? Cục cưng?” Không nghe thấy tiếng trả lời của cậu, Lăng Vũ Hi không biết phải làm sao, “Có phải có chuyện gì không vui hay không? Ai bắt nạt con phải không?”
“Vậy. . . . . . Không thể ở lại đây sao?” Cậu khẽ lầu bầu. Vất vả lắm mới tìm được papa , vì sao mới đó đã muốn bỏ đi?
“Hả? Ở lại nơi này?” Lăng Vũ Hi trợn tròn hai mắt, lập tức áp tay lên trán Tiger, “Không bị sốt.”
“Con nói thật . . . . . . Con. . . . . . Thích ông ấy. . . . . .” Cậu có chút thẹn thùng nói. Tuy rằng không thích ngửi mùi bệnh viện, nhưng cậu vẫn rất thích người đó. Dựa vào bản năng, cậu muốn được ở lại.
Lăng Vũ Hi bị lời nói đột phát ngây thơ chân thật của cậu làm cho xúc động. Tiger thành thực hơn cô. Mặc dù ở đây đầy đau khổ và nước mắt, nhưng nếu phải rời đi, thành thực mà nói, cô quả thật rất luyến tiếc. Nếu không cũng sẽ không bị mất hồn mất vía mấy ngày khi ở Tề gia. Nếu không cũng sẽ không thấy đau lòng sau khi biết thân thế của gã xấu xa kia. Nếu không cũng sẽ không khóc khi biết tin đính hôn của gã xấu xa đó. . . . . .
Giống như Tiger nói , cô. . . . . . Thật sự thích anh ta sao?
Vấn đề này, cô từng tự hỏi chính mình, chỉ là ngay lập tức liền phủ nhận. Nhưng Tiger thành thực hơn cô nhiều. Cậu nói cậu thích anh ta. Đáp án này khiến cho trái tim cô có chút nhảy nhót!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!